Có bầu trước khi cưới
← Ch.274 | Ch.276 → |
"Con em không quấy, để cho em làm việc. Chị mau ngồi đi." Diệp Sở Sở chỉ vào băng ghế và nói.
Vợ Vương Lão Tam ngồi trên băng ghế, cười nói với Hạ Tùng Chi: "Tôi chúc mừng chuyện vui của cô trước này!"
Hạ Tùng Chi bị câu chúc mừng này làm cho ngơ ngác: "Cô đừng có mà nói bừa, tôi thì có việc gì vui chứ!"
Vợ Vương Lão Tam mím môi cười nói: "Cô còn không biết sao? Vợ cậu hai Khúc có rồi, bà mối như cô thật đúng là gọn lẹ, nhanh như vậy mà người ta đã tu thành chính quả rồi!"
Diệp Sở Sở sửng sốt, còn không rõ cái gì là có rồi.
Hạ Tùng Chi khá kinh ngạc, trên mặt cũng lúc xanh lúc đỏ một hồi, rất lâu sau mới nói: "Cô nghe ai nói đấy hả?"
Vợ Vương Lão Tam chạm vào Hạ Tùng Chi một cái: "Nghe lão Khúc bà nói đấy! Mẹ chồng nhà người ta đều đã nói như vậy rồi, chẳng lẽ còn là giả được sao?"
Hạ Tùng Chi lần nữa ngơ ngác, chuyện lớn như vậy mà sao cô ấy không biết?
Diệp Sở Sở cũng đã hiểu ra, kinh ngạc nói: "Không phải bọn họ còn chưa kết hôn hay sao? Thế thì có từ khi nào chứ?"
Vợ Vương Lão Tam cười nói: "Sở Sở à, xem em nói kìa, việc này còn cần phải kết hôn mới làm được sao? Không phải là chuyện đó có thể làm bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu hay sao? Còn là chuyện khi nào, nghe ý lão Khúc bà thì hình như là lúc tháng giêng không phải cô con dâu chưa qua cửa của bà ấy đã tới sao? Mặc mười cái quần mỏng, kết quả bị cảm lạnh, ở nhà lão Khúc chừng mấy ngày đấy, chắc là khi đó!"
Diệp Sở Sở tính toán nếu như là lúc đó thì đến bây giờ chẳng phải là đã có hơn bốn tháng rồi ư? Thời gian dài như vậy mà nhà gái không thấy gì ư?
Vợ Vương Lão Tam vỗ đùi: "Sao có thể không thấy gì cho được? Chị thấy nhà gái đã sớm biết, nhất định là không dám nói thế nên mới giấu nhẹm đến tận bây giờ, đây quả thực là không giấu giếm được nữa mới nói ra."
Đầu Hạ Tùng Chi trực tiếp nổ tung. Lần đầu tiên cô ấy làm bà mối mà lại gặp phải nhà gái như thế này, đây còn là em gái của bạn thân, sao giờ lại không đáng tin đến thế cơ chứ?
"Tôi chả biết gì hết sất cả, sao giờ lại gây ra chuyện lớn như vậy chứ?" Hạ Tùng Chi cắn răng tức giận.
"Nhà lão Khúc chắc chắn đã biết nhưng chắc là nhà lão Khúc cố ý giấu giếm. Nếu giờ mà mang bầu thì còn có thể cho tiền sính lễ nữa chắc?" Vợ Vương Lão Tam lắc đầu, chép miệng một cái.
Lời này không hề sai, ở nông thôn có bầu trước khi cưới là rất chuyện mất mặt, thông thường chuyện như vậy đầu tiên đều sẽ chỉ trích nhà gái, nhà trai muốn dùng chuyện này để ép nhà gái, không đưa lễ hỏi mà nhà gái cũng không dám nói gì. Suy cho cùng đều đã mang thai con của người ta rồi, có tìm cùng không tìm lại được sự trong sạch nữa.
Đương nhiên, ly hôn rồi mang theo con tái giá và chuyện này là hai việc khác nhau. Nông dân rất xem trọng sự trong sạch trước khi kết hôn cho nên dẫu nhà trai không cho tiền sính lễ thì nhà gái cũng phải gả.
"Nhà lão Khúc đúng là giỏi tính toán! Hai người nói đi, cưới con dâu này tiết kiệm bao nhiêu là tiền!" Không biết vợ Vương Lão Tam hưng phấn cái gì: "Nhưng phải nói dốc sức vẫn là cậu hai Khúc, thằng nhóc này đầu óc lù đù, trông thì không thể nào nói chuyện yêu được thế mà lại làm ra chuyện lớn như vậy!"
Diệp Sở Sở cũng cảm khái, cậu hai Khúc thật đúng là làm người ta bất ngờ.
Hạ Tùng Chi rất bất lực: "Con cái đều đã có cả rồi còn cần người bà mối như tôi làm gì!"
Vợ Vương Lão Tam nói: "Cô xem cô nói kìa, không phải bây giờ còn chưa kết hôn à, sao bà mối như cô lại vô dụng chứ?"
Diệp Sở Sở cười nói: "Đúng vậy, còn phải nhờ bà mối như chị hòa giải chuyện kết hôn giữa hai bên nữa đấy."
Hạ Tùng Chi tức quá hóa cười: "Để chị xem bọn họ còn có mặt mũi nào mà nói!"
"Còn mặt mũi hay không cũng phải nói chứ." Vợ Vương Lão Tam tỏ vẻ ăn dưa không chê lớn chuyện: "Nếu như cứ để hai tháng nữa, lộ bụng rồi vậy thì sẽ khiến người ta chê cười!"
Hạ Tùng Chi suy nghĩ một lát thấy cũng phải, nhà gái sẽ sốt ruột việc này.
