Vay nóng Tima

Truyện:Thập Niên 70 – Sống Lại Làm Giàu - Chương 087

Thập Niên 70 – Sống Lại Làm Giàu
Trọn bộ 397 chương
Chương 087
Phong thái của người đàn ông
0.00
(0 votes)


Chương (1-397)

Siêu sale Shopee


Chị ba vừa muốn cãi lại, chị hai liền kéo chị ta một chút: "Chú ba à, lời này của chú liền không đúng, nếu thím ba mà bị bệnh rồi mệt mỏi, chú định làm như thế nào? Con cái rồi ai lo cho chúng nó? Người bình thường làm việc chăm chỉ, cũng không phải máy móc, vất vả như vậy làm sao có thể không mệt, mà có là máy móc thì linh kiện cũng sẽ bị mài mòn thôi. Chị thấy chú lần này sinh bệnh kể ra cũng rất tốt, coi như là nghỉ ngơi đi. Chú cũng không cần suy nghĩ này nọ linh tinh, cứ từ từ bảo dưỡng thân thể, tranh thủ thời gian cũng có thể làm được một chút."

Anh ba khó chịu lầm bầm trong cuống họng, cũng không muốn nhiều lời nữa, liền vâng một tiếng.

Chị hai lại nói thêm vài câu, đứng dậy định rời đi, lúc sắp đi lại để lại mấy khối đường phèn cùng mấy quả lê đông lạnh.

"Ngâm lê vào nước để nó giã đông, sau đó thả vào chưng cùng với đường phèn, nấu ra canh rồi đem cho chú ấy uống, thứ này ăn không ngon lắm nhưng là rất bổ." - Chị hai nói.

"Vâng, phiền chị hai phải lo lắng rồi ạ."

"Có cái gì đâu, chú cứ nằm đó không cần đi ra đây, cẩn thận lại cảm mạo." - Chị hai rời đi.

Chị ta một chút cũng đều không thích anh ba, nhưng chị ba là người không tệ, nhiều năm như vậy vẫn luôn một mực kính lấy hai chữ chị hai này, nể tình mặt mũi chị ba, chị ta mới lấy một chút đồ vật tới thăm nom.

Chị hai đều đã sang xem cả rồi, chị tư cảm thấy mình không sang thăm thì có hơi không thích hợp, nhưng sang thăm thì cũng không thể sang tay không được.

"Anh nói xem mình nên lấy gì sang cho chú ấy?" Chị tư hỏi anh tư.

"Lấy hai bát mì trắng đi." Anh tư không chút suy nghĩ nói, "Người đang bệnh nên ăn ngon một chút."

Chị tư nghe xong liền muốn trợn mắt trắng: "Còn lấy tận hai bát mì trắng, trong nhà tổng cộng chỉ có mấy bát, sau này ăn tết anh không muốn ăn mì trắng với sủi cảo sao!"

Anh tư nói: "Ăn tết còn lâu mới tới, mà thế thì đã sao, ăn gạo đen với sủi cảo cũng có khác mấy đâu."

Chị tư lười tranh luận với ông chồng đầu gỗ này, đi đến gian chứa đồ kiếm mì trắng, lật ra lật vào nửa ngày cũng không nỡ lấy ra, chẳng lẽ còn thật sự muốn tặng cả hai bát mì trắng a? Nhưng nhìn đi nhìn lại số mì trắng còn sót lại trong nhà, cuối cùng vẫn là không có bỏ được, xoắn xuýt nửa ngày mới cầm lấy mấy bát gạo vụn đưa sang bên đó.

Mấy bát gạo này chính là gạo kê đập vụn ra, dùng để ngao cháo.

"Chị ba, chị xem anh ba bị bệnh, em cũng không có đồ gì tốt, mấy bát gạo này đều là gạo kê em mới được phát, em đều dùng cối xay xay nhỏ ra, thế nhưng ăn thơm lắm, chị đi nấu chút cháo cho anh ấy ăn đi." Chị tư nói.

