← Ch.085 | Ch.087 → |
Tiểu Ôn Lễ chạy chậm qua chỗ cô: "Chị?" Đáy mắt đều tràn đầy sự tò mò, bởi vì nhìn sơ qua Lâm Dư Dư có chút thần bí.
Lâm Dư Dư tiến vào phòng bếp, liền mở hộp cơm ra cho hắn xem: "Em xem, thích không?"
Tiểu Ôn Lễ: "Oa, thịt và màn thầu." Thịt kho tàu này còn ngon hơn thịt thỏ hay thịt gà mà bọn họ đã từng ăn, nguyên liệu trong nhà có hạn, nhưng căn tin của sở y tế thì không giống nhau, đủ nguyên liệu, đủ dâu, cũng đủ nước tương với đường, cho nên hương vị cũng ngon hơn.
Lâm Dư Dư: "Đi nhóm lửa đi, buổi tối ăn màn thầu cùng với thịt kho tàu."
Tiểu Ôn Lễ: "Dạ."
Lý Thu Hồng ngày thường dùng nồi sắt để nấu ăn, sau đó dùng nồi niêu bên cạnh để nấu cơm, hiện tại đã đến giờ cơm chiều, bà đã làm xong đồ ăn, nồi sắt đã được rửa sạch. Cho nên Tiểu Ôn Lễ nhóm lửa, Lâm Dư Dư đổ nước vào nồi sắt, sau đó là hấp nóng thịt kho tàu cùng màn thầu, tốc độ thực nhanh.
Chờ khi Lý Thu Hồng gánh nước về, nồi sắt đang bốc khói."Dư Dư, sao cháu về rồi? Hôm nay không phải muốn học bổ túc sao?"
Lâm Dư Dư: "Hôm nay không học, đã dời sang thứ hai... Tiếp đó, cô kể về chuyện ký túc xá sự tình cho bà nghe rồi nói, "Thím, ngày mai là ngày chủ nhật cuối cùng của tháng, người trong đội muốn đi vào trong huyện đi?"
Lý Thu Hồng: "Đúng đúng đúng, cháu muốn đi vào huyện thành à?"
Lâm Dư Dư: "Đúng vậy, cháu muốn đi xem thử." Kỳ thật cô không muốn mua gì, cô định mua một ít sách cho Tiểu Ôn Lễ, nếu không mỗi ngày Tiểu Ôn Lễ ở nhà sẽ thực nhàm chán: "Thím, cháu muốn dẫn Tiểu Ôn Lễ đi vào huyện chơi?"
Tiểu Ôn Lễ nghe được chuyện này, hai mắt đều sáng rực lên, thằng bé vô cùng mong chờ mà nhìn Lý Thu Hồng: "Bà ơi..." Thằng bé muốn đi, nhưng lại không dám nói.
Lý Thu Hồng nhìn cháu trai, không đành lòng mở miệng từ chối: "Vậy cháu phải nghe lời của chị, biết không?"
Tiểu Ôn Lễ vội vàng trả lời: "Biết rồi ạ.
Ôn Hiền đã ở chỗ này cả một tuần, nghĩ tới mấy ngày nay nếu không có tin tức gì, anh liên phải rời đi, dự định đi đến huyện thành xem thế nào. Đang lúc sửa sang lại hành lý, cửa phòng vang lên, giọng nói vừa vội vừa vui sướng: "Mau mở cửa, có tin tức, có tin tức rồi".
Ôn Hiền cảm thấy mình có khả năng nghe lầm. Dù sao anh đã chạy khắp cả nước, mỗi lần đến một chỗ thì anh liền kết giao với cảnh sát của Cục Công An địa phương. Sau đó thông qua bọn họ tìm kiếm, anh có giấy chứng nhận sĩ quan đã nhập ngũ, bây giờ là quân nhân xuất ngũ nên anh vô cùng thuận tiện kết giao với cảnh sát. Mỗi lần đến một chỗ, anh sẽ dừng lại ở đó một tuần. Nếu một cái tuần không có tin tức, anh sẽ khởi hành đến nơi khác. Lặp đi lặp lại suốt hai năm, cuối cùng cũng có tin tức.
Thật ra anh biết, nếu không phải thân phận của đại thiếu gia không tâm thường, đại thiếu gia cũng muốn tự mình tới. Phải biết là chờ đợi xa vời càng dày vò hơn việc tự mình trải qua.
Ôn Hiền nhìn Tiền Quân, Tiền Quân chính là cảnh sát mà anh kết giao ở chỗ này.
Tiền Quân kích động, anh biết thân phận của Ôn Hiền. Kết giao với anh cũng không xấu. Đương nhiên, Tiền Quân kết giao với Ôn Hiền không chỉ là vì bối cảnh sau lưng của anh mà còn có một nguyên nhân khác. Do Ôn Hiền là quân nhân, một quân nhân bước ra từ chiến trường, vì tìm kiếm đứa nhỏ trong nhà mà xuất ngũ. Sau đó còn chạy khắp nơi tìm kiếm, việc này làm Tiền Quân cảm thấy vô cùng cảm động.
Tiên Quân: "Tới đây cười một cái, thật sự có tin tức." Ôn Hiền: "Mau nói cho tôi biết, đứa nhỏ ở đâu? Hiện tại thế nào? Thằng bé..." Nói, hai mắt Ôn Hiền ửng đỏ. Từ nhỏ, anh và Ôn Sùng, Ôn Hương cùng nhau lớn lên. Họ coi nhau như anh em ruột thịt mà chăm sóc lẫn nhau. Ở trong lòng anh, Ôn Hương không khác chị gái ruột anh nhìn Tiểu Ôn Lễ lớn lên. Từ năm ba tuổi... bây giờ cuối cùng cũng có tin tức.
Tiên Quân: "Anh đừng lo lắng, thằng bé sống rất tốt. Trước hết hãy nghe tôi chậm rãi nói hết mọi chuyện, anh lại xác nhận một chút."
Nghe được Tiền Quân nói Tiểu Ôn Lễ sống rất tốt thì hắn thở phào nhẹ nhõm. Lòng cũng dần ổn định lại."Anh nói đi."
Tiền Quân: "Tôi nói chuyện về cháu trai của anh cho các cảnh sát mà tôi quen ở đồn công an của các công xã. Đến ngày hôm qua, một cảnh sát tôi quen làm việc ở đồn công an của công xã Hồng Tinh. Sau đó cậu ấy báo việc này để cảnh sát đồn công an của công xã Hồng Tinh tìm kiếm một chút. Kết quả là cảnh sát đồn công an của công xã Hồng Tinh nghe thấy tên Ôn Lễ liền nói hai năm trước, họ có nhận một vụ án này."
← Ch. 085 | Ch. 087 → |