← Ch.014 | Ch.016 → |
Lâm Yến: "Cô yên tâm, tôi sẽ nói với chị Trân, hôm này Dư Dư đang bị ốm cô không thấy sao?"
Trần Kiều: "Vậy tôi sẽ chờ đến ngày mai."
Lâm Dư Dư thấy hai người cãi nhau, cũng không xen vào. Nữ chính cùng nữ phụ cãi nhau, không phải là chuyện của cô, theo nguyên tác cô chỉ là "nha hoàn" của nữ chính, xuất diễn của cô còn không quan trọng bằng nữ phụ, cô liền không muốn tham gia trận cãi nhau này. Hơn nữa, kết cục đã định sẵn, nữ chính chắc chắn sẽ không phải chịu khổ.
Ngày hôm sau. Trời mới tờ mờ sáng, Lâm Dư Dư đã dậy. Mọi người còn đang ngủ, cô nhẹ nhàng, đi đến phòng bếp luộc ba quả trứng, chờ trứng chín, cô cũng đã rửa mặt xong.
Lâm Dư Dư nhanh chóng ăn hai quả trứng luộc, còn cất một quả vào túi quần, sau đó liền đeo túi xách đi ra ngồi lên xe bò. Lâm Dư Dư chỉ ăn hai quả trứng luộc chắc chắn là không no, nhưng cô không thể ăn một lúc ba quả, cho nên liền giữ lại một quả. Ở mạt thế, không có trứng gà không còn tồn tại, vậy nên đừng nói 2 năm sau mạt thế, dù chỉ một tháng sau mạt thế cũng không có trứng gà.
"Thanh niên trí thức Lâm Dư Dư, cô đến rồi à?" Người lái xe bò là người chuyên chăn bò ở thôn Phạm gia, trước kia ở nhà địa chủ chuyên chăn bò, cho nên ở thôn Phạm ông ta là người chăn bò giỏi nhất. Sau khi giải phóng, đại đội sản xuất được thành lập, sau khi thôn Phạm gi mua con bò đầu tiên, liền vẫn luôn là người lái xe bò này chăm sóc, ông ta tên là Phạm A Ngưu. Phạm A Ngưu không có tên chính thức, ở nhà địa chủ là một cậu bé chăn bò, nên mọi người đều gọi ông ta là A Ngưu.
Phạm A Ngưu năm nay 50 tuổi, là một người chăn bò rất giỏi, ngày hôm qua người lái xe bò đưa Lâm Dư Dư đến chỗ bác sĩ đại đội cách vách là con trai của ông ta tên là Phạm Lương, kỹ thuật chăn bò, chăm sóc bò, cũng coi như là nghề gia truyền nhà bọn họ.
Lâm Dư Dư: "Chú, cháu tới rồi, hôm nay phiền toái chú đưa cháu lên huyện."
Phạm A Ngưu: "Không phiền không phiên, cháu đi khám bệnh là việc quan trọng."
Lâm Dư Dư: "Chú, chú có biết tiệm thuốc nào trên huyện không? Cháu muốn đi lấy thuốc bồi bổ thân thể."
Phạm A Ngưu: "Cái này chú biết, nhưng chú cũng chưa mua thuốc ở đó, chú cũng chỉ chở người khác đi mà thôi."
Lâm Dư Dư: "Chú tuổi lớn rồi, có thể đi mua thêm thuốc để bồ bổ thân thể, nếu như chú muốn uống thuốc, có thể tìm cháu, cháu sẽ kê đơn cho chú."
Phạm A Ngưu: "Thanh niên trí thức Lâm, cháu cũng biết xem bệnh sao?"
Lâm Dư Dư: "Đúng vậy, lúc cháu học ở thành phố, hôm nào không có tiết, cháu đều đến tiệm thuốc học hỏi, học cũng nhiều năm, cho nên có thể khám bệnh, nhưng, cháu cũng chỉ biết một chút." Cô năm đó là học trung y, lại còn đồng thời cũng có bằng bác sĩ dinh dưỡng, cho nên cô có hiểu biết sâu rộng với việc điều dưỡng sức khoẻ.
Phạm A Ngưu: "A nha, xem được bệnh là tốt rồi, xem được bệnh là tốt rồi, đại đội chúng ta còn chưa có bác sĩ đâu."
Lâm Dư Dư cười cười, nói: "Chú về sau nếu muốn xem bệnh, có thể tìm cháu. Bệnh nặng cháu không dám nói đến, nhưng nếu là mấy bệnh vặt thì không thành vấn đề."
Phạm A Ngưu: "Được nha."
Lúc đến huyện, trời đã sáng, cũng là lúc mà công nhân đều nhanh chóng đi làm. Phạm A Ngưu đưa Lâm Dư Dư đến cửa tiệm thuốc, ông ta cũng không đi vào. Những nơi như là hiệu thuốc, người nhà quê như ông ta đều không dám đi vào, dù đi vào cũng rất dè dặt, vì đó là nơi phải tiêu tiền.
← Ch. 014 | Ch. 016 → |