"Thím tư có lòng qua đây thăm hỏi đã là tốt lắm rồi, còn cầm theo đồ làm gì?" Chị ba là người thành thật, mặc kệ đồ vật nhiều hay ít, đều rất cảm kích.

Chị tư vào nhà cùng anh ba nói nói mấy câu, liền đi ra ngoài, vừa đi vừa lơ đãng hỏi một câu: "Thím sáu còn chưa thấy qua đây?"

"Không có qua, chị vài ngày rồi còn chưa nhìn thấy thím ấy, nghe nói vợ anh ba của thím ấy đã trở về, mấy ngày nay thường xuyên về nhà ngoại."

Chị tư cười cười: "Chị dâu vừa mới trở về, cô em chồng liền chạy đến nhà của mẹ đẻ, tình cảm tốt đẹp như vậy sao?"

"Khá là tốt ấy, nàng dâu kia còn vừa mới về được gần hai ngày. Nhưng anh ba của thím sáu với chú sáu chẳng phải là đang cùng hùn vốn lại chạy mối làm ăn buôn bán sao, nói không chừng họ còn có việc."

"Đúng vậy, em quên mất, người ta còn đang bận chạy đi làm ăn kiếm món tiền lớn. Chị ba, chị xem hai người họ còn mua được cả cái xe, hẳn là kiếm không ít tiền ấy chứ?"

"Thím tư này, cô còn nói người ta cái gì, chính cô cũng cùng chị hai bán giày đó, hẳn là cũng bán được không ít tiền đi?" Chị ba cũng không có ý tứ giận dỗi, chị ta chỉ là có chút thành thực, nghĩ sao nói vậy.

Chị tư cười khan vài tiếng: "Nào có kiếm được gì nhiều nhặn đâu, kia chỉ được có mấy hào, có thể làm gì, không so được với người ta. Em cũng phải trở về rồi, chị mau vào trong nấu cháo cho anh nhà đi." Nói rồi bước nhanh đi.

Chị ba cũng tỉnh táo lại, lắc đầu, vừa hỏi một chút đến chuyện tiền nong, liền cứ chỉ có vài ba hào, có thể làm gì được, nhà vợ chồng chú tư không có được người nói thật!

Lúc này Diệp Sở Sở cũng đang chuẩn bị đồ sang thăm hỏi anh ba, bốn bát mì trắng, cắt một thanh hoa tỏi non do chính mình trồng, lại cầm thêm năm hoa thịt heo, khoảng thời gian này cũng không biết là tại sao, bản thân ăn không quen thịt heo, nghĩ tới đều không muốn nghĩ, vừa nhìn đã cảm thấy buồn nôn.

Cô cảm thấy nhất định là mình sống quá tốt, ăn quá nhiều, từ khi chồng đi buôn bán thịt heo đến nay trong nhà liền không thiếu thịt heo, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều quá, cũng không nói cho chồng biết, chỉ thấy vừa lúc này cầm khối thịt ba chỉ qua thăm hỏi anh ba là rất tốt.

"Chị ba, bệnh tình của anh ba sao rồi ạ?" Diệp Sở Sở tiến vào nhà của anh ba.

Chị ba từ trong nhà đi ra thấy Diệp Sở Sở cầm trong tay rất nhiều đồ vật, kinh ngạc nói: "thím sáu, em làm cái gì thế? Sao lại cầm nhiều đồ qua như vậy!"

"Anh ba bị bệnh, nên để cho anh ấy ăn ngon một chút." Diệp Sở Sở đem đồ vật đưa tới.

"Đây cũng nhiều quá rồi, không được, em cứ đem về đi?"

"Chị ba, em đều đã lấy ra hết cả rồi, sao lại có thể đem về được chứ. Chị đừng có từ chối, em sẽ không lấy lại đâu."

