← Ch.156 | Ch.158 → |
Trong mắt Đàm Thanh hiện lên một tia tính kế, nhưng thực nhanh lại biểu hiện ra một bộ dáng yếu đuối, mong manh, nhu nhược: "Anh Quốc Đồng anh sao vậy? Anh Quốc Đồng, em... Em đã không còn mặt mũi nhìn người khác, em phải làm sao bây giờ? Thím, bà ấy... Bà ấy có thể sẽ giết em không?"
Nói thật lòng, Phạm Quốc Đồng thật ra cũng không phải anh hùng khí khái gì, nếu là người bình thường nhìn thấy bộ dáng này của Đàm Thanh, không chừng đã sớm bảo vệ cô ta. Nhưng hiển nhiên Phạm Quốc Đồng không giống người bình thường, anh ta nghe thấy lời Đàm Thanh nói, nuốt nước miếng nói: "Không... Không thể nào? Mẹ anh sẽ không giết người, sẽ không." Lời này nói ra, một chút tự tin cũng không có.
Đàm Thanh giả vờ sợ hãi: "Vậy phải làm sao bây giờ? Em sợ quá."
Phạm Quốc Đồng: "Anh cũng không biết, đều tại em, chuột có gì phải sợ? Ở nông thôn chỗ nào không có chuột? Em xuống nông thôn đã nhiều năm như vậy, không lẽ chưa từng thấy sao?"
Đàm Thanh: "..." Tên lười biếng này có thật sự là đàn ông không vậy? Là đàn ông sao lại có thể nói ra mấy lời như vậy?
Tiền Cúc Phân đứng ngay ở cửa, đương nhiên nghe được những lời bên trong, hơn nữa Phạm Quốc Đồng nói chuyện cũng không nhỏ, cho nên khi nghe được mấy lời này, bà ta vừa nghe liên hiểu đuọc."Phạm Quốc Đồng, con mau mở cửa cho mẹ, nếu không mở cửa có tin mẹ sẽ phá cửa luôn không?"
Phạm Quốc Đồng vội vàng ngăn cản: "Mẹ con tin, con mở cửa, con lập tức mở cửa, mẹ đừng tức gận." Nói xong, anh ta rụt rè đi mở cửa. Anh ta vừa đi, Đàm Thanh liền đi theo anh ta, đi theo phía sau anh ta, bộ dáng giống nhưu cần anh ta bảo vệ.
Chờ Phạm Quốc Đồng mở cửa xong, liên thấy Tiên Cúc Phân giận tím mặt đứng ở cửa, thật sự dọa anh ta muốn tiểu ra quần, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói: "Mẹ, dù sao con cũng sẽ kết hôn với Đàm Thanh, mẹ đừng... Đừng làm con sợ."
Đàm Thanh cũng phối hợp khóc thút thít: "Thím, con... Là con không tốt ô ô ô ô...
Tiền Cúc Phân hừ một tiếng, cắt ngang tiếng khóc của Đàm Thanh: "Cô đừng có làm bộ làm tịch trước mặt tôi, mấy loại con gái như cô tôi gặp nhiều rồi. Vừa rồi tôi ở ngoài cửa nghe rất rõ, nếu không phải cô kêu lên, tôi căn bản sẽ không phát hiện ra hai người, cô là cố ý kêu lên đi, muốn tôi phát hiện đúng không? Nhà chúng tôi có thuốc diệt chuột, phòng Quốc Đồng là phòng sạch sẽ nhất, sao có thể có chuột?"
Phạm Quốc Đồng nghe xong, lập tức hoài nghi nhìn về phía Đàm Thanh: "Đúng vậy, anh ở trong phòng cũng chưa từng thấy chuột."
Đàm Thanh: "Em không có, em thật sự thấy chuột, em sợ, em cũng chưa từng thấy chuột."
Tiền Cúc Phân: "Tôi phi, cô ở nông thôn lâu nhưu vậy, mà chưa nhìn thấy chuột? Tôi thật muốn đi sang bên chỗ thanh niên trí thức hỏi một chút, hỏi xem ký túc xá thanh niên trí thức có phải chưa từng có chuột hay không."
Đàm Thanh: "..." Đương nhiên là có chuột.
Tiền Cúc Phân lại nói: "Lúc ngươi làm việc trông lúa ở ruộng, nhìn thấy con giun, con đỉa cũng không kêu lên, sao nhìn thấy chuột lại kêu? Dùng loại biện pháp này thu hút sự chú ý của tôi, khiến tôi phải đồng ý cho các người ở bên nhau, cho các người ở bên nhau? Đầu óc của cô cũng chẳng ra gì, mơ thật đẹp."
Tuy Đàm Thanh biết Tiền Cúc Phân lợi hại, nhưng bản thân cô ta cũng chưa lĩnh giáo, trong lòng cô ta cũng đã tính toán mức độ, hiện tại đã trải nghiệm qua, cô ta mới hiểu được, người phụ nữ kiêu căng này khó đối phó biết nhường nào. Nhưng, cô ta cũng sẽ không thừa nhận: "Thím, con thật sự không có, thím đừng hiểu lầm. Quốc Đồng, anh nói cho thím, em không có, em thật sự không có." Phạm Quốc Đồng nhìn Đàm Thanh, lại nhìn mẹ anh ta, anh ta lặng lẽ tránh sang một bên, không muốn tham gia vào chuyện này, nhưng lại nói:"Mẹ, có gì từ từ nói chuyện, mẹ đừng kích động a."
Đàm Thanh: "Thím, con thật sự không có, sao con lại làm vậy? Con thật sự muốn cùng anh Quốc Đồng ở bên nhau.
Tiền Cúc Phân căn bản không để ý tới Đàm Thanh, đi thẳng đến chỗ Phạm Quốc Đống nói: "Câm miệng, đồ bất hiếu nhà con con không biết bị người phụ nữ này tính kế sao? Loại phụ nữ không đứng đắn này cũng chỉ có đồ bất hiếu là con mới không nhìn rõ. Con cũng không thèm nghĩ, nếu con không phải là công nhân, cô ta sẽ tự mình đến cửa sao? Nếu là như vậy, tại sao lúc đầu không nói muốn kết giao với con? Cô ta là muốn tiền của con."
← Ch. 156 | Ch. 158 → |