Giáo Dục (7)
← Ch.119 | Ch.121 → |
Thầy Tần suýt chút nữa không nhịn được cười, đứa trẻ này quá thành thật, thây ấy nói: "Hôm đó, hai đứa cháu rõ ràng không biết chữ cũng muốn chạy đến mượn sách, cho chú một sự xúc động rất lớn, có bao nhiêu người muốn cố gắng hết sức để có được kiến thức, chú không muốn lãng phí kiến thức của mình. Mẹ của các cháu, không biết vài chữ, nhưng trong quá trình chống lại bệnh dịch gà, cô ấy nhớ được không ít chữ, một quyển sổ chỉ chít toàn là phiên âm, còn những người khác, họ đều là người tốt, trên người của đội sản xuất thứ chín có tính cứng rắn, đập không vỡ, đánh không bại, chú cũng là một phần trong đó, cũng muốn có sợi dẻo dai này."
Đương nhiên, ngoại trừ số ít người tuyên truyền phúc khí, sức mạnh của người đó quả nhỏ, không thể chống lại trào lưu.
Thầy Tần nói: "Năm sau các cháu đi học, nhận hai cây bút chì, hai cuốn sổ này, coi như là lời cảm ơn của chú với hai cháu. Hai cháu nhất định phải học thật giỏi, không được phụ lòng tài năng của mình."
Sở Phong Sở Thâm suy nghĩ một lúc, từ chối lòng tốt của người khác sẽ không thể hiện cho sự lễ phép.
Hai đứa trẻ nhận lấy, cúi đầu với thây Tần, đồng thanh nói: "Cảm ơn chú Tần!"
Thầy Tần lại mở ngăn kéo lấy ra một cuốn sổ: "Cái này, lát nữa đưa cho đội trưởng các cháu, đây là kinh nghiệm phòng dịch của chú và bác sĩ Chung căn cứ vào sự tình lần này tổng kết được, anh ấy nhất định cần sử dụng, chú sắp phải rời đi rồi, trước khi trời tối phải đến được thành phố."
Sở Phong Sở Thâm nhận cuốn sách, bên trên chi chít chữ, danh sách kinh nghiệm được liệt kê rõ ràng, nhìn vào là biết đặt rất nhiều tâm huyết trong đó.
Sở Phong nhìn những ký tự giống như chiếc kẹp tóc màu đen tuyền này, trước đây, thây Tần sau mấy năm mới đến thành phố. Nữ chính phúc khí tặng cho thầy Tần rất nhiều sự ấm áp, mỗi ngày đến trò chuyện cùng thầy ấy, những lời thể hiện sự dễ thương, giọng nói trẻ con nhưng chứa đựng một trí tuệ vĩ đại, thây Tần được nữ chính phúc khí khuyên bảo thành công, điều này mới trở nên phấn chấn, nỗ lực tìm kiếm con đường đi lên thành phố làm việc.
Nhưng hiện tại, bản thân thầy Tân khuyên giải bản thân, lông mày tràn đầy sự kiên định.
Cuối cùng là được người khác khuyên giải được, hay là bản thân tự khuyên giải được, Sở Phong không rõ. Nếu là bản thân cô bé, cô bé sẽ chọn bản thân tự khuyên giải, bởi vì dựa vào núi thì núi đổ, dựa vào nước thì nước chảy, chỉ có nội tâm bản thân lớn mạnh mới thật sự lớn mạnh.
Khi Sở Phong Sở Thâm sắp rời khỏi phòng mượn đọc, ngoài phòng mượn đọc có một vị khách bất ngờ đến.
Phúc Đoàn ôm theo những cuốn truyện tranh tiếng Anh nhiều màu sắc đi tới, nhìn thấy Phúc Đoàn, thầy Tân cũng mỉm cười gọi cô bé vào: "Phúc Đoàn đến rồi, ăn cơm trưa chưa?"
"Cháu ăn rồi." Phúc Đoàn xoa bụng, cô bé trưa hôm nay được ăn củ khai lang rất đẹp, ngọt, bà nội còn lén lút cho cô bé uống nước đường đỏ.
Cô bé phát hiện Sở Phong Sở Thâm cũng ở đây, trên mặt tròn trĩnh có chút nghỉ hoặc, tại sao họ còn ở đây? Lễ nào thầy Tần dạy bọn họ tiếng Anh? Phúc Đoàn ngồi lên ghế băng nhỏ, bàn chân nhỏ lắc lắc, cảm thấy không thích thú.
Chú Tần đã từng nói, không phải ai cũng có khả năng học tiếng Anh, nếu không được học tập một cách hệ thống, những người có thể phát âm rõ ràng giống như cô bé rất ít.
Phúc Đoàn cảm thấy, anh Thâm thì thôi, trước đây khi anh Thâm dắt cô bé đi bắt châu chấu, nhìn rất lanh lợi, còn chị Phong... chắc là không được thông minh như vậy. Khi Phúc Đoàn nhìn Sở Phong Sở Thâm, không hề biết trong lòng thầy Tần cũng rất phức tạp.
Thầy Tần cũng biết chuyện về tiên nữ.
Ngay từ đầu thầy ấy đã không tin, công hội nhân vật chính của sự kiện tiên nữ là Phúc Đoàn thông minh như vậy, nhưng, vẫn cứ là cô bé. Thầy Tần rất đau lòng, thất vọng, Phúc Đoàn mới bảy tuổi.
← Ch. 119 | Ch. 121 → |