Vay nóng Tima

Truyện:Thập Niên 70 – Sống Lại Làm Giàu - Chương 043

Thập Niên 70 – Sống Lại Làm Giàu
Trọn bộ 397 chương
Chương 043
Phát triển thêm mối làm ăn ngoài
0.00
(0 votes)


Chương (1-397)

Siêu sale Shopee


Lại nói Diệp Sở Sở bên này, cô vừa từ nhà mẹ đẻ về, đang chuẩn bị cơm tối.

Văn Thao nhà cô cũng có năng lực, mới ra ngoài không lâu đã bắt được một con cá về nhà, vậy nên cô đã làm món cá kho.

Ăn cá kho kèm với bánh bột ngô, Triệu Văn Thao cảm thấy ngày hôm đó đúng là mĩ mãn.

Đương nhiên, họ cũng không ăn mảnh con cá này, còn chia môt chén qua cho cha Triệu với mẹ Triệu, vợ chồng son có món gì ngon, sẽ luôn dành một phần cho đôi vợ chồng già.

Anh hai Triệu và chị dâu hai hôm nay cũng ăn ngon, bọn họ ăn trứng gà cuộn, hương vị vô cùng hấp dẫn.

Cũng là bởi vì toàn thấy nhà chú sáu ăn ngon, lúc này chị dâu hai mới khẽ cắn răng làm trứng gà cuộn, bữa cơm này họ ăn bốn quả trứng gà với một chén bột mì, đương nhiên còn có những bột khác trộn vào, chẳng được bao nhiêu bột mì.

Tuy vậy nhưng trong lòng chị dâu hai cũng rất đau đớn.

Cũng không biết nhà chú sáu sao có thể nỡ lòng mà ăn sung sướng suốt thế.

"Mẹ, hay con mang một phần đưa qua cho ông bà nhé?" Con lớn nhất Thiết Đản nói.

"Làm gì? Con biết nhà mình có bao nhiêu không mà đưa?" Chị dâu hai nghe vậy, liền âm thầm trừng mắt nhìn nó.

"Chú sáu với mợ sáu toàn mang đồ ăn sang cho ông bà, có thứ gì tốt đều cho." Thiết Đản ăn ngay nói thật.

Chị dâu hai tức gần chết, vẫn là anh hai Triệu mở miệng, nói đưa qua cho cha mẹ hai phần.

Lúc này tâm tình của Thiết Đản mới tốt một chút đó, sau đó mang hai quả trứng gà sang cho ông bà của nó ăn.

Cha Triệu mẹ Triệu cũng nhận, cớ sao không nhận, đều là con cháu hiếu kính cho mình.

Thiết Đản cũng rất vui vẻ, nhưng mà không hiểu sao nhìn sắc mặt mẹ mình không được tốt, nhưng mà nó cũng không để ý, nó là trưởng tôn trong nhà, ông bà nội đối xử với nó cũng tốt, đương nhiên nó cũng muốn hiếu thảo với ông bà.

Đầu xuân sang năm, đến lúc đó nó đã có thể đi làm ruộng kiếm điểm chấm công.

Lư Đản ăn trứng gà cuộn, giận dữ nói: "Vẫn không có cá ngon như nhà chú sáu, mợ sáu nấu cá kho đến là thơm."

"Thằng nhóc thối này, vậy thì đi nhận chú sáu mợ sáu của mày làm bố mẹ đi!" Chị dâu hai tức gật chết, thật vất vả mới có một bữa ăn thật ngon, thế mà hai thằng con trai này của chị làm chị ta không thể bớt lo!

Đại Nha khuyên hai thằng em trai: "Hai đứa mau ăn đi, bớt tranh cãi đi."

"Tính của mẹ càng ngày càng nóng nảy." Lư Đản nói thầm một câu.

"Còn không mau ăn đi?" Chị dâu hai trừng mắt nói.

"Được rồi, cô cũng ít nói hai câu, bọn nhỏ đều hiếu thảo, chuyện này có gì không tốt?" Anh hai Triệu nói.

Chị dâu hai nghẹn một cục tức trong lòng, chị ta không kìm được mà hoài nghi cha mẹ chồng mình có phải dấu tiền sau đó lén cho hai vợ chồng nhà chú sáu hay không?

Bằng không tại sao hai vợ chồng nhà nó có lá gan ăn uống xa xỉ như vậy? Nhìn xem, vợ của chú sáu chỉ kho một con cá mà thôi, nhưng lại bỏ biết bao nhiêu gia vị? Bỏ vài thìa nước tương, còn có ớt với tỏi băm nhuyễn nữa, nhìn xem đống gia vị này, chẳng trách chỉ nấu một con cá thôi mà mùi thơm lan tỏa khắp cả phòng!

Mà hai vợ chồng chú sáu mỗi ngày đều đưa đồ ăn qua cho cha mẹ chồng, chị ta cũng không tin hai vợ chồng kia sẽ hiếu thảo như thế, này chắc chắn là cha mẹ chồng sợ hai người kia đã tiêu hết tiền, cho nên trộm giấu tiền cho bọn họ!

Dù sao cho tới nay không phải cha mẹ chồng luôn bất công với chú sáu sao?

Chị dâu hai không thoải mái trong lòng, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng Triệu Văn Thao và Diệp Sở Sở mĩ mãn hưởng thụ bữa cơm tối.

Triệu Văn Thao hỏi mấy câu về chuyện anh vợ thứ ba của mình, Diệp Sở Sở tỏ vẻ đích xác đã gửi thư trả lời, năm nay hẳn là chị dâu sẽ về nhà.

Nếu không thì cũng không cần phải gửi thư hồi âm.

