← Ch.161 | Ch.163 → |
Suy cho cùng, cô ta cũng chỉ là một cô gái hai mươi mấy tuổi, lúc xuống nông thôn cũng chỉ mới mười sáu, mười bảy, vẫn rất đơn thuần, từ sau khi xuống nông thôn, thứ duy nhất lớn hơn không phải là tâm trí, mà là tuổi và dáng người.
Lâm Dư Dư: "Tôi cũng không hiểu, cô là một học sinh cao trung, thanh niên trí thức, muốn văn hóa có văn hóa, muốn tướng mạo có tướng mạo, vì cái gì phải đi đường tắt thế này? Thành thật làm việc không phải tốt hơn sao? Hơn nữa, Phạm Cường cũng đối xử với cô rất tốt, nhà anh ta tuy có chút nghèo, điều kiện cũng kém một chút, nhưng anh ta có thể đem miếng cơm cuối cùng cho cô ăn, vì cô mà cố gắng làm việc, nam nhân như vậy không tốt sao? Phạm Quốc Đồng có thể để lại đồ ăn ngon cho cô sao? Hay là thím Tiền có thể để lại đồ ăn ngon cho cô? Tìm một người nam nhân tốt với cô, so với tìm một nam nhân có điều kiện tốt vẫn quan trọng hơn."
Trong tiểu thuyết, Phạm Cường thật sự rất tốt với Đàm Thanh, cho dù anh ta đã làm cái gì, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng anh ta thật sự đối xử với Đàm Thanh rất tốt.
Đàm Thanh trâm mặc, cô ta tới là muốn cãi nhau với Lâm Dư Dư, lại không nghĩ tới Lâm Dư Dư sẽ nói với cô ta những lời này.
Lâm Dư Dư: "Cô phải suy nghĩ cho thật kỹ, quý trọng người trước mắt, phải biết rằng nam nhân cũng sẽ bị tổn thương, chờ khi tình yêu mà anh ta dành cho cô dần cạn, sẽ không có người giống như anh ta, sẽ quan tâm cô giúp đỡ cô, yêu quý cô."
Trong góc, có một bóng người, đó là Phạm Cường. Anh ta không yên tâm về Đàm Thanh, cho nên đi theo cô ta đến đây, lại không nghĩ tới sẽ nghe được đoạn nói chuyện này. Lại nói, anh ta cũng không có thành kiến gì với Lâm Dư Dư, đương nhiên cũng không có ấn tượng. Lúc đầu, khi Đàm Thanh nói với anh ta rằng Lâm Dư Dư biết chuyện này, cô ta muốn đối phó Lâm Dư Dư. Tuy anh ta không có thành kiến với Lâm Dư Dư, nhưng anh ta sẽ nghe lời Đàm Thanh. Nhưng ngay sau đó, Lâm Dư Dư thành nhân viên y tế, thành bác sĩ duy nhất của đại đội bọn họ, cho nên chuyện đối phó với Lâm Dư Dư, cũng không có cách nào. Phạm Cường cũng là người có đầu óc, thanh niên trí thức bình thường còn có thể đối phó, nhưng nếu đối phó với người có thân phận trong đại đội thì không được, việc này nếu bị điều tra ra, sẽ có chuyện lớn.
Nhưng, anh ta không nghĩ rằng, Lâm Dư Dư lại đánh giá anh ta như vậy.
Đời nay, Phạm Cường còn chưa được ai đánh giá như vậy, Anh ta đối xử tốt với Đàm Thanh, sự tận tâm của anh ta với Đàm Thanh, người khác không biết, Đàm Thanh cũng không quá thích anh ta, chuyện đó anh ta đều biết. Chính là hiện tại, anh ta được Lâm Dư Dư công nhận. Lâm Dư Dư nói, anh ta- Phạm Cường là người đáng được Đàm Thanh quý trọng, cảm giác được người khác công nhận, khiến đôi mắt Phạm Cường có chút đỏ.
Nhà Phạm Cường nghèo, lúc trước cha anh ta vẫn luôn sinh bệnh, mẹ anh ta dù sao cũng chỉ là phụ nữ, anh ta là con cả, ở dưới còn rất nhiều em trai, em gai, cho nên trọng trách gánh vác gia đình đè nặng trên vai anh ta. Anh ta chưa bao giờ kêu khổ, cũng không kêu mệt, có thể thấy anh ta vô cùng có trách nhiệm với mọi người trong gia đình. Nhưng, anh ta cũng biết rõ, anh ta có trách nhiệm với gia đình, nhưng chuyện cưới vợ, cũng là trách nhiệm của nhà anh ta chứ không phải trách nhiệm của nhà vợ. Anh ta muốn cưới Đàm Thành, đối xử tốt với cô ta, sẽ không khiến cô ta phải gánh vác chuyện nhà bọn họ.
Nhưng Đàm Thanh vẫn luôn nề hà, không đáp ứng.
Phạm Cường nghĩ tới lời Lâm Dư Dư nói, mà mặt của Đàm Thanh cũng lúc trắng, lúc đen. Nếu Lâm Dư Dư cãi nhau vớ cô ta, cô ta cũng không sợ, nhưng Lâm Dư Dư lại nói những lời này với cô ta, khiến cô ta không biết phải làm sao. Một lát sau, Đàm Thanh mới đỏ mặt tía tai nói: "Chuyện của tôi không cần người khác xen vào." Sau đó cô ta liền rời đi.
← Ch. 161 | Ch. 163 → |