Kẻ Ngốc (2)
← Ch.078 | Ch.080 → |
Phúc Đoàn cau đôi mắt nhỏ và lông mày lại, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt nhau của Sở Thâm và Sở Phong, lại nghiêng đầu, cảm thấy hơi khó chịu và nghi hoặc.
Không phải bà nội nói cô bé có phúc sao, so với chị Phong càng có phúc hơn nhiều kia mà? Tại sao anh Thâm...
Bị Phúc Đoàn nhìn chằm chằm đến nỗi Sở Thâm cảm thấy toàn thân đều khó chịu, cậu ấy từng nghĩ Phúc Đoàn rất dễ thương, nhưng giờ đáng ghét chết đi được.
Hai nhà cãi nhau lớn như vậy, Phúc Đoàn cũng không phải là không biết, làm sao có thể cứ trưng ra bộ dáng trắng nõn non nớt tròn trịa, một mực yên lặng làm như không có chuyện gì xảy ra?
Sở Thâm thấp giọng nói: "Em gái, mau đi mượn sách đi, anh không muốn ở chỗ này lâu."
Sở Thâm chán ghét quay đầu đi, chỉ để lại cái ót cho Phúc Đoàn đánh giá dò xét.
Sở Phong khẩn trương kéo anh trai mình, không muốn anh trai mình đắc tội Phúc Đoàn.
Cô bé gật đầu với Phúc Đoàn, rồi đi đến trước mặt thầy Tần: "Thây Tần, em và anh trai muốn mượn một số sách về bệnh gia cầm."
Thầy Tần ngẩng đầu lên từ chồng sách, chỉ về một hướng, mặt không đổi sắc nói: "Kệ sách thứ hai bên trái, ba hàng trên cùng là gia cầm, hàng dưới cùng là gia súc, các trò không được làm hư sách."
Sở Phong ngọt ngào nói lời cảm ơn, sau đó ép Sở Thâm nói cảm ơn, hai đứa trẻ cùng nhau đi về phía giá sách bên trái. Trên thực tế, Sở Phong có một chút ký ức, có thể thấy rằng thầy Tần không thích cô bé và anh trai của mình.
Thầy Tần rời khỏi chỗ ngồi, đi đến trước mặt Phúc Đoàn, cẩn thận giải thích cho cô bé một vài ký hiệu ngữ âm, dạy cô bé phát âm chính xác các từ.
Sở Phong cũng không để ý, trong tiểu thuyết Phúc Khí, những người chơi với họ đều là nhân vật phụ có số phận bi thảm, một chuyên gia lĩnh vực sinh học trong tương lai như thầy Tần, tất nhiên có thiện cảm với Phúc Đoàn hơn.
Phúc Đoàn từ khi còn nhỏ đã học tiếng Anh, học nghệ thuật, bỏ xa những đứa trẻ trong đội.
May mà Sở Phong không cần suy nghĩ nhiều, hễ ai lợi hại thì tâng bốc người nấy, nếu không, chỉ là lỗ hổng tâm lý cũng đủ để khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Sở Thâm không biết chữ, nhưng Sở Phong biết, nhưng cũng không thể quá lộ liễu như vậy, có rất nhiều sách về chăn nuôi gia cầm và chăm sóc cây trồng trong phòng đọc của đội sản xuất, Sở Phong và Sở Thâm chỉ tìm những cuốn có hình gà vịt được vẽ trên đó.
Vừa tìm liền thấy hàng chục quyển.
"Em gái, bên trên có nhiều sách vẽ hình gà như vậy, chúng ta nên chọn cái nào đây?" Sở Thần băn khoăn, không thể nào mượn nhiều sách như vậy được.
"Hãy chọn những cuốn chỉ vẽ gà trên đó trước."
Sở Phong nhanh chóng chọn ra một vài cuốn sách: "Giống cuốn này, những con gà bị bệnh trên bìa sách trông giống như gà của chúng ta, còn cuốn này, có cả hình minh họa bệnh tiêu chảy trên bìa.
Sở Phong nhìn đi nhìn lại, không chỉ cảm thấy trang bìa sách đơn giản dễ hiểu, mà còn nghĩ rằng không biết ban đầu tâm trạng người làm ra trang bìa khi nhìn xem là như thế nào.
Cô bé và Sở Thâm đều không nhịn được cười, cùng nhau chọn mấy cuốn sách. Chỉ dựa vào trang bìa chắc chắn là không đủ, mục đích của Sở Phong là mượn sự giúp đỡ của thây Tần trong phòng đọc sách, nhưng cô bé đoán rằng mình không được chào đón là mấy, vì vậy cô bé ở đây chọn rất nhiều sách - cũng không thể không làm gì được, phải đi hỏi thôi.
Sở Phong ôm mấy quyển sách đi tới: "Thây Tần, trong số những quyển sách này, quyển nào chủ yếu nói về bệnh dịch gà vậy ạ?"
Thầy Tần vốn đang nhẹ giọng giảng giải cách phát âm cho Phúc Đoàn, nghe thế bèn quay đầu lại, cặp kính trên sống mũi hơi trượt xuống một chút, bèn dùng ngón tay đẩy lên: "Cuốn thứ ba, thứ sáu, và quyển thứ tám ở trong tay trò."
Thầy Tần cau mày, giọng điệu có chút cộc lốc nói: "Những sách này đều các sách chuyên ngành nông nghiệp chăn nuôi, hai trò xem không hiểu đâu."
← Ch. 078 | Ch. 080 → |