← Ch.192 | Ch.194 → |
Lại nói, đồ của bác sĩ Lâm, bọn họ cũng không dám nảy ra ý tưởng xấu xa gì, rốt cuộc thì trong cả đời người, ai mà không mắc phải bệnh nặng hay bệnh nhẹ gì chứ? Đắc tội bác sĩ chính là vội vàng tìm chết a.
Lâm Dư Dư: "Không phải tôi bắt, chỉ là tôi gặp may thôi, lúc mấy con gà rừng này đang ăn cỏ, cũng ăn luôn mấy cây thảo dược ở bên cạnh, mà mấy cây thảo dược này có thể gây mê, cho nên gà rừng liền ngã xuống, tôi vừa khéo liên nhặt tiện nghỉ."
"Vậy cũng thật may mắn quá rồi."
Bên cạnh có người nghe xong, cũng nhịn không được nói: "Bác sĩ Lâm làm người lương thiện, cho nên mới may mắn như vậy."
Lâm Dư Dư: "Tôi nghĩ, bản thân cũng ăn không hết nhiều gà như vậy, nếu chia cho mọi người, một hộ gia đình cũng được chia không tới hai khối thịt, cho nên định đưa tới trường học, nấu một nồi canh gà củ cải, cho bọn nhỏ trong trường mỗi người một chén."
Mọi người nghe được liền khen Lâm Dư Dư hào phóng. Cho dù có mấy người trong nhà không có con cái đang đi học, cũng cảm thấy bữa cơm này của Lâm Dư Dư thật tốt. Liền tính không ăn vào miệng mình, nhưng sao người lớn có thể giành ăn với bọn nhỏ chứ? Rốt cuộc tam quan của đại đa số người vẫn rất chính trực ngay thẳng.
"Bác sĩ Lâm, cần ta hỗ trợ không?"
"Bác sĩ Lâm, tôi cũng nhàn rỗi, tôi tới giúp cô."
Lâm Dư Dư: "Không cần, trong trường học còn có hai vị giáo viên, để cho bọn họ hỗ trợ là được rồi."
Lâm Dư Dư xách gà rừng đi trạm y tế, đi ngang qua cửa nhà Phạm Quốc Đống liền ngừng lại một chút: "Chị Trân, chị có ở nhà không?"
Cuối tuần, Trân Hà đương nhiên là rảnh rỗi: "Đây, Dư Dư, có chuyện gì a?"
Lâm Dư Dư: "Em lên núi nhặt được ba con gà rừng, định nấu nồi canh cho bọn học sinh uống, chị chờ lát nữa tới giúp em một tay a, liền hầm nồi canh gà ở cửa trạm y tế, em bên đó có cái nồi sắt lớn."
Trân Hà: "Được, chị lập tức tới."
Chờ khi Lâm Dư Dư tới cửa trạm y tế, nơi này đã tụ tập rất nhiều người, rất nhiều học sinh đều đã tới. Có phụ huynh của học sinh tới hỗ trợ gánh nước, có người lấy thùng gỗ tới, Lý Thu Hồng cũng cầm một cái bồn gỗ lớn tới rồi.
"Bác sĩ Lâm, đồ đạc đều lấy tới cho cô rồi."
Lâm Dư Dư: "Có chú bác nào sức lực lớn không, giúp cháu bưng nồi sắt để lên đây với ạ."
"Để tôi để tôi."
Một cậu bạn nhỏ: "Bác sĩ Lâm, mẹ em nói chị sẽ cho tụi em ăn thịt gà sao?"
Một bạn nhỏ khác: "Bác sĩ Lâm, em có thể ăn mấy chén thịt gà a?"
Lại thêm một bạn nhỏ hỏi: "Bác sĩ Lâm, em đã rất lâu rất lâu rồi chưa ăn thịt gà đó."
Lâm Dư Dư: "Mỗi một bạn nhỏ đang đi học ở trường đều có thể tới ăn, bất quá thịt gà có hạn, cho nên mọi người phải vê nhà lấy củ cải, nấu củ cải chung với thịt gà, sau đó các em lại mang chén tới, đến lúc đó mỗi người một chén nha."
Các bạn nhỏ: "Dạ."
Nhìn bọn nhỏ, Lâm Dư Dư nhớ tới các buổi tụ hội ở thời hiện đại, một đám người cùng nhau nướng BBQ, ăn lẩu, giống như bây giờ vậy.
Ba con gà rừng rất nhanh đã được giải quyết, bọn học sinh đều lấy củ cải tới, có lớn có nhỏ, nhà nào khách sáo một chút, sẽ lấy củ cải lớn một chút, đụng tới nhà nào keo kiệt, sẽ lấy củ cải nhỏ một chút.
Chờ đến giữa trưa, một nồi canh gà củ cải đã nấu xong, Lâm Dư Dư làm đầu bếp, mỗi học sinh được phân ba muỗng canh củ cải, thêm ba khối thịt gà.
thôn Phạm gia chỉ có hơn 50 hộ gia đình, cho nên cũng không có nhiều học sinh cho lắm, thịt của ba con gà cắt nhỏ một chút, mỗi học sinh có thể được chia tới ba khối. Nhưng vào ngày mùa đông, canh gà có thể còn tươi ngon hơn cả thịt gà.
Đứa nhỏ nào hiểu chuyện, sẽ vô cùng vui mừng bưng canh gà về nhà, giữa trưa người một nhà có thể cùng nhau ăn. Còn đứa nào không hiểu chuyện thì ăn ngay tại chỗ, căn bản không nghĩ tới người trong nhà.
Thịt gà đã không còn rồi, nhưng vẫn còn dư lại canh gà củ cải, Lâm Dư Dư múc cho những người đến hỗ trợ kia, mỗi người một chén: "Thím, chỉ còn một ít canh, không cần để ý a."
Bác gái: "Bác sĩ Lâm, ngươi cũng thật là, quá khách sáo rồi."
← Ch. 192 | Ch. 194 → |