Chị ba lúc này mới tiếp nhận: "Em cũng thật là, mang nhiều đồ như vậy. Cọng hoa tỏi non này là em trồng hử?"

"Dạ, em bắt đầu cắm vào mùa đông, cắm trong hai cái rương lớn, lớn lên mập mạp, dáng dấp rất tốt, từng này hẳn là đủ ăn cho một bữa đó ạ."

"Nhiều như vậy một bữa nào mà ăn xong được cơ chứ." Chị ba nâng chúng như bảo bối, mang vào trong nhà.

Diệp Sở Sở vào nhà hỏi thăm vài câu với anh ba liền đi ra, cô cùng chị tư giống nhau, không quen cùng anh chồng nói chuyện quá nhiều, ngược lại không giống chị hai, làm nàng dâu mà chẳng những có tiếng nói, còn có thể răn dạy.

Diệp Sở Sở ở bên ngoài phòng nói với chị ba vài câu, nhìn thấy một đống củi vụn trước lòng bếp nhà chị ba, cô bỗng nhiên có chút buồn nôn.

"Ọe..."

"Thím sáu à em có sao không?" Chị ba vội nói.

"Không có việc gì đâu, em chỉ có chút buồn nôn thôi." Diệp Sở Sở vuốt ngực nói.

"Hả?" Chị ba không hiểu.

"Chính là... Ọe..." - Diệp Sở Sở vội vàng chạy ra bên ngoài, lúc này mới cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Chị ba nghĩ đến cái gì, thấp giọng nói: "Thím sáu này, em có phải là có cái đó hay không?"

Diệp Sở Sở mờ mịt: "Có cái gì cơ ạ?"

Chị ba sửng sốt một chút, bị chọc cho cười ha hả: "Em còn hỏi là có cái gì nữa a, có con đó, còn có thể là có cái gì nữa!"

Diệp Sở Sở mặt còn có chút mơ màng, con, mình đã có con rồi? Không phải đấy chứ?

"Thím sáu, em tháng này có phải là bà dì không đến hay không?" Chị ba nói xong lại lắc đầu, "Sẽ không có đâu, loại phản ứng như này thì chắc chắn em cũng phải được tầm hai - ba tháng rồi."

Chị ba nói đến hai - ba tháng làm cho Diệp Sở Sở cẩn thận nhớ lại, hình như hai tháng rồi quả thật bà dì không có đến, khoảng thời gian này bản thân đều tập trung tinh thần để thiết kế quần áo, còn muốn luyện tập vẽ tranh, quả nhiên không có để ý đến.

Nếu mình thật sự đã có con... Trong mắt Diệp Sở Sở tỏ ra mừng rỡ, vô thức sờ lên bụng, dáng vẻ không nói nên lời.

Chị ba thấy cô như vậy liền nói: "Thím sáu à, em mau lên bệnh viện trên huyện khám thử xem, nếu là có thật, em mới có thai lần đầu tiên cũng không thể chủ quan được."

Diệp Sở Sở gật đầu: "Dạ, chị ba, ngày mai em sẽ đi xem một chút, cũng có thể là do em ăn uống khẩu vị không tốt, mới bị buồn nôn."

Chị ba cười nói: "Cứ cẩn thận, vợ chồng chú thím cũng nên có kế hoạch dần rồi."

Diệp Sở Sở không khỏi có chút áp lực, cái này nếu không có thì sẽ như thế nào?

"Em mau trở về đi thôi, ban đêm lão Lục trở về em phải nói ngay cho chú ấy, gọi chú ấy ngày mai dẫn em đi bệnh viện trên huyện để kiểm tra một chút." Chị ba nói.

Diệp Sở Sở vội vàng đáp lời rồi mới trở về.

Chị ba trở về phòng nói chuyện cùng với anh ba: "Vợ chồng chú út hình như là có bé con rồi."

"Cũng không phải là em có bé con, em kích động cái gì." Anh ba tức giận nói, "Thím ấy cầm cái gì qua đây thế?"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-397)