Khỉ nhỏ anh dũng
← Ch.279 | Ch.281 → |
Vào giờ khắc này, Diệp Sở Sở như thể hóa thân làm siêu nhân bảo vệ con trai, vung chổi nhắm vào đầu người nọ mà đánh.
Cô không kêu cứu vì sợ kinh động đến con, cô hy vọng mình có thể đánh đối phương ra khỏi sân.
Người nọ không ngờ kẻ làm mình bị thương lại là một ả đàn bà, nhìn qua còn là một ả đàn bà tuổi không lớn lắm. Việc này đã khiến gã xấu hổ, tuy là tay bị thương nhưng vẫn cầm lấy dao, ném gậy đi đổi bằng con dao nhỏ, không để ý tới chổi mà xông thẳng lên, nhấc tay là đâm ngay.
Diệp Sở Sở hoàn toàn không phát hiện ra, vẫn xông về phía trước. Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng chít chít tức giận của con khỉ nhỏ, nhảy trực tiếp qua đầu Diệp Sở Sở, nhào tới trên mặt người kia.
Người nọ cao hơn một cái đầu so với Diệp Sở Sở, khỉ nhỏ nhào một cái vô cùng chuẩn xác, sau đó nó cào và quấn lấy một trận, miệng phát ra tiếng kêu chít chít. Người nọ đau đến mức kêu gào ối chao, dao trong tay cũng không nắm nổi nữa nên rơi trên mặt đất.
Diệp Sở Sở nhìn thấy con dao kia, lập tức hiểu ra. Nếu không nhờ con khỉ nhỏ thì con dao này đã chọc vào người cô. Nhìn thấy con khỉ nhỏ vẫn đang cào cấu ở đằng kia, cô đi tới dùng chổi quét con dao vào trong vườn bên cạnh, sau đó nhấc chân đá về phía bụng của người kia, đạp trúng người đó. Vẫn chưa hết, Diệp Sở Sở đã tức điên lên vì gã dám lấy dao đả thương người. Cô chạy qua khu vườn bên cạnh, cầm một cái cuốc ra giơ lên và phang một cái về phía chân của người kia.
"Á!" Người nọ đau đớn, hét ầm lên.
Cũng may cả người khỉ nhỏ đều bám ở trên mặt của đối phương nên tiếng của đối phương cũng không lớn lắm.
Diệp Sở Sở vẫn chưa hết giận, lại quơ cái cuốc lên đập về phía thân thể của người kia, người nọ liên tục kêu đau.
"Vợ ơi!" Triệu Văn Thao vừa lúc xông vào sân, nhìn thấy màn này thì nhất thời há hốc mồm.
Khỉ nhỏ nhìn thấy Triệu Văn Thao thì nhe răng nhếch miệng, định nhào lên, hình như là do nhìn lầm. Diệp Sở Sở vội vàng gọi nó lại: "Tài Tài!"
"Anh Sáu!"
"Anh sáu Triệu!"
Tất cả mọi người phía sau thở hổn hển xuất hiện ở cửa viện, thấy cảnh như vậy thì cũng trợn tròn mắt.
Khỉ nhỏ kinh ngạc khi thấy nhiều người như vậy, kêu chít chít biểu thị sự phẫn nộ và sợ hãi nhưng vẫn không bỏ đi.
Diệp Sở Sở thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy thân thể như nhũn ra, khẽ gọi tiếng: "Tài Tài, trở về đi, không sao đâu!"
Khỉ nhỏ vù một cái về bên cạnh Diệp Sở Sở rồi nhe răng hướng về phía Triệu Văn Thao mà nhe răng trợn mắt.
"Vợ ơi!" Triệu Văn Thao đã đi tới.
Khỉ nhỏ nhìn thấy chính là Triệu Văn Thao thì nghi ngờ kêu chít chít vài tiếng, xoay người từ cửa sổ vọt vào trong nhà.
Diệp Sở Sở chống cái cuốc thở dốc và nói: "Người này không biết từ đâu xuất hiện, trong tay còn có dao, đã đập vỡ cửa sổ chúng ta rồi. Dao ở trong vườn rau, anh xử lý đi. Tài Tài đã cào anh ta rất ác rồi."
Nói xong thì đi về phía cửa phòng, đến nơi rồi mới nhớ ra cửa phòng còn cài ở bên trong. Buông cái cuốc ra, Diệp Sở Sở lại xoay người đến trước cửa sổ rồi bò vào.
"V..." Triệu Văn Thao trông cô vợ dễ dàng bò từ cửa sổ vào trong nhà thì hơi lấy làm lạ.
"Anh Sáu, chắc người này chính là tên Điền Thất đã chạy mất đấy nhỉ?" Thôi Đại hỏi.
Điền Thất nằm trên mặt đất kêu hừ hừ, trên mặt máu chảy dầm dề, nhìn qua thì rất khủng bố.
"Người đâu, bắt được chưa?" Phía sau đồng chí của đồn công an cũng chạy tới, nhìn thấy Điền Thất thì sửng sốt: "Chuyện gì thế này?"
Triệu Văn Thao vội vàng quay lại giải thích: "Người này xông vào nhà tôi, bị con khỉ nhà tôi cào cho."
"Gì cơ, nhà anh còn có cả khỉ à?" Đồng chí của đồn công an đó rất biết bắt ý chính.
