Kẻ Ngốc (4)
← Ch.080 | Ch.082 → |
Sở Phong nói: "Em bảy tuổi, anh trai tám tuổi, chúng em còn chưa đi học."
Sắc mặt thầy Tần đột nhiên trở nên nghiêm túc, cau mày nói: "Tại sao vẫn chưa đi học?"
Sở Thâm ưỡn ngực ngẩng đầu: "Sang năm em và em gái sẽ đi học ạ."
Thế thì tốt, thây Trân mới vừa lo lắng liền có thể buông xuống, bởi vì điều thầy ấy lo lắng nhất chính là có mấy đứa trẻ sẽ không được đến trường.
Thầy Tần đứng dậy làm thủ tục mượn sách, nhưng không bắt chuyện nữa.
Ôm mấy quyển sách trong tay, Sở Phong lại hỏi: "Thầy Tần, ngoài sách chữa bệnh dịch gà, còn có sách nào khác về các loại bệnh gà không ạ?"
Thầy Tần lấy ra một tờ giấy rất dày, trên đó viết đây ngày mượn trả sách, nét chữ của thầy ấy mảnh và sắc nét, đầu bút cứng cáp: "Trò mượn loại sách này để làm gì?"
Sở Phong bày tỏ sự lo lắng của mình: "Lần dịch gà này, bác sĩ Chung nói rằng những con gà bị bệnh hơn ba ngày sẽ không thể cứu được, nhưng những con gà mẹ em nuôi sau bảy ngày vẫn còn sống sót. Em không nghĩ đó là may mắn, hay chỉ là vì mẹ em chăm sóc rất tốt, chắc chắn phải có lý do khác."
"Bác sĩ Chung nói rằng các triệu chứng ban đầu của bệnh cúm gà và bệnh dịch gà không quá khác biệt, vì vậy em tự hỏi liệu có những bệnh khác xen vào hay không, nhưng có phải lần này đến quá nhanh nên không kịp chú ý?"
Thầy Tần trâm mặc hồi lâu, cũng không phải là không có khả năng này, bệnh gà khó nhăn là do các nguyên nhân nhiễm khuẩn huyết và nhiễm virus. Đặc biệt là các triệu chứng do nhiễm trùng huyết gây ra là tương tự nhau. Bác sĩ Chung có trình độ rất cao, thứ mà ông ấy đánh giá là bệnh Gà toi, loại bệnh hạch nghiêm trọng nhất ở gà. Tuy nhiên, không thể có chuyện mà gà mắc bệnh này, bảy ngày chưa chữa mà vẫn chưa chất.
Thầy Tần đích thân đi đến giá sách, lấy ra một cuốn sách và đưa cho Sở Phong: "Trò đưa cuốn sách này cho bác sĩ Chung."
Sau khi Sở Phong nhận lấy cuốn sách, cô bé trịnh trọng cảm ơn thầy Tần và trả lại những cuốn sách khác lên giá sách, chạy về nhà cùng Sở Thâm.
Thầy Tần đứng tại chỗ mà trâm tư, bệnh dịch gà lân này cũng khiến thây ấy chú ý.
Thầy Tần định thu dọn đồ đạc của mình và đi xem xem, một phần tử trí thức như thầy ấy có một sự tò mò cuồng nhiệt về những bí ẩn gây tranh cãi.
Thầy Tần đặt sách mượn lên trên bàn, lau ngòi bút máy cho sạch rồi đặt trở lại, vừa định tắt đèn, tay chân nhỏ bé của Phúc Đoàn đã chạy tới: "Chú Tần."
Cô bé mũm mĩm suýt va phải thây Tần, thây Tần vội vàng đỡ cô bé, Phúc Đoàn trông ngây thơ đáng yêu như một con búp bê may mắn.
Thầy Tần vỗ đầu: "Xem trí nhớ của chú này, suýt chút nữa chú đã quên mất Phúc Đoàn rồi. Phúc Đoàn, hôm nay cháu quay về học thuộc lòng những từ đó đi, ngày mai chú sẽ kiểm tra cháu."
"Vâng."
Phúc Đoàn nặng nề gật đầu, đôi mắt tròn xoe có chút khó hiểu: "Chú, chú đi đâu vậy?"
"Chú đi xem mấy con gà đó." Thầy Tần nói: "Đúng rồi, Phúc Đoàn, cháu biết những con gà trong đội lần này bị bệnh có triệu chứng như thế nào không?"
Phúc Đoàn ngây thơ lắc đầu, cô bé không biết.
Cô bé cũng thâm cảm thấy mình thật may mắn khi không gặp phải những chuyện này.
Thầy Tần hơi kinh ngạc, hai đứa trẻ vừa rồi trông gây hơn so với Phúc Đoàn, đều biết chuyện gà ốm, có thể đến phòng mượn sách mượn sách, nhưng Phúc Đoàn lại không biết.
Theo quan điểm của thầy Tần, Phúc Đoàn cũng quá qua loa đại khái rồi, nhưng thây ấy lại nhanh chóng nhận ra rằng Phúc Đoàn vẫn chưa đi học, vì vậy không thể dựa trên yêu cầu đối với học sinh để đánh giá Phúc Đoàn.
Thầy Tần cau mày hỏi: "Phúc Đoàn, gà nhà cháu không bị bệnh chứ?"
Phúc Đoàn vẫn cứ ngây ngô non nớt mà đáp: "Không có."
Đôi mắt chớp chớp, nghiêng nghiêng đầu: "Gà nhà cháu sẽ không bị bệnh đâu."
← Ch. 080 | Ch. 082 → |