← Ch.267 | Ch.269 → |
Ôn Sùng nhướng mày, đối mặt với cô, đôi mắt to, đáy mắt thanh triệt, sáng ngời, khiến tim anh đập nhanh hơn: "Bác sĩ lâm, hôm nay là em dụ dỗ tôi."
Lâm Dư Dư đột nhiên tiến lại gần, một chân nâng lên đến đùi Ôn Sùng, cảm thấy quần ngủ của anh có chỗ lớn lên, cho nên Lâm Dư Dư có thể cảm nhận được làn da nóng rực của anh: "Đến đây đi." Lâm Dư Dư gật đầu.
Ôn Sùng: "Thật sự?"
Lâm Dư Dư: "Thật sự."
Ôn Sùng: "Tôi tới?"
Lâm Dư Dư: "Đến đây đi."
Ôn Sùng cúi người, nửa người đè lên trên người Lâm Dư Dư, hai mắt Lâm Dư Dư nhắm lại. Qua một lúc lâu, Lâm Dư Dư thấy Ôn Sùng không động, cô mở mắt ra, thấy Ôn Sùng chỉ nhìn cô: "Sao vậy?"
Ôn Sùng cúi người, hôn trán cô một cái, sau đó đảo người nằm xuống bên cạnh cô: "Ngủ đi, chúng ta bắt đầu phải thích ứng dùng chung một tấm chăn." Nhưng, tay lại bá đạo ôm eo cô. Sau đó còn sờ soạng một phen, quả nhiên, eo rất nhỏ.
Lâm Dư Dư sửng sốt, quay đầu nhìn anh.
Ôn Sùng: "Không ngủ không lẽ còn muốn tôi tiếp tục sao?"
Lâm Dư Dư vội vàng lắc đầu: "Ôn tiên sinh, tôi phát hiện so với hôm qua, anh hôm nay càng khiến cho người ta thích hơn một chút."
Ôn Sùng nghe vậy liền vui vẻ: "Nói như vậy, ngày hôm qua em liền thích tôi?"
Lâm Dư Dư không phủ nhận:"Trước ngày hôm qua, tôi thích dáng người anh, thích khuôn mặt. Nhưng hôm nay tôi thích sự phong độ, ôn nhu chăm sóc của anh." Không có liên quan đến tình yêu, gần nhất là hảo cảm. Tình yêu chính là bắt đầu từ thích, mà thích lại bắt đầu từ việc có hảo cảm.
Ôn Sùng: "Cảm ơn em đã đánh giá cao." Anh vùi đầu vào cổ cô, thở ra hơi thở nóng rực ở gần cổ cô. Lâm Dư Dư cảm thấy cổ nóng nóng, không biết vì sao, một khắc này, khi bị người nam nhân này ôm vào trong ngực, cô đột nhiên cảm thấy thật an tâm. Đời trước ở hai năm mạt thế, tính cả đời này khi tìm được Ôn Lễ, cô cũng không mang theo hy vọng tới cuộc sống này, nhưng miệng vết thương trong lòng vẫn không có cách nào khép lại. Nhưng, hiện tại, cô cảm thấy thật bình yên, thật ấm áp. Thậm chí nghĩ có thể ở trong lòng anh, thêm một chút nữa thì tốt rồi.
Ngày hôm sao
Lúc Lâm Dư Dư tỉnh dậy, Ôn Sùng còn chưa tỉnh, anh vẫn duy trì tư thế ngày hôm qua, mà cô nằm ở trong ngực anh cả đêm. Lâm Dư Dư từ từ dịch ra khỏi lòng anh, nhưng anh cũng không rời giường lập tức, mà quay đầu nhìn Ôn Sùng một lúc lâu. Không thể không nói, người nam nhân này thật anh tuấn.
Lâm Dư Dư duỗi tay, sờ sờ mặt anh, sau đó ngôi dậy, hôn mặt anh một cái. Lúc cô muốn tránh ra, nam nhân vốn dĩ đang an tĩnh ngủ đột nhiên duỗi tay, đem cố ấn lên giường, sau đó lại càng hôn nhiệt tình.
Trong mắt Lâm Dư Dư đều là ý cười. Cô đương nhiên biết anh tỉnh, nếu không tỉnh, người này liền không phải Ôn Sùng.
Qua một lúc lâu, hô hấp của Ôn Sùng có chút dồn dập, anh mới buông cô ra, nhưng anh không có rời đi, đè lên người cô.
Tay Lâm Dư Dư ôm cổ anh, lần đầu tiên hôn môi, có chút kích thích, lại có chút buồn cười, trong tiểu thuyết không có loại tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía như thế này, chính là cảm thấy rất thú vị.
Ôn Sùng thấy cô nhịn cười, cũng cảm thấy buồn cười: "Em quá xấu rồi."
Lâm Dư Dư đá đá anh: "Anh mau đứng lên đi, tự mình giải quyết, tôi muốn rời giường." Ôn Sùng: "Không đứng dậy, sao em lại có thể hư như vậy? Mới sáng sớm, em cố ý đúng không?"
Lâm Dư Dư: "Tôi không có."
Ôn Sùng: "Buổi tối không thể ngủ chung chăn, lần đầu tiên cùng nữ nhân ngủ chung chăn, loại kích thích này nghe vẻ không tốt lắm."
Lâm Dư Dư: "Không được, không phải anh nói muốn bắt đầu thích ứng từ việc chung chăn sao?"
Ôn Sùng: "Em đợi đi, đến lúc đó đừng xin tha." Nói xong, anh quay người, mặc áo ngủ đi vào phòng vệ sinh.
Lâm Dư Dư nhân cơ hôi rời giường. Xuống dưới lầu, thời gian còn sớm, mẹ Ôn đang chuẩn bị bữa sáng, Ôn Lễ đã dậy, tiếp tục xem TV. Lâm Dư Dư đi vào phòng bếp: "Mẹ, con tới giúp người."
Một tiếng mẹ này, mẹ Ôn nghe xong vô cùng thoải mái: "Không cần, con đi xem TV đi, nào có ngày đầu tiên đã khiến con vội dậy chuẩn bị." Bà suy nghĩ là, đêm qua con dâu nhất định mệt mỏi.
← Ch. 267 | Ch. 269 → |