Thức Tỉnh (1)
← Ch.062 | Ch.064 → |
Phúc là phúc, không có phúc là không có phúc, chuyện xui rủi làm sao có thể trở thành chuyện tốt? Những người không có phúc cũng có thể kiếm tiền? Đó hẳn là một chuyện ngoài ý muốn thôi đúng không?
Một vở hài kịch đã kết thúc như thế đấy, mặc dù Niên Xuân Hoa không cam tâm, nhưng bà ta cũng chỉ có thể quay trở về. Bà ta tức giận đến mức không nhìn thấy bên ngoài đám người, con dâu thứ Bạch Giai Tuệ và những người khác đều cúi đầu rất thấp, giống như không dám ngẩng đầu lên gặp người khác.
Đúng là xấu hổ, Bạch Giai Tuệ nghĩ.
Bà mẹ chồng này không hề biết chuyện gì đang xảy ra, hình như bà ta đột nhiên bị phúc khí chơi cho một vố ngu người rồi, một người mà muốn đắc tội cả đội, ở quê mà, ai bàn việc mà không thuê người? Nếu đắc tội với các đội viên, cho dù có phúc khí hay không, thì cũng chỉ có một mình.
Nhưng Niên Xuân Hoa hoàn toàn không nghĩ đến điều này, bà ta thở phì phò vì tức giận, bỏ đi.
Thấy bà ta ủ rũ bỏ đi, thím Hoa cố ý cao giọng: "Xuân Hoa Nhị, sao bà lại đi rồi? Lúc này còn không phải nói là cố ý đứng đây nhìn người khác gặp họa sao?"
Có người nhân cơ hội thọc gậy bánh xe: "Thôi đi, bà cũng đâu phải mới biết Xuân Hoa Nhi ngày một ngày hai đâu, bà ta không phải thần tiên, làm sao có thể biết được ai có phúc ai gặp hoạ chứ?"
"Xuân Hoa Nhi chỉ là thích sĩ diện, thích nói về những điều tốt và xấu, nhưng những gì bà ta nói thực sự không có ý nghĩa gì."
Niên Xuân Hoa bước đi rất nhanh, nhưng vẫn nghe thấy những lời châm chọc của người khác. Trong lòng bà ta như lửa đốt, ấm ức vô cùng.
Những gì bà ta nói là sự thật, Phúc Đoàn thực sự có phúc, và những người chống lại Phúc Đoàn sẽ gặp xui xẻo, tại sao những người này không tin điều đó cơ chứ?
Nửa đêm, mọi người làm việc mệt mỏi cả ngày đều chìm vào giấc ngủ, bầu trời đêm đầy sao, đội sản xuất bao quanh bởi những ngọn núi đang ngủ trong im ắng.
Chỉ có nhà của Trân Dung Phương được thắp sáng bằng đèn dầu. Trở về nhà, Trần Dung Phương và Sở Chí Quốc cẩn thận lắng nghe những gì Sở Phong và Sở Thâm kể lại về những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay.
Dù sao Sở Thâm cũng là một đứa trẻ, cậu ấy hoảng sợ nói: "Ba mẹ, con và em gái có đúng là lũ ôn bệnh dịch không có phúc khí hay sao? Trên cây thế mà lại có một con rắn độc đến cắn con."
Sở Chí Quốc buộc mình phải trấn tĩnh lại, nhưng hai tay lại run run. Trân Dung Phương lập tức nói: "Làm sao có thể? Các con đều là bé ngoan của ba mẹ." Trân Dung Phương kiên nhãn giải thích cho hai đứa nhỏ: "Tuy các con gặp phải rắn độc, nhưng may mà em con nhanh trí sáng suốt giết rắn độc, táo bạo, cẩn thận cũng là biểu hiện của người năng lực. Khi con nhìn thấy một con rắn độc trên cây nhưng không hét lên để kích động con rắn độc ngay lập tức cắn con mà để giành thời gian cứu viện đó, cũng là biểu hiện của việc bình tĩnh."
"Các con nghĩ xem, vận may viển vông hão huyền càng quan trọng hay là cái năng lực thực tế mới là quan trọng? Trong kỳ thi ở trường, phải xem ai may mắn đạt được điểm cao, hay xem ai làm bài được và đạt điểm cao? Trong việc tuyển chọn công nhân trong nhà máy, thì dựa vào may mắn hay thực lực??"
"May mắn tuy có ích, nhưng đối với người bình thường chúng ta mà nói, vận may là thứ chúng ta không nắm bắt được, chỉ có thể nắm bắt tâm lý cùng tay nghề của chính mình, nếu không có vận may, chúng ta càng nên cẩn thận, nỗ lực tăng cường thực lực của bản thân."
Sở Thâm dần dần bình tĩnh lại, cuối cùng cũng không hoảng hốt như vậy nữa. Cậu ấy nói: "Ba mẹ, con muốn đi học." Đi học không phải dựa vào vận may để đạt điểm cao mà là xem ai làm được câu hỏi và đạt điểm cao, câu này khiến Sở Thâm khởi dậy niềm hứng thú sâu sắc với việc đi học.
← Ch. 062 | Ch. 064 → |