← Ch.034 | Ch.036 → |
Lâm Dư Dư: "Vậy trước tiên em đi thay quần áo trước đi." Nghĩ đến ngày hôm qua thằng bé mặc một bộ quần áo vừa rách, vừa bẩn, Lâm Dư Dư nghĩ nguyên chủ có mấy bộ quân áo, liền quyết định đem sửa một chút, đưa cho thằng bé mặc. Chủ yếu là nguyên chủ không có vải, nếu không cô sẽ đưa thằng bé đi mua quần áo mới. Nhưng mua quần áo mới có chút khó, vẫn là đem sửa lại quần áo cũ vẫn tốt hơn.
Lý Thu Hồng đã sớm tỉnh, nhưng bà nghĩ cháy trai đã vất vả mấy hôm nay, không muốn đánh thức thằng bé. Nghe được tiếng động bên ngoài, Lý Thu Hồng nói: "Là thanh niên trí thức Lâm sao?"
Lâm Dư Dư: "Đúng vậy, cháu tới nhà thím mượn cái nồi để nấu cơm sáng, sau khi ăn cơm sáng, cháu sẽ đi hái thuốc cho thím."
Lý Thu Hồng: "Cháu cứ dùng đi." Bà không nói không nói là bà không dùng thuốc, bà cũng muốn sức khoẻ của mình tốt lên để chăm sóc thật tốt cháu trai.
Tiểu Ôn Lễ về phòng, định mặc bộ quần áo ngày hôm qua, nhưng nghĩ một chút, lại đem bộ quần áo hôm qua bỏ xuống, lấy từ trong tủ một bộ quần áo sạch sẽ mặc vào. Sau khi thay quần áo, thằng bé chạy đến phòng bếp: "Chị"
Lâm Dư Dư một bên đun thuốc bắc, một bên đã vo gạo, đặt nồi xuống, lại thả trứng gà vào nồi nước sôi, liền thấy Tiểu Ôn lễ đi vào. Tiểu Ôn Lễ ngày hôm qua rất khác với ngày hôm nay, ngày hôm qua nhem nhuốc, giống như một đứa nhỏ ăn xin, hôm nay đã vô cùng sạch sẽ.
Thấy Lâm Dư Dư nhìn chằm chằm mình, Tiểu Ôn Lễ có chút đỏ mặt lôi kéo quần áo, thằng bé cố ý mặc quần áo sạch sẽ cho chị xem.
Lâm Dư Dư nhìn thấy động tác nhỏ của thằng bé, phì cười, Trước mặt người nhà, Tiểu Ôn Lễ vô cùng hoạt bát, nhưng trước mặt người ngoài lại có chút thẹn thùng. Đặc biệt lúc khẩn trương, sẽ không nhịn được kéo quần áo của mình. Đứa nhỏ này, là Tiểu Ôn Lễ.
Nhưng mà, hôm nay nhìn thấy cách ăn mặc của thằng bé, Lâm Dư Dư có chút thay đổi suy nghĩ, lúc trước cô cho rằng điều kiện của Tiểu Ôn Lễ không tốt, nhưng ngày hôm qua khi đến đây, cô phát hiện ngôi nhà này còn mới, đã khá hơn rất nhiều so với nhà khác, cho nên điều kiện sẽ không kém như cô nghĩ. Hôm nay lại thấy bộ quần áo mà Tiểu Ôn Lễ thay, quả nhiên là như thế.
Lâm Dư Dư: "Tiểu Ôn Lễ mặc bộ quần áo này thật đẹp."
Tiểu Ôn Lễ cao hứng: "Thật vậy sao? Đây là do bà nội làm. Bà nội nói, đây là quần áo của cha Phạm, hiện tại để em mặc." Thằng bé ở nơi này hai năm, đối với cuộc sống trước kia, dường như đã quên, đứa trẻ 6 tuổi vốn dĩ dễ quên. Còn có thể nhớ được tên ba mẹ, cô, ông bà, chủ yếu bởi vì trước kia người nhà thường xuyên dạy thằng bé, có lẽ qua mấy năm nữa, thằng bé cũng sẽ quên mất.
Lâm Dư Dư: "Đúng vậy, cháu tới nhà thím mượn cái nồi để nấu cơm sáng, sau khi ăn cơm sáng, cháu sẽ đi hái thuốc cho thím."
Lý Thu Hồng: "Cháu cứ dùng đi." Bà không nói không nói là bà không dùng thuốc, bà cũng muốn sức khoẻ của mình tốt lên để chăm sóc thật tốt cháu trai.
Tiểu Ôn Lễ về phòng, định mặc bộ quần áo ngày hôm qua, nhưng nghĩ một chút, lại đem bộ quần áo hôm qua bỏ xuống, lấy từ trong tủ một bộ quần áo sạch sẽ mặc vào. Sau khi thay quần áo, thằng bé chạy đến phòng bếp: "Chị"
Lâm Dư Dư một bên đun thuốc bắc, một bên đã vo gạo, đặt nồi xuống, lại thả trứng gà vào nồi nước sôi, liền thấy Tiểu Ôn lễ đi vào. Tiểu Ôn Lễ ngày hôm qua rất khác với ngày hôm nay, ngày hôm qua nhem nhuốc, giống như một đứa nhỏ ăn xin, hôm nay đã vô cùng sạch sẽ.
Thấy Lâm Dư Dư nhìn chằm chằm mình, Tiểu Ôn Lễ có chút đỏ mặt lôi kéo quần áo, thằng bé cố ý mặc quần áo sạch sẽ cho chị xem.
Lâm Dư Dư nhìn thấy động tác nhỏ của thằng bé, phì cười, Trước mặt người nhà, Tiểu Ôn Lễ vô cùng hoạt bát, nhưng trước mặt người ngoài lại có chút thẹn thùng. Đặc biệt lúc khẩn trương, sẽ không nhịn được kéo quần áo của mình. Đứa nhỏ này, là Tiểu Ôn Lễ.
← Ch. 034 | Ch. 036 → |