Triệu Văn Thao lập tức nói: "Là ở trên núi, nó thường xuyên đến ăn trộm quen thuộc. Có đôi khi sẽ ở trong thôn mãi không đi, chỗ chúng ta lắm động vật, mọi người sống chung rất hòa thuận với động vật."
Lỡ mà nói là nhà mình nuôi thì còn không bị mang đi à? Như vậy thì biết ăn nói với vợ thế nào?
"Đồng chí, anh ta mang theo dao đấy! Thôi Đại, nhanh lên, đi ra vườn tìm dao đi, đừng đạp hỏng rau của anh đấy nhé!" Triệu Văn Thao chuyển đề tài.
Rất nhanh đã tìm được dao, người của đồn công an cũng không truy hỏi chuyện con khỉ nữa. Thật sự là bộ dạng của Điền Thất như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở vậy, cần phải lập tức trị liệu.
Người bị mang đi rồi vào nhà bảo Diệp Sở Sở ghi tường trình.
Diệp Sở Sở đã nghe thấy những điều mà Triệu Văn Thao nói với người của đồn công an nên khi nói đến chuyện của con khỉ nhỏ, chỉ bảo là đã từng cho khỉ ăn mấy lần, có đôi khi khỉ sẽ tới đây đòi ăn, buổi tối hôm nay vừa lúc gặp được.
Hơn nửa đêm khỉ tới đòi ăn, hình như cũng hợp lý, dù sao thì bọn khỉ cũng không biết ban ngày hay là đêm tối, đồn công an không dây dưa chuyện con khỉ, chỉ là đánh giá cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của Diệp Sở Sở mà lại có thể đánh ngã một kẻ liều mạng. Người phụ nữ nông thôn này thật đúng là không dễ chọc!
Viết tường trình xong, người của đồn công an đi mất, đám Thôi Đại cũng khen ngợi: "Chị dâu thật lợi hại!"
Diệp Sở Sở có chút ngượng ngùng.
"Các người đủ rồi đấy! Đã là giờ nào rồi, mau về nhà đi, nói một tiếng với người trong nhà!" Triệu Văn Thao đuổi bọn họ đi.
"Vợ..." Triệu Văn Thao nghĩ đến mà sợ: "Anh không nên đến trại thỏ, anh..."
"Được rồi, anh có biết trước được tất cả đâu, nào nghĩ nhiều như vậy chứ?" Diệp Sở Sở an ủi: "Không sao, đây là việc ngoài ý muốn thôi, anh đừng canh cánh trong lòng."
Có thể không canh cánh trong lòng ư? Một kẻ gánh cái án giết người chạy đến nhà mình, trong nhà chỉ có vợ và con, Triệu Văn Thao không dám nghĩ tiếp nữa, một tay ôm lấy vợ: "Vợ ơi, về sau mà có việc này nữa thì dù trời có sập xuống anh cũng canh giữ bên em và con, anh sẽ không đi đâu cả!"
"Anh bớt nói hươu nói vượn đi, việc này một lần còn chưa đủ à mà còn muốn lần thứ hai!"
"Không phải, anh chỉ nói là nếu có chuyện nữa thì anh sẽ không đi nữa." Triệu Văn Thao ôm vợ thật chặt: "Anh thực sự rất sợ."
Diệp Sở Sở cảm thấy Triệu Văn Thao đang run rẩy, cơ thể mềm nhũn nên cũng ôm hắn và nói: "Văn Thao, không sao rồi, em không phải đứa trẻ con, em đã là người lớn rồi, em biết phải làm gì mà."
Triệu Văn Thao không nói nữa.
Diệp Sở Sở cười nói: "Anh may mắn như vậy, kẻ xấu nào mà đụng phải thì không phải là xong đời rồi sao?"
"Tốt cái rắm, tốt thì đã không xảy ra chuyện như vậy rồi!" Triệu Văn Thao ảo não nói.
"Được rồi, đều đã qua rồi, đừng suy nghĩ nữa. Anh nói xem rốt cuộc là chuyện gì thế?" Diệp Sở Sở đẩy hắn ra nói.
Triệu Văn Thao kể sơ lược sự việc một lần, Diệp Sở Sở cảm khái, đây đúng là người ngồi ở trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống.
"Đúng rồi, con vẫn ổn chứ?" Triệu Văn Thao hỏi vội.
Diệp Sở Sở cười lắc đầu, trông đứa bé trên giường đất và nói: "Nhìn con trai anh đi, ngủ ngon biết bao nhiêu!"
Diệp Sở Sở vẫn sợ đánh thức con trai, nửa đêm trẻ nhỏ mà kinh hãi thì sẽ nhiễm bệnh, còn rất khó chữa, cho nên cô vẫn kiềm chế không kêu cứu. Kết quả là lo lắng vô ích, từ đầu tới cuối con trai đều ngủ khò khò, không hề bị quấy nhiều chút nào, lúc này không biết nằm mơ thấy cái gì mà còn nhếch miệng cười đấy.
Triệu Văn Thao cảm khái nói: "Con trai chúng ta lớn lên nhất định là một người không bận tâm đến mọi chuyện. Em xem đi, xảy ra chuyện lớn như vậy mà nó còn ngủ ngon như vậy!"
Diệp Sở Sở cười nói: "Không phải người vô tâm cũng không quan tâm đến mọi việc đó sao?"
"Vợ ơi, người vô tâm có phúc lắm đấy, bao nhiêu người muốn còn không được!" Triệu Văn Thao đắc ý nói.
← Ch. 279 | Ch. 281 → |