← Ch.217 | Ch.219 → |
Sau đó cô mang chiếc túi giải phóng màu xanh quân đội và buộc tóc đuôi ngựa thể hiện sự thoải mái. Cả người mang đầy khí chất văn nghệ.
Lâm Dư Dư đang đợi xe bò thì đụng phải nhóm người của Lâm Yến.
Lâm Yến: "Dư Dư." Nụ cười của cô vô cùng sáng lạn, tình yêu thiếu nữ thể hiện sự hạnh phúc trên mặt, ánh sáng lập lòe của đôi mắt trong tình yêu. Hai năm trước, cô ấy vừa thấy đã yêu sâu đậm Tiền Liệt, sau đó còn mở ra kế hoạch nhiệt tình theo đuổi. Tiền Liệt và ông ngoại của anh ta ở chuồng bò, không kết giao với người trong thôn. Hơn nữa người trong thôn không thích tiếp xúc với họ. Ngoài Lương Sơn Khải và Dư Văn Khánh thì tuy người trong thôn không có ác ý với người trong chuồng bò nhưng họ cũng không có suy nghĩ muốn tiếp cận.
Lương Sơn Khải và Dư Văn Khánh cống hiến rất lớn cho thôn. Lương Sơn Khải tự nhiên khỏi phải nói, chiết cây quả cam, cây nho làm sinh sôi nảy nở đều cho ông ta phụ trách. Cho nên dù ông ta là phần tử xấu bị đuổi xuống, có rất nhiều người trộm tặng đồ vật cho ông ta. Mỗi người đều nghĩ bí mật làm nhưng thật ra mọi người đều biết, chỉ là mọi người đều không nói.
Mà Dư Văn Khánh đúng là chuyên gia chinh phục ngành y thuật, đương nhiên ông ta không được hoan nghênh như Lương Sơn Khải. Tuy nhiên, hai người là bạn bè lâu năm thì phải trợ giúp lẫn nhau. Lương Sơn Khải ăn một miếng thì sao Dư Văn Khánh không được ăn một miếng?
Thậm chí, Lâm Dư Dư còn âm thầm trở thành học sinh của Dư Văn Khánh. Cô đi theo ông ta học tập thêm nhiều tri thức về y học.
Tiền Liệt và Tổ Tôn sống ở thôn Phạm gia không quá tệ, tuy họ không được người dân ở đây hoan nghênh, ngày thường cũng không có người muốn tiếp xúc với họ nhưng Lâm Yến thường xuyên trao đổi trứng gà với thôn dân đưa cho Tiền Liệt. Cô ấy muốn giúp anh ta bồi bổ cơ thể ông ngoại của anh ta. Bởi vậy, cơ thể ông ngoại Tiền Liệt là Lý Khải Đồ được chăm sóc không tệ. Lúc Tổ Tôn còn sửa đường, vô cùng cần cù và tích cực. Tiền Liệt là người trẻ tuổi, có một cơ thể khỏe mạnh. Lý Khải Đồ là lão cách mạng, cũng có sức lực. Vì hai người cần cù lao động nên lương thực nhiều hơn so với hai người kia.
Lâm Dư Dư không cố ý quan tâm chuyện của Lâm Yến và Tiền Liệt nhưng ngẫu nhiên cũng lưu ý. Hai người kết giao với nhau, đại khái là do sự ảnh hưởng của cốt truyện.
Lâm Dư Dư: "Cậu muốn lên huyện?"
Lâm Yến: "Đúng vậy, đi mua một ít đồ. Còn cậu thì sao? Lên huyện làm gì?"
Lâm Dư Dư: "Đi bệnh viện lấy thuốc, thuốc trong trạm y tế sắp không còn." Lâm Dư Dư nghĩ rồi nhỏ giọng trêu ghẹo: "Yến Tử, tớ thấy gần đây tâm tình của cậu rất tốt. Đôi mắt còn đặc biệt có thần, dáng vẻ này của cậu... có phải đã thích ai rồi không?"
Lâm Yến nghe xong thì tâm trạng căng thẳng. Cô thích Tiền Liệt, yêu Tiền Liệt sâu đậm nhưng cô ấy cũng rất cẩn thận. Bởi vì Tiền Liệt và ông ngoại của anh ta có thân phận tương đối đặc thù. Nếu bị mọi người biết cô ấy có liên quan tới họ, những người trong thôn có khả năng khinh thường cô, không biết sẽ dùng ánh mắt gì nhìn cô. Tuy nhiên, cô thiệt tình thích Tiền Liệt nên chỉ có thể âm thầm lui tới. Đương nhiên, cô không sợ người khác thấy. Chủ yếu là nếu bị phát hiện, có phải cô sẽ tới ở trong chuông bò không? Tới lúc đó, người trong thôn còn chịu trao đổi đồ vật với cô không?
Lâm Yến lắc đầu: "Không có không có. Tạm thời tớ còn chưa có đối tượng. Cô ấy nói mà không dám nhìn thẳng Lâm Dư Dư vì hơi chột dạ.
Lâm Dư Dư cũng chỉ trêu ghẹo một chút, cô không có hứng thú với chuyện của nam nữ chủ.
Chờ lên tới huyện, Lâm Dư Dư đi tới gia đình bác gái họ Lý: "Dì họ, cháu tới rồi."
Hôm nay gia đình họ Lý chỉ có bác gái họ Lý và con dâu ở nhà, tuy là cuối tuần nhưng con trai và chồng bị bác gái họ Lý đuổi ra ngoài. Bác gái cảm thấy một cô gái muốn tới nhà họ xem mắt đồng chí nam, đàn ông trong nhà vẫn không nên ở đây sẽ tốt hơn.
Bác gái họ Lý: "Tới tới..." Bác gái vẻ mặt cười vui đi vào trong sân."Cháu tới rồi, hôm nay đi đường có vất vả không? Mau vào trong ngồi."
Lâm Dư Dư tự nhiên không phải với tay không, cô mang theo rổ quả nho: "Không vất vả, ngày thường cũng rời giường vào giờ này." Cô vừa nói vừa đưa rổ quả nho cho đối phương.
Bác gái họ Lý: "Cháu à, mỗi lần tới đều mang theo đồ ăn, luôn khách sáo như vậy."
Con dâu của bác gái họ Lý: "Dư Dư tới, mau tới ngồi."
← Ch. 217 | Ch. 219 → |