← Ch.116 | Ch.118 → |
Lâm Dư Dư: "Nhưng để trở nên xinh đẹp là phải có trả cái giá rất cao rất đắt, liền tính là người có vẻ đẹp trời sinh, thì cũng yêu cầu phải được bảo dưỡng kỹ càng tỉ mỉ, mới có thể bảo trì vẻ đẹp trời ban trong một khoảng thời gian dài, bằng không vẻ đẹp đó cũng sẽ có hạn sử dụng, nhưng việc bảo dưỡng này nọ là đến từ đâu? Đương nhiên là mua sắm nha."
Ôn Hiền: "..." Anh Sùng, chúng ta đều sai rồi, bác sĩ Lâm còn có gương mặt thứ tư mà ngươi không phát hiện, cô ấy còn là một người cưỡng từ đoạt lí, nói ra một đống lớn lời ngụy biện.
Ngày hôm sau
Ôn Hiền cùng Lâm Dư Dư trở về. Ôn Hiền cũng không có nói cho Lâm Dư Dư việc anh ta sẽ chuyển công tác đến chỗ này, anh muốn âm thầm bảo hộ Tiểu Ôn Lễ, đồng thời, cũng muốn đề phòng Lâm Dư Dư một chút.
Tới trong huyện rồi, Ôn Hiền liền tạm biệt Lâm Dư Dư: "Bác sĩ Lâm, tôi phải về thủ đô, tôi phải đi về giúp đỡ Sùng ca, việc ở đây liền làm phiền cô."
Lâm Dư Dư: "Anh yên tâm đi, tôi đã đồng ý với Ôn tiên sinh, cũng thu tiền lương, khẳng định sẽ làm tốt việc được giao." Chuyến này Lâm Dư Dư cũng không mang theo đồ đạc gì, bởi vì đồ vật đều được gửi qua bưu điện. Nếu không một khi cô mang theo một đống đồ vật trở về, mọi người dò hỏi lai lịch của đống đồ này, cô cũng không thể nói rõ ràng. Nếu là bưu kiện, cô có thể nói đây là người nhà gửi cho cô.
Sau khi Lâm Dư Dư cùng Ôn Hiền tách ra, liền trở về đại đội, hôm nay không có xe bò, cho nên cô đi bộ về. Tuy rằng sức lực của cô khá nhỏ, nhưng dù gì cũng là dị năng giả đi bộ tận hai tiếng rưỡi, cô cũng không mệt lắm. Vào đội sản xuất, nhìn thấy mấy đứa nhỏ đang chơi ở cửa thôn, cửa thôn là chỗ mà bọn nhỏ thích tụ tập chơi đùa nhất, sân phơi, văn phòng thôn ủy và núi, hai chỗ trước có diện tích tương đối lớn, còn núi thì đương nhiên là chỗ để tìm đồ ăn.
"Tiểu Ôn Lễ..." Lâm Dư Dư đi vào, nhìn thấy Tiểu Ôn Lễ cũng ở đó.
Tiểu Ôn Lễ cùng bọn nhỏ đang chơi vỏ kẹo, mỗi ngày hắn đều được một viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, đã tích góp được mười mấy gần hai mươi cái vỏ kẹo. Nghe được tiếng gọi, Tiểu Ôn Lễ mê mang ngẩng đầu, sau đó thấy được Lâm Dư Dư, hắn chạy vọt qua như một viên đạn, nhào vào trong lòng Lâm Dư Dư: "Chị, sao bây giờ chị mới trở vê a?" Thanh âm kia còn mang theo một chút nghẹn ngào, đứa nhỏ này khóc rồi.
Lâm Dư Dư sờ sờ đầu của thằng bé: "Chị nhớ Tiểu Ôn Lễ, cho nên liền quay về a" Nói nói, cô ngồi xổm xuống, lấy khăn ra lau nước mắt cho hắn, /Được rồi, Ôn Lễ là tiểu nam tử hán, không thể khóc nga."
Ôn Lễ: "Em mới không phải là tiểu nam tử hán."
Lâm Dư Dư: "... Được được được, Ôn Lễ vẫn còn nhỏ, có thể khóc."
Ôn Lễ: "Em cũng không còn nhỏ."
Lâm Dư Dư:..."
Ôn Lễ: "Vậy em là đại nam tử hán."
Lâm Dư Dư: "... Đúng, chị nói sai rồi, Ôn Lễ mới là đại nam tử hán."
Kỳ thật bản thân Ôn Lễ cũng không biết sao lại thế này, khi đối mặt chị, hắn chỉ muốn làm nũng, giống như đây là một loại thói quen, trước kia đã làm vô số lần. Đương nhiên, thằng bé còn nhỏ, sẽ không nghĩ nhiều như vậy.
Ôn Lễ: "Chị, chị còn đi không?"
Lâm Dư Dư: "Chị không đi rồi, chị có mua quà cho ngươi, chúng ta về nhà xem đi."
Ôn Lễ: "Được." Thằng bé nói với các bạn của mìnhTa phải về nhà, ngày mai chúng ta lại chơi nha." Các bạn lưu luyến không rời: "Được rồi, vậy vỏ kẹo trả lại cho cậu."
Lâm Dư Dư cúi đầu, ghé vào tai Ôn Lễ nói nhỏ vài câu, Ôn Lễ liền nói: "Vỏ kẹo này tặng cho mọi người, cảm ơn mọi người đã làm bạn với tớ."
Các bạn nhỏ: "Thật vậy chăng? Ôn Lễ, cậu không cần vỏ kẹo sao?"
Ôn Lễ: "Thật đó, tớ phải đi về, tạm biệt mọi người."
Các bạn nhỏ cũng vẫy tay tạm biệt thằng bé. Nhìn Ôn Lễ nắm tay Lâm Dư Dư rời đi, các bạn nhỏ rất là hâm mộ. Tuy tuổi tác của mọi người còn nhỏ, nhưng cũng biết về sau Lâm Dư Dư sẽ là bác sĩ của đại đội, hơn nữa Lâm Dư Dư thường xuyên mua đồ ăn cho Ôn Lễ. Những viên kẹo mà Ôn Lễ ăn đều là Lâm Dư Dư mua. Ai, thanh niên trí thức Lâm nếu sống ở nhà bọn họ thì tốt rồi, bọn họ cũng sẽ có kẹo ăn.
"Thanh niên trí thức Lâm thật tốt." Không biết thằng bé nào đã nói ra tiếng lòng.
"Thanh niên trí thức Lâm có kẹo." Lại có một đứa bé khác nói.
← Ch. 116 | Ch. 118 → |