← Ch.062 | Ch.064 → |
Lý Thu Hồng: "Vậy cháu có nắm chắc lấy được danh gạch này không? Tuy cháu làm vậy là đúng, cũng có lợi cho danh tiếng của cháu nhưng lỡ như người khác cũng..." Bà không ngờ một cô gái mới 16 tuổi đã có thể tính toán cẩn thận. Chỉ là lỡ như người khác giành mất danh gạch thì sao?
Lâm Dư Dư: "Thím đừng lo lắng, cháu nắm chắc. Hơn nữa, nếu có người lợi hại hơn cháu thì đại đội cũng sẽ không phải đi tìm bác sĩ hoặc nhân viên y tế."
Lý Thu Hồng: "Cháu nói đúng, có thể ăn cơm rồi. Thím đã phơi đùi thỏ, lấy hai cái đùi sau vì đùi sau nhiều thịt. Còn lại thì thím lấy để nấu thịt kho tàu rồi."
Lâm Dư Dư: "Vậy phần còn lại đủ cho chúng ta ăn không?"
Lý Thu Hồng: "Đổi lại là trước kia thì một đùi còn đủ ăn. Bây giờ đến hai đùi thì sao không đủ ăn? Nếm trên miệng là được, nhưng mà con thỏ này rất mập."
Lâm Dư Dư: "Đầu xuân, trên núi có nhiều thức ăn nên con thỏ mới mập vậy."
Lý Thu Hồng: "Có lý."
Hai đùi thỏ đều để cho Lâm Dư Dư và Tiểu Ôn Lễ ăn, Lý Thu Hồng cũng ăn một miếng nên Lâm Dư Dư cũng không khách sáo về chuyện này. Nếu cô mà khách sáo mới là lạ, mọi chuyện cứ chậm rãi xảy ra.
Cơm trưa xong, loa lớn trong thôn vang lên kêu mọi thôn dân tập trung để mở họp.
Lâm Dư Dư đỡ Lý Thu Hồng, Tiểu Ôn Lễ đi theo bên cạnh góp vui.
Đại đội trưởng, thư ký cùng kế toán, là ba tòa núi cao trong thôn. Lúc này họ vui vẻ đứng trước cửa văn phòng thôn ủy, trên mặt chứa đầy vẻ kiêu ngạo.
"Đại đội trưởng, đây là có chuyện tốt sao?"
"Đại đội trưởng, bây giờ đại đội của chúng ta đặc biệt tổ chức nhiều hội nghị nha."
"Còn không phải sao. Cuộc họp lần trước là để Lâm thanh niên trí thức cảm ơn tên nhóc Phạm Quốc Đống. Lần này là mở cho việc gì?"
"Nói đến cái này, gần đây tôi cũng nhìn thấy tên nhóc Phạm Quốc Đống kia bắt đầu làm việc."
Nói đến chuyện Phạm Quốc Đống bắt đầu làm việc thì tuy không bằng thanh niên trẻ tuổi vì gã làm việc ít, tiền lương không nhiều nhưng khá hơn so với trước đây. Với lại ai mà chẳng có giấc mộng làm anh hùng, mỗi người đàn ông đều có một giấc mơ trở thành anh hùng. Mấy hôm trước, Phạm Quốc Đống mới được tuyên dương nên đương nhiên muốn làm dáng. Phạm Quốc Đống còn suy nghĩ tới việc một ngày nào đó, gã không cần đi làm nhưng ý tưởng này đã định không thực hiện được
Đại đội trưởng: "Mọi người yên tĩnh, lần này thật sự là chuyện tốt. Có đến ba chuyện tốt nha." Đại đội trưởng vươn ba ngón tay. Ngón tay già nua dày vết chai nhưng đây là đặc trưng lao động của người dân lao động.
"Đại đội trưởng, ngài đừng úp úp mở mở. Mau nói bật mí đi."
"Đúng vậy. Không lẽ ngài muốn chúng tôi chờ đến sốt ruột sao?"
Phạm Quốc Đống nghĩ thầm, lân này chắc chắn không có phần của gã. Tuy nhiên, những thanh niên trí thức đó đều đến từ thành phố. Trong thành không có sông nên những thanh niên trí thức đó sẽ không biết bơi. Sau này, gã chuyên môn nhìn chằm chằm thanh niên trí thức, nói không chừng lại có thanh niên trí thức rơi xuống sông. Sau đó gã lại cứu người đó, nhận được khen thưởng lần nữa. Đồng chí Phạm Quốc Đống tưởng tượng thật tốt đẹp.
Nhưng mà đây là nằm mơ giữa ban ngày.
Đại đội trưởng: "Mọi người xem đây là cái gì?" Ông lấy một tờ báo được xếp thành hình vuông trong túi ra.
"Này không phải là tờ báo sao?"
"Đúng vậy, cũng đâu phải là việc kỳ lạ gì?
Có người cơ trí, nhớ lại lời nói của Lâm Dư Dư thì lập tức hỏi: "Đại đội trưởng, thôn Phạm gia của chúng ta được đăng lên báo sao?" Ông vừa kêu xong thì mọi người cũng nghĩ tới việc đó. Nếu thôn Phạm gia được đăng lên báo thì bọn họ cũng cảm thấy vinh dự khi ra ngoài.
Đại đội trưởng bảo mọi người an tĩnh lại: "Không sai, thôn Phạm gia chúng ta đã được lên báo, mọi người xem, chính là trên tờ báo này, có tin tức vê thôn Phạm gia chúng ta, trên báo nói, thôn dân thôn Phạm gia chúng ta cùng thanh niên trí thức thân thiết như người một nhà, là tấm gương cho các thôn khác noi theo."
← Ch. 062 | Ch. 064 → |