Trách Móc (5)
← Ch.107 | Ch.109 → |
Một phút trôi qua, mười phút trôi qua, các đội viên đã từng chứng kiến chuyện thân kỳ của Phúc Đoàn đang chờ đợi điều kỳ diệu xảy đến, tuy nhiên, con gà ăn phải cây thực vật đó lại không hề có chút nào chuyển biến tốt, vẫn ốm yếu như cũ.
Thần sắc của mọi người đều không đúng.
Trong lòng Phúc Đoàn hồi hộp, căng thẳng nghịch nghịch ngón tay, phúc khí lớn của cô bé vì để bảo vệ cơ hội của mình khỏi bị cướp mất, vì vậy, chỉ khi cô bé sử dụng những thực vật này, những thực vật này mới có tác dụng.
Bây giờ mà nói, phúc khí của cô bé dường như đã hạn chế cô bé.
Các đội viên quả nhiên ồn ào: "Cái này không có tác dụng!"
"Tôi biết mà, bác sĩ Chung bọn họ ngày nào cũng cho gà bệnh uống thuốc kháng sinh, tác dụng của thuốc kháng sinh có liên quan đến khả năng miễn dịch của gà. Con gà mà Phúc Đoàn bón vừa rồi, chính là sức miễn dịch tốt hơn chút, nên vừa rồi ăn cây cỏ đó mới có chút tỉnh thần."
Có người khinh thường nói: "Sớm đã biết, chỉ có kẻ ngốc mới đi tin một đứa trẻ bảy tuổi là tiên nữ, Phúc Đoàn giống với chúng ta, cũng có hai cái tay hai cái chân, tiên nữ của con bé ở đâu? Nếu là tiên nữ, để con bé bay thử xem nào. Bác sĩ Chung cũng có thể trị dịch gà, vậy bác sĩ Chung đó có phải là nam bồ tát hóa thân cứu độ chúng sinh không, bác sĩ, y tá trong bệnh viện có phải là Thất tiên nữ mà Vương Hậu phái xuống hạ phàm cứu người không?"
Niên Xuân Hoa nghe xong thì xấu hổ, Phúc Đoàn cũng không vui.
Mặc dù cô bé không biết bay, nhưng cô bé mơ hồ cảm giác được, cô bé có phúc khí lớn trên người, quả thực không hề giống với mọi người.
Lúc này, cháu gái của bà cụ lanh lảnh nói: "Bà nội, bà thấy rồi đấy, thảo dược đó không có tác dụng, Phúc Đoàn không phải tiên nữ, bà mau đứng lên." Cô bé đỡ người bà còn đang bối rối dậy, Niên Xuân Hoa không cam tâm: "Mày bón không có tác dụng, là do mày không có phúc khí, để Phúc Đoàn đích thân tự bón mới có tác dụng!" Bà ta vừa nói vừa tiến lên, muốn đẩy đứa cháu gái ra, để Phúc Đoàn chen vào.
Phúc Đoàn âm u chán nản, bây giờ cô bé có bón cũng không có tác dụng gì.
Phúc khí lớn vì để bảo vệ cơ hội của cô bé không bị cướp mất, chỉ cần có người có dụng ý xấu bón thực vật thần kỳ cho gà, thực vật thân kỳ sẽ không còn tác dụng nữa, phải lần nữa tìm thực vật thần kỳ mới.
Phúc Đoàn còn chưa nghĩ ra phải giải quyết Niên Xuân Hoa như thế nào, Lưu Thiêm Tài đã tức giận tột độ, đột nhiên cao giọng: "Niên Xuân Hoa! Đủ rồi! Đừng làm thần làm quỷ nữa, chúng tôi không có thời gian xem bà giở trò đâu."
Lưu Thiêm Tài bảo vệ cặp bà cháu đó, ánh mắt lạnh lùng: "Cái gì mà thảo dược chỉ có người được định sẵn đi bón mới có hiệu quả? Trên thế giới này, bác sĩ bốc thuốc cho bản thân uống cũng vẫn có hiệu quả, tôi không muốn nói quá nhiều điều với bà, bà đã nhận định được những chuyện trong đầu bà. Tôi chỉ nói cho bà biết, đội sản xuất muốn tìm phương thuốc, thảo dược mà tất cả chúng tôi đều có thể sử dụng, sau này chúng tôi nắm rõ được phương thuốc này rồi, có thể chữa trị cho gà của chúng tôi, chứ không phải những thứ thần thần quỷ quỷ, không phải chỉ dựa vào người đó, thần tiên đó, người trong đội sản xuất chúng tôi không muốn trở thành tiên."
"Những thứ đó của bà, chúng tôi không quan tâm."
Lưu Thiêm Tài hỏi những ông cụ, bà cụ: "Bây giờ thuốc của bác sĩ Chung có hiệu quả, mọi người muốn để gà ăn thuốc của ai? Là của bác sĩ Chung, hay là ăn thuốc của tiên nữ mà Niên Xuân Hoa nói?"
Những bà cụ quỳ dưới chân Phúc Đoàn đó nghĩ ngợi: "Ăn... ăn thuốc của bác sĩ Chung."
"Cho dù năm nay có tiên nữ, vậy năm sau, năm sau nữa có không? Chúng tôi muốn thuốc của bác sĩ Chung, có thuốc của bác sĩ Chung, chúng tôi không sợ bệnh dịch gà nữa." Người già thì già, nhưng không ngốc, biết đúng sai, ưu nhược điểm của họ là biết rất rõ.
← Ch. 107 | Ch. 109 → |