← Ch.017 | Ch.019 → |
Lâm Dư Dư: "Được."
Sau khi Lâm Yến đi, Lâm Dư Dư nghĩ nghĩ, cô tất nhiên muốn dọn khỏi nơi này, cùng mọi người ở cùng nhau có chút bất tiện, nhưng không phải dọn đi bây giờ, bây giờ nếu cùng Lâm Yến dọn đi, không chừng phải giúp Lâm Yến làm rất nhiều việc, còn không bằng ở đây, mình làm mình ăn. Chờ đến khi đại đội mở phòng khám, đến lúc đó cô sẽ dọn đi.
Nồi cháo Lâm Dư Dư nấu toả mùi thơm ngào ngạt, hương thơm bay ra ngoài, mọi người vừa ăn no, lại thấy đói bụng, nhưng mọi người cũng chỉ nuốt nước miếng, chứ không đi đến phòng bếp.
Lâm Dư Dư nấu cháo khoai lang đổ nước không ít, cháo rất loãng, nhưng gạo cùng khoai lang đều nấu chín, có mùi rất thơm. Cô múc nửa bát cho Trần Hà, sau đó gọi: "Chị Trần, chị vào đây một chút."
Trần Hà đang sắc thuốc, nghe thấy Lâm Dư Dư gọi liền đi vào: "Dư Dư, sao vậy?"
Lâm Dư Dư: "Chị Trân, em nấu hơi nhiều cháo, chị đến ăn một chút đi."
Trần Hà vừa thấy, liền hiểu rõ. Cô xuống nông thôn từ sớm, là nhóm thanh niên trí thức đầu tiên xuống nông thôn, cũng mang theo tất cả nhiệt huyết xuống nông thôn, nhưng năm tháng đã mài mòn nhiệt huyết của cô, chính vì vậy, đối với những thanh niên trí thức đợt sau, cô đều vô cùng chiếu cố, nhưng cô ấy đối xử tốt với bọn họ, không phải là điều hiển nhiên. Hiện tại thấy Lâm Dư Dư cảm kích lòng tốt của cô, trong lòng cô rất vui, nhưng lương thực rất quý, cô cũng không muốn ăn: "Dư Dư, em đang ốm, em cứ ăn đi."
Lâm Dư Dư: "Em lỡ nấu hơi nhiều mà, chị Trần chị đừng khách sáo. Sau này em có chỗ không hiểu, còn phải đến nhờ chị Trần chị dạy nữa." Nói xong, cô liền đem bát cháo để vào trong tay Trần Hà. Bát hơi nóng, nhưng vẫn có thể cầm trên tay, mùi hương của cháo không ngừng bay ra, hương thơm khiến mũi Trần Hà có chút ngứa. Trần Hà liếm liếm môi, cô cũng có chút thèm ăn, gạo a, cô rất lâu không được ăn rồi. Mấy năm nay ở nông thôn, cô toàn được chia lương thực phụ, làm gì có gạo. Chính mình mua, không nói đến việc không có phiếu gạo, cô cũng luyến tiếc. Cho nên, mấy năm nay lúc có thể ăn gạo, đều là lúc chia lương thực cuối năm, được chia mấy cân. Thật sự chỉ có mấy cân, ngày thường đều đem cất đi, lúc nào thật sự thèm ăn mới nấu ăn, nhưng chỉ có mấy cân gạo, có thể ăn được mấy lần?
Lâm Dư Dư: "Chị Trân, em còn bỏ vào một chút đường đỏ."
Nghĩ đến vị ngọt của đường, Trân Hà không thể nhịn được: "Cảm ơn em, Dư Dư.". Cô bưng bát lên uống, tuy nước hơi nhiều, nhưng cảm giác cháo trắng xuống bụng vẫn có cảm giác khác: "Dư Dư, chị cảm thấy em thay đổi."
Không ngoài dự đoán của Lâm Dư Dư, cô và nguyên chủ có tính cách khác nhau: "Rơi xuống nước suýt chết đuối, em liên suy nghĩ cẩn thận lại rất nhiều việc, người sống trên đời, trước tiên phải chăm sóc bản thân mình thật tốt, nếu không còn nói gì đến chuyện ngày mai, tính đến chuyện tương lai, nói gì đến việc xây dựng Tổ quốc?"
Trân Hà nghĩ nghĩ, lời nảy cũng có lý, giữa ranh giới sinh tử, quả thực cũng có thể thay đổi con người. Tuy rằng như thế, bảo cô ta bây giờ ăn uống thoải mái hơn, cô ta cũng sẽ không làm vậy.
Trân Hà nhanh chóng uống xong bát cháo rồi đi ra ngoài, Lâm Dư Dư uống chậm, bởi vì dù là khoai lang hay gạo, đối với cô đều là những đồ ăn trân quý, cho nên cô muốn ăn từ từ, chậm rãi thưởng thức, bởi ở mạt thế hai năm, cô chưa từng có cảm giác thoả mãn như vậy.
Chỉ là, trên bàn chỉ có một mình cô ngồi, cảm giác thật sự rất cô đơn. Nếu mọi người trong nhà còn sống, như vậy thật tốt biết mấy.
Lâm Dư Dư nấu cháo, trừ bỏ nửa chén đưa cho Trần Hà, còn lại cũng được hai chén, dù cô có uống chậm, nhưng vẫn nhanh chóng uống hết. Cô rửa sạch chén rồi đi ra ngoài, Trần Hà nói: "Thuốc sắc tốt rồi, chị múc ra để nguội một chút, là em có thể uống rồi."
Lâm Dư Dư: "Cảm ơn chị Trần."
← Ch. 017 | Ch. 019 → |