← Ch.064 | Ch.066 → |
Lâm Yến cùng một nhà Phạm Hồng Hoa và đoàn người Lâm Dư Dư ngồi gần nhau, Lâm Yến nhẹ giọng hỏi Lâm Dư Dư: "Dư Dư, cậu muốn đi sao?" Cô lại có dự cảm, cô cảm thấy Lâm Dư Dư sẽ đi, sau khi đi, nếu như thông qua, về sau Dư Dư chính là nhân viên y tế của đại đội, không phải xuống ruộng, có thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Yến có loại cảm giác nói không nên lời. Lúc vừa mới xuống nông thôn, trên xe lửa gặp được Lâm Dư Dư, sau đó các cô thành bạn bè, cho tới nay, đều là cô nắm chủ đạo. Lâm Dư Dư thực ỷ lại cô, cái gì đều dựa theo ý của cô. Nhưng dần dần, từ sau lần rơi xuống nước đó, Lâm Dư Dư thay đổi, các cô vẫn là bạn bè, cô ấy có đồ ăn ngon, tỷ như kẹo sữa, thịt, đều sẽ nghĩ đến cô, nhưng có chút đồ vật, có chút cảm giác, vẫn là thay đổi.
Giống như trước kia, lúc cô làm việc mệt mỏi, Dư Dư sẽ giúp cô, nhưng hiện tại đã không có. Mà mấy ngày nay, cô đều phải tự mình làm việc, cũng bởi vậy, cô mới hiểu được chân chính của sự vất vả, cái loại cảm giác đau eo đau lưng này. Cô nghĩ đến, trước kia Dư Dư không chỉ phải làm việc của bản thân, còn phải làm giúp cô, không biết cô ấy chịu đựng như thế nào. Bất quá hiện tại, cô ấy sẽ không lại giúp cô làm những việc này.
Lâm Dư Dư: "Ừm, tớ sẽ đi báo danh, tớ sẽ tranh thủ thông qua kỳ thi của sở y tế trấn trên, nếu như thông qua, mỗi ngày tớ sẽ đi trấn trên, cậu muốn mua cái gì liền nói cho tớ, tớ sẽ mua giúp cậu."
Lâm Yến: "Ừ, được, cảm ơn Dư Dư, Dư Dư cậu phải cố lên, về sau tớ có người bạn làm nhân viên y tế, sẽ cảm thấy vô cùng kiêu ngạo đó."
Lâm Dư Dư cười gật đầu: "Chúng ta cùng nhau cố lên."
Nhìn Lâm Dư Dư cười đến thật tự tin lại xán lạn, nụ cười Lâm Yến dần dần phai nhạt xuống. Trong lòng có chút biệt nữu, hiện tại Dư Dư xuất sắc hơn cô. Luôn là tâm điểm của mọi ánh mắt, sự phát hiện này khiến cho cô có chút không quen. Bất quá rất nhanh, cô cảm thấy như vậy là không được, Dư Dư là bạn của cô, các cô cùng nhau xuống nông thôn, cần phải nỗ lực với nhau mới được.
Đại đội trưởng: "Sau khi hội nghị giải tán, mọi người có thể tới tìm tôi để báo danh. Tiếp theo sẽ nói chuyện thứ ba, chuyện thứ ba có quan hệ đến Phạm Quốc Đống."
Phạm Quốc Đống mở to hai mắt, chỉ tay vào bản thân: "Tôi? Đại đội trưởng, gần đây mỗi ngày tôi đều xuống ruộng làm việc, cũng chưa gây chuyện gì a." Anh ta mỗi ngày đều làm việc tới khổ muốn chết, làm sao có thời gian làm chuyện khác?
Vốn dĩ mà nói, lúc cứu Lâm Dư Dư cũng là thuận tay mà thôi, nhưng sau khi về nhà mẹ của anh ta đã biết, liền nói để Lâm Dư Dư làm vợ của anh, nói tới chuyện này, Phạm Quốc Đống cũng muốn cưới một cô vợ, Lâm Dư Dư lớn lên cũng không tôi, hơn nữa làm người tương đối thành thật, anh đương nhiên cảm thấy không thành vấn đề.
Sau đó đâu, chuyện này còn chưa mở lời đề nghị, Lâm Dư Dư nào là tặng quà cáp, lại tuyên thệ gì đó, anh liền không thể nhắc lại, rốt cuộc Lâm Dư Dư nói, hướng lãnh tụ vĩ đại tuyên thệ, anh cũng không dám lại có suy nghĩ muốn cưới Lâm Dư Dư.
Mấy ngày nay Phạm Quốc Đống làm một hồi anh hùng cứu người
Kết quả, xuống ruộng thật mệt mỏi quá. Hiện tại, đại đội trưởng lại nhắc tới anh. Phạm Quốc Đống bị nói đến sợ, anh cảm thấy khẳng định không phải chuyện gì tốt. Loại du côn giống anh như này sẽ nhảy xuống cứu người sao, ngày thường thì không hư hỏng tới mức nào, nhưng sẽ không làm mấy chuyện đứng đắn, toàn chuyên môn đi lang thang quậy phá là sự thật.
Đại đội trưởng: "Đồng chí Phạm Quốc Đống, đồng chí Phạm Quốc Đống?"
Phạm Quốc Đống ủ rũ ngẩng đầu lên: "Ở đây, ở chỗ này."
Đại đội trưởng: "Đồng chí lên đây." Phạm Quốc Đống: "Tôi lên ngay đây."
Đội trưởng nhìn Phạm Quốc Đổng đi đến trước mặt, trên giày trên quần đều dính bùn, mấy ngày nay biểu hiện của Phạm Quốc Đống ông cũng thấy rõ, xem ra thanh niên trí thức Lâm nói cũng có đạo lý, cho những người này một chút khẳng định, nói không chừng cũng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
← Ch. 064 | Ch. 066 → |