"Ôi!" Hạ Tùng Chi lần nữa thở dài.
Diệp Sở Sở an ủi: "Chị đừng nóng giận, hai người bọn họ đều tình nguyện mà, bây giờ nhà cũng đã xây rồi vậy thì kết hôn thôi, dù sao thì sớm muộn gì cũng lấy nhau."
Vợ Vương Lão Tam nói: "Sớm muộn gì cũng lấy nhau thì đúng, nhưng giờ chưa kết hôn đã có con từ trước thì sẽ không giống với có con cái sau khi kết hôn sau. Vả lại, trước đây nhà gái nói ba gian phòng một cái giường, giường được dọn dẹp sạch mới có thể kết hôn. Lúc này không còn kịp nữa, nhà mới được xây, vẫn còn mắc nợ, giờ mà kết hôn thì còn nợ nần!"
"Chỉ cần xây được nhà rồi thì dọn dẹp qua là có thể ở lại, cũng chằng đến vài ngày." Diệp Sở Sở nói: "Không lấy tiền sính lễ, còn không cố gắng lo liệu nhà cửa hay sao?"
Vợ Vương Lão Tam bĩu môi một cái: "Hạng như nhà lão Khúc á, chị nhìn quá rõ rồi, người nhà họ sẽ qua đó. Hơn nữa, nhà gái đã có thai rồi, em bảo cô ấy tự mình sống thì liệu cô ấy có sống nổi không? Cậu hai Khúc cũng không phải người sẽ nấu cơm!"
Hạ Tùng Chi bảo: "Không phải người sẽ nấu cơm thì cũng phải nấu cơm, giờ có vợ có con rồi cậu ta không làm thì ai làm!"
"Cô đã thấy người đàn ông nào vây quanh bệ bếp chưa?" Vợ Vương Lão Tam nói.
Hạ Tùng Chi nhìn về phía Diệp Sở Sở: "Giờ không phải đã có một người à?"
Diệp Sở Sở cũng cười: "Anh ấy trở về là giúp đỡ làm cơm nhưng em cũng phải cùng lo liệu."
Vợ Vương Lão Tam ôi một tiếng: "Cậu Triệu Văn Thao đó của nhà em thì làm sao mà so sánh được, vừa biết kiếm tiền lại còn thương vợ. Sở Sở à, em đúng là rơi vào trong hang phúc rồi!"
Mặc dù là lời khen ngợi nhưng sao Diệp Sở Sở nghe lại không được tự nhiên thế nhỉ.
Tán gẫu lâu như vậy, Hạ Tùng Chi nên trở về xem con rồi nên đứng dậy đi mất. Vợ Vương Lão Tam cũng lưu luyến rời đi, thật sự là ở căn nhà của Diệp Sở Sở rất thư thái.
Đợi người đi hết rồi, Diệp Sở Sở nói với con trai rằng: "Tiểu Bạch Dương, chúng ta cũng nên nấu cơm rồi, con muốn ăn cái gì?"
Tiểu Bạch Dương ngáp luôn một cái.
"Tiểu Bạch Dương mệt nhọc rồi à?" Diệp Sở Sở ôm con trai vào nhà dỗ cho ngủ.
Buổi tối Triệu Văn Thao trở về, Diệp Sở Sở kể lại chuyện của cậu hai Khúc cho Triệu Văn Thao, Triệu Văn Thao cũng hết sức bất ngờ.
"Đã có con rồi cơ á? Cậu hai Khúc này còn có bản lĩnh như vậy!" Triệu Văn Thao cười khà khà nói: "Cái này còn lợi hại hơn cả anh nữa!"
"Chỉ biết nói bậy!" Diệp Sở Sở trừng mắt liếc hắn một cái.
"Không phải nói bậy đâu, trước đây khi chúng ta đính hôn anh thật sự không nghĩ đến chuyện như vậy."
"Vậy anh nghĩ như thế nào?"
"Anh nghĩ có thể tuyệt đối không được kết hôn, vừa kết hôn là đã có người quản rồi, anh sẽ không thể lên núi xuống sông nữa. Nhưng này cái cậu hai Khúc này thì hay rồi, gấp gáp như vậy, đã sớm làm chuyện ấy rồi!"
Triệu Văn Thao chỉ lo nói cảm nhận của mình mà không thấy được ánh mắt không tốt của vợ.
"Anh nói anh không muốn kết hôn với em á?" Diệp Sở Sở hỏi ngược lại.
"Nào có! Anh nói là anh không muốn kết hôn." Triệu Văn Thao nói đến đây cũng phát hiện ra, vội vàng nói: "Nếu như biết kết hôn với em tốt như vậy thì anh vừa sinh ra đã kết hôn với em!"
Diệp Sở Sở tức quá hóa cười: "Đi chết đi, càng nói càng không có mức độ rồi!"
Triệu Văn Thao cũng nở nụ cười: "Vợ ơi, anh nói thật mà."
Diệp Sở Sở đỏ ửng khuôn mặt, trong lòng hết sức ngọt ngào, chồng nói thật hay giả thì cô vẫn là phân biệt được rõ ràng, chỉ là người này thực sự là càng ngày càng đáng ghét, lời gì cũng có thể nói ra được!
"Bây giờ thì Hạ Tùng Chi khó xử rồi." Diệp Sở Sở chuyển đề tài sang chỗ khác.
Triệu Văn Thao cũng nói theo: "Đúng vậy, nhà gái là em gái của bạn chị ấy, mặc dù để xảy ra chuyện như vậy không liên quan đến người bà mối như chị ấy nhưng nếu như nhà trai không bằng lòng bỏ tiền sính lễ ra thì chị ấy đòi cũng không phải mà không đòi cũng không phải. Ôi, việc này đúng thật là!"
← Ch. 274 | Ch. 276 → |