← Ch.196 | Ch.198 → |
Tiền Liệt nghe được liền vô cùng cảm kích: "Cảm ơn." Từ khi trong nhà xảy ra chuyện đến lúc bị đưa xuống nông thôn, không nghĩ tới tới đây còn có thể có bác sĩ khám bệnh cho ông ngoại."Vô cùng cảm ơn bác sĩ."
Lâm Dư Dư: "Không cần cảm ơn. Đại đội chúng ta có hai cách trả chi phí thuốc men, một là trả bằng tiền mặt, hai là trừ vào công điểm, nhưng mọi người vừa mới tới, còn không có công điểm, cho nên sẽ thanh toán bằng tiên mặt sao?"
Đáy mắt Tiền Liệt hiện lên một tia xấu hổ, khuôn mặt anh tuấn cũng bị phần xấu hổ này làm cho ửng đỏ cả lên: "Xin lỗi, chúng ta... Trước khi bị đưa xuống nông thôn, bọn họ đã bị lục soát cả người, mấy món đáng giá trên người đều bị lấy đi rồi, vì đây là tai họa do người nào đó gây ra, cho nên bọn họ đều không có phản kháng, rốt cuộc phản kháng sẽ bị hành hung, ông ngoại đã từng tuổi này rồi, ông sẽ chịu không nổi."Có thể nợ không? Chờ khi chúng ta bắt đầu làm việc thì hãng trừ công điểm, thân thể ta rất cường tráng, xuống ruộng cày cấy hoàn toàn không thành vấn đề."
Đại đội trưởng đương nhiên là không muốn, ông lo người thành phần xấu sẽ ảnh hưởng đến tình hình trong đội, hiện tại mới tới liền thiếu nợ tiền thuốc men. Nhưng đây cũng không còn cách nào khác, anh ta nhìn Lâm Dư Dư, để cho Lâm Dư Dư đưa ra quyết định
Lâm Dư Dư: "Được. Anh theo ta đến trạm y tế, ta nói cho ngươi nên dùng thuốc như thế nào."
Tiền Liệt: "Được."
Lâm Dư Dư đi được vài bước, đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Đại đội trưởng, mấy người bọn họ vừa tới, chỉ sợ đã đói bụng rồi, ngài lấy cho bọn họ chút lương thực trước đi, nếu không sẽ có càng ngày càng nhiều người ngã bệnh, như vậy công điểm sẽ bị thiếu cũng càng ngày càng nhiều đó." Đại đội trưởng: "Thật là, chuyện gì cũng chưa làm, liền muốn lương thực, đám người này không phải muốn đại đội chúng ta nuôi bọn họ à? Còn khó hầu hạ hơn cả thanh niên trí thức."
Lâm Dư Dư: "Chốc nữa sắp xếp công việc cho bọn họ là được rồi."
Đại đội trưởng: "Chỉ có thể vậy thôi, nếu không thì làm sao bây giờ?"
Đại đội trưởng đuổi theo Lâm Dư Dư, cùng nhau rời đi.
"Đại đội trưởng, vị bác sĩ này..." Một ông lão bên cạnh cất lời.
Lâm Dư Dư cùng đại đội trưởng dừng bước, Lâm Dư Dư nhìn ông lão: "Có việc gì sao?" Cô cũng không muốn đối xử lạnh nhạt với bọn họ, nhưng vì để tránh xảy ra vấn đề, cho nên mới bày ra bộ dạng việc công xử theo phép công với bọn họ.
Ông lão nói: "Trước khi xuống nông thôn, ta là Trung y, một ông lão như ta xuống ruộng cũng không làm được bao nhiêu việc, ta có thể hái thuốc kiếm sống không?"
Lâm Dư Dư nhìn về phía đại đội trưởng: "Trước khi xuống nông thôn, ông ta là Trung y sao?"
Đại đội trưởng lấy tư liệu đang kẹp dưới nách kia, mở ra xem: "Ông tên là gì, tôi tra một chút."
Lão nhân: "Tôi gọi là Lương Sơn Khải."
Lâm Dư Dư giật mình, người này không phải là Trung y mà Ôn Sùng nhắc tới sao? Còn bị đưa xuống nông thôn cùng lượt với nam chủ? Trung y đã ở đây, vậy thì vị chuyên gia nông nghiệp đâu? Lâm Dư Dư nói với đại đội trưởng: "Chú, ngươi đưa tư liệu cho ta đi, ta xem xem lý lịch của bọn họ, có lẽ đại đội chúng ta có thể dùng được những người này, vật tẫn kỳ dụng."
*vật tẫn kỳ dụng: vật dùng đúng chỗ, người dùng đúng việc, dùng hết khả năng
Đại đội trưởng: "Vậy cô xem đi." Lâm Dư Dư xem người khác là giả, xem người được Ôn Sùng sắp xếp tới đây mới là thật.
Lương Sơn Khải: Trung y... Đến từ thủ đô.
Dư Văn Khánh: Giáo sư lâm viên của đại học XXX... Đến từ thủ đô.
Quả nhiên là hai người đó. Lâm Dư Dư lại im lặng nhìn tư liệu của bọn họ, những người này trước khi bị đưa xuống nông thôn, đều là người có bản lĩnh. Tỷ như ông ngoại của nam chủ, Lý Khải Đồ tiên sinh, lúc trước là chiến sĩ cách mạng, từng tham gia quân ngũ, là đoàn trưởng, đáng tiếc hai phái tranh đoạt, ông ấy bị liên lụy.
Lại tỷ như hai người khác, một vị lão thái thái, * là du học sinh về nước, còn có một vị lão tiên sinh*, cũng là phần tử trí thức cao cấp.
*#lão thái thái: người phụ nữ lớn tuổi, tương đương bà cụ, cách gọi tôn trọng
*#ão tiên sinh: người đàn ông lớn tuổi, tương đương ông cụ, cách gọi tôn trọng
Nhìn những tư liệu này, Lâm Dư Dư ngẫm lại, nên sắp xếp công việc cho họ như thế nào.
Lâm Dư Dư: "Lương Sơn Khải đúng không, vậy ông cũng đến đây đi, tôi cần phải kiểm tra ông trước đã."
← Ch. 196 | Ch. 198 → |