← Ch.049 | Ch.051 → |
Quả nhiên, Lý Thu Hồng nói: "Đại đội chúng ta không có trường học, nếu cho Ôn Lễ đi học phải sang đại đội cách vách, ở chỗ này đều là mấy đại đội chung một trường tiểu học. Mà hiện tại Ôn Lễ nhìn vẫn còn nhỏ, đi đoạn đường dài như vậy đi học thím thật sự không yên tâm, thím tính đợi thêm hai năm nữa rồi cho thằng bé đi sau."
Vợ đại đội trưởng nói: "Trường học toàn nhận học sinh từ tám tuổi trở lên thôi, nhỏ quá thì không biết nghe lời, lên lớp sẽ gây mất trật tự, trường học sẽ không nhận chúng đâu. Hơn nữa, bọn trẻ không nhớ được lâu, hôm nay vừa học hôm sau đã quên rồi, học phí thì vẫn phải đóng đủ, vậy chẳng phải là lãng phí tiền sau? Vậy nên, người ở đây toàn để con lên tám tuổi mới cho đi học."
Lâm Dư Dư: "Hóa ra là thế ạ. Vậy thế này đi, đợi cháu chuyển vào đây, thời gian rảnh sẽ dạy Tiểu Ôn Lễ học trước một ít, thím sẽ không phản đối chứ?"
Lý Thu Hồng vừa nghe, làm gì có chuyện phản đối, bà mừng còn không kịp đây. Thanh niên trí thức Lâm là học sinh trung học đó, cô đồng ý dạy cháu trai bà, người khác cầu còn không được."Thanh niên trí thức Lâm, thím cảm ơn cháu còn không kịp đó, thật sự rất cảm ơn cháu."
Vợ đại đội trưởng nghe vậy cũng có chút hâm mộ. Bà cũng có cháu trai cháu gái, chồng còn là đại đội trưởng nên có kiến thức hơn nhiều phụ nữ trong thôn, nếu trẻ con được giáo dục từ sớm thì lúc đi học không phải sẽ vượt lên hơn các bạn đồng trang lứa sao? Cái này gọi là gì nhỉ... Con chim dậy sớm sẽ có sâu ăn.
Nhưng bà cũng chỉ hâm mộ vậy thôi, nhà họ không có dư phòng cho Lâm Dư Dư ở, mà nhà họ còn có con trai đã trưởng thành, cho Lâm Dư Dư vào ở cũng không tiện.
Lâm Dư Dư lại chuyển hướng sang vợ đại đội trưởng: "Dù sao dạy một đứa cũng là dạy, dạy hai đứa cũng là dạy, lúc đó thím cũng đưa cháu nhà mình đến đi, nhưng tôi chỉ nhận mấy đứa trẻ biết nghe lời thôi, không được gây ồn ào quá, tôi không quản nổi."
Lời của Lâm Dư Dư đã giúp vợ đại đội trưởng hồi thần lại, sau đó bà liền mừng rỡ như điên: "Thật vậy sao? Thanh niên trí thức Lâm... Dư Dư à, đây là thật đó hả?" Lúc nói còn không kiêm chế được nắm tay Lâm Dư Dư. Người quanh năm cắm mặt ngoài đồng nên dùng sức khá nhiều, có thể thấy được bà đang kích động cỡ nào. Đừng nói là bà, ngay cả đại đội trưởng nghe xong hai mắt cũng lóe lên. Trong lòng cũng hiểu được, Lâm Dư Dư trước kia là người chăm chỉ, hơi ít nói, nhưng thật ra cô rất khôn khéo, chỉ là trước kia không thể hiện ra thôi.
Nhưng loại khôn khéo này ông vẫn chấp nhận, không tổn hại đến ai, cũng không làm gì thất đức.
Lâm Dư Dư: "Đương nhiên. Chờ tôi vượt qua thử các bác sĩ trên trấn, tôi còn có thể mấy đứa trẻ trong thôn kiến thức về dược liệu, nhưng những đứa trẻ này không thể nhỏ tuổi quá, cũng không thể không biết chữ, nếu không tôi nói bọn chúng nghe không hiểu, đưa sách cũng không đọc được."
Lần đến phiên đại đội trưởng động lòng: "Cô nói thật?" Lâm Dư Dư nói sao cũng là thanh niên trí thức, nói không chừng một ngày nào đó sẽ trở về thành phố, mặc dù quốc gia không triệu thanh niên trí thức trở vê nhưng nếu nhà người ta có cách cũng sẽ gọi con em mình về, bọn họ muốn ngăn cũng không được. Cho nên nếu Lâm Dư Dư có thể dạy người trong thôn kiến thức dược liệu thì đúng là không thể tốt hơn nữa, cứ như vậy, còn có thể truyền lại cho thế hệ sau.
Đại đội trưởng lúc này đương nhiên không biết quốc gia sau này sẽ tiến bộ ra sao, về sau mọi người đều được đi học.
Lâm Dư Dư: "Thật đó, mọi người đều tốt thì thôn Phạm gia mới tốt được."
Đại đội trưởng: "Mọi người đều tốt thì thôn Phạm gia mới tốt. Đúng, nói rất đúng, thanh niên trí thức Lâm, cô đúng là tốt thật đó, là một tấm gương tốt."
"Dư Dư... Dư Dư..." Lâm Yến vội vội vàng vàng chạy tới, cô thở hổn hển, "Tớ nghe nói cậu và Trần Kiều cãi nhau, còn muốn dọn ra ngoài, có đúng không? Thực xin lỗi, đều là do tớ liên lụy đến cậu, có phải tớ không ở đó nên cô ta xả giận lên cậu không?" Lâm Yến cảm thấy mình thân thiết với Lâm Dư Dư, Trần Kiều không làm gì được mình nữa sẽ lôi Lâm Dư Dư ra trút giận. Lâm Yến không chú ý ở đây còn có đám đại đội trưởng, cô vừa thấy Lâm Dư Dư liền trực tiếp hỏi luôn.
← Ch. 049 | Ch. 051 → |