Triệu Văn Thao cũng không nói gì, hiện tại chuyện hắn phải bận tâm cũng không ít, ăn uống no đủ, hắn liền lên giường nằm.

Diệp Sở Sở dọn dẹp rửa bát xong cũng quay về phòng, lấy vở với bút bắt đâu kiểm kê sổ sách.

Triệu Văn Thao sấn đến vừa thấy, vợ mình đang kiểm tra sổ sách, bên trên viết hôm nay khoản thu vào với khoản chi ra của hôm nay.

Hôm nay thu vào một đồng tám hào ba, hôm nay lấy được nhiều thịt heo hơn ở chỗ Thái Tứ Hổ kia, nên kiếm được cũng nhiều hơn, còn thêm chút tiền khi bán đậu nữa.

Về phần chi thì là tiền hắn mua bánh bao ở trong thành, còn có tiền mua nước tương nữa.

"Về sau đừng ăn bánh mỳ, cứ mua hai cái bánh bao mà ăn, sáng sớm ra ngoài sao không mua cái gì đó ăn ngon chút?" Sau khi kiểm xong, Diệp Sở Sở liền xoay mặt nói với hắn.

Triệu Văn Thao nhếch miệng cười cười, nói: "Vợ đang đau lòng anh đấy à?"

"Đúng đấy." Diệp Sở Sở bây giờ cũng đã quen hơn, cũng không động chút là đỏ mặt nữa, nói: "Mua hai cái bánh bao ăn cũng không có bao nhiêu tiền, đừng tiếc, hơn nữa đợi mấy lứa đậu sau nảy mầm thành giá, sau này mỗi ngày đều có giá đỗ bán, giá đỗ bán lời hơn so với đậu biết bao nhiêu, mà một cân đậu xanh có thể làm thành sáu cân giá, có thể kiếm không ít đâu!"

Hôm nay về nhà mẹ đẻ, cô ấy lấy không ít đậu xanh về nhà, đương nhiên là sẽ trả tiền, không lấy không, dù sao cũng là liên quan đến việc buôn bán.

"Anh biết anh biết, vợ anh tính toán là nhất." Triệu Văn Thao nói, sau đó mổ lên cổ vợ hắn một cái, rồi nói: "Vợ, sao trên người em thơm thế? Em mới đổi sữa tắm à*?"

*nguyên văn: 今天又擦身子了, em không hiểu lắm nên để đại là em mới đổi sữa tắm à

"Ừm." Hai má Diệp Sở Sở ửng đỏ.

"Vợ đúng là yêu sạch sẽ, làm anh càng thêm thích em." Triệu Văn Thao cười nói.

Nói xong, hắn trực tiếp ôm vợ mình lên giường, đêm nay đôi vợ chồng son lại không tránh đươc cày cuốc một phen.

Hiện giờ điều kiện trong nhà càng ngày càng tốt, ăn uống cũng tốt, cho nên Diệp Sở Sở cũng không ngại có thai.

Thỏa mãn cả đêm, ngày hôm sau Triệu Văn Thao lại đi đến bên lò mổ, lấy nửa cân thịt loại hai của mình, xong xuôi lại mang thịt loại ba vào trong thành bán.

"Hôm nay trời đúng là lạnh." Triệu Văn Thao hít hít mũi, mua hai cái bánh bao của thằng nhóc đặt giỏ xách ở ven đường vừa ăn vừa nói.

"Đúng là rất lạnh, xem trời thế này chắc không bao lâu nữa, trời sẽ có tuyết rơi nhỉ?" Thằng nhóc bán bánh bao nói.

"Nhóc con làm bánh bao không ngon gì hết." Triệu Văn Thao nói.

Thằng nhóc kia nói: "Cũng không còn cách nào hết, không có thịt, nếu có thịt thì chắc chắn tôi sẽ làm bánh bao thịt ngon hơn nhiều."

"Thịt?" Triệu Văn Thao nhìn về phía nó, nói: "Nhóc đi theo mẹ mua thịt bình thường bao nhiêu tiền một cân?"

"Sao thế, anh có à?" Thằng nhóc này cũng không sợ hắn, bởi vì Triệu Văn Thao cũng quen thân với nó, trước đó hắn lại hay mua bánh bao của mẹ thằng nhóc này, lúc sau lại mua bánh mỳ, bây giờ lại đi mua bánh bao cải trắng, đều là khách quen.

"Nhóc xem xem." Triệu Văn Thao đem xốc cái rổ trên xe đạp cho thằng nhóc này xem, chỉ có nửa cân thịt, nhưng lại làm mắt của thằng nhóc sáng lên.

"Anh, thịt này anh muốn đổi không?" Thằng nhóc vội hỏi.

"Sao có thể cho nhóc được, anh còn muốn đưa về nhà cho vợ anh ăn đấy, nhưng mà anh vẫn còn loại thịt khác, nếu chỉ là thịt loại ba bình thường thì nhóc có muốn không? Nếu về sau anh chừa cho nhóc một chút, nhóc cũng có thể làm bánh bao thịt đúng không?" Triệu Văn Thao nói.

Ý muốn của hắn là như vậy, về sau chắc chắn hắn không thể rảnh rỗi ngày nào cũng đi lấy thịt, bởi vì sang năm hắn còn muốn nuôi thỏ, đến lúc đó làm sao mà rảnh cho được?

Cho nên lại cần một mối làm khác, như vậy hắn cũng cần dùng ít sức lực hơn.

Hắn cảm thấy thằng nhóc gọi là Trương Toàn này cũng không tồi, chờ hắn bận thì có thể hợp tác.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-397)