Cách để mua một trang trại thỏ
← Ch.245 | Ch.247 → |
Đây cũng là lý do bán hàng mà Diệp Sở Sở học được từ các bức thư của Chu Mẫn, vừa học vừa bán.
Những lời này khiến chị tư cười đến không khép miệng lại nổi, chỉ riêng nghe được câu này là chị ta đã thích lắm rồi, ngoài miệng lại nói: "Thím sáu nói thì hay lắm, nếu cô bán hết đám vải này đi, vậy tất cả mọi người đều mua nó về làm quần áo, thế tôi vẫn còn được độc nhất vô nhị sao?"
Diệp Sở Sở cười nói: "Đây là tấm vải duy nhất rồi, như vậy đi, chị tư, nếu chị thật sự thích, ta sẽ bán cho chị với giá một xu nhé, lại cho chị thêm một miếng vải nữa để chị làm quần cho Tam Nha Tứ Nha nhà chị."
Chị tư lập tức nói: "Hai con vịt trời thì may quần áo mới làm gì, may cho phí tiền! Như vậy đi, tôi mua thêm cho anh bốn nhà cô một miếng vải may quần, cô lấy rẻ hơn một chút, cho tôi thêm một mảnh vải làm giày là được."
Diệp Sở Sở tính toán một chút, tuy rằng kiếm không được mấy, nhưng cũng có thể kiếm được một chút, liền gật đầu đồng ý.
Đàn ông kiếm tiền không dễ dàng, cô không thể bởi vì tình cảm làng xóm tùy tiện giảm giá được, huống chi vẫn là người như chị tư, cho dù người khác cho chị ta cái gì chị ta cũng không biết ơn đâu.
Cuối cùng Chị tư mua cho mình cùng anh ba một miếng vải, lại cầm một miếng vải Diệp Sở Sở đưa cho có thể làm bốn đôi giày, mang theo hàng tết vui vẻ rời đi.
"Chị ba, chị muốn mua cái gì?"
Chị ba nở nụ cười: "Không gạt cô làm gì, năm nay đúng là anh ba cô bán đậu hũ kiếm được không ít tiền, chị muốn chọn một miếng vải làm quần áo mặc, bận rộn suốt một năm, ít nhiều cũng phải đối xử tốt với mình một chút đúng chứ. Em biết tính chị tư em rồi đấy, chuyện gì đến trong miệng cô ta xong, đến lúc truyền ra ngoài thì lại thành chuyện khác mất rồi."
Diệp Sở Sở cười tỏ vẻ hiểu rõ: "Chị ba vừa ý món nào chưa?"
Chị ba cười nói: "Chị thích màu nhẹ thôi, chị muốn may một cái quần, lại may thêm cho anh ba em một cái quần, em giúp chị chọn màu nhé. Đúng rồi, anh ba em muốn ăn chuối, em có cái này không, chị mua một ít mang về."
Diệp Sở Sở kinh ngạc, anh ba muốn ăn chuối, mặt trời mọc ra từ phía tây hay sao, người keo kiệt như anh ba còn chịu bỏ tiền ra mua chuối nữa!
"Ăn một chút đi, không thì kiếm được nhiều tiền như vậy lại để làm gì, không phải là vì ăn uống sao?" Diệp Sở Sở nói.
Chị ba đồng ý nói: "Chứ còn sao, chị cũng nghĩ như vậy đấy, nhưng anh ba em không nghĩ như vậy mới khổ, anh ta là kiểu uống nước không chừa cặn, rán sành ra mỡ! Nói đến anh ta là chị tức muốn ứa gan, chưa từng thấy ai như vậy, không nỡ ăn không nỡ uống không nỡ mặc, không biết kiếm nhiều tiền như vậy làm cái gì cho đời!"
Diệp Sở Sở nói: "Làm đậu hũ mệt mỏi như vậy, phải ăn ngon một chút bồi bổ bản thân, bằng không thân thể lại chịu không nổi."
Chị ba gật đầu: "EM nói đúng lắm, năm nay không nghe tên đó nữa, chị tự mua hàng tết."
"Chị ba, chị làm vậy là đúng đấy, ăn uống không thể qua loa được, ngày thường cũng phải chú ý."
Hai người nói xong cũng là lúc chọn vải xong, chị ba lại nói đến đám trẻ nhà chị tư lười biếng, để con có nhiều rận trên người như vậy cũng không biết, không hiểu chị ta làm mẹ kiểu gì nữa!
"Chắc là làm việc cũng mệt lắm, em xem đấy, gầy đến rạc xơ cả người." Diệp Sở Sở thở dài.
Không phải tất cả mọi người đều giống như đàn ông, có đầu óc làm ăn, rất nhiều người kiếm được tiền đều là dùng sức lao động vất vả đổi lại, chị tư lười biếng thật, nhưng cũng sống mệt mỏi.
Chị ba cũng thở dài theo: "Nói đến chị tư của em âu cũng là một người đáng thương, có một người mẹ như vậy, lại không có con trai, tinh thần cũng không bình thường nữa rồi."
Diệp Sở Sở nói: "Đúng vậy, chị tư nói cái gì cũng có thể vắt sang chuyện con trai, thành bệnh mất rồi."
Chị ba nói: "Phụ nữ chúng ta đều là phận số khổ, em còn đỡ, chú em đối xử với em có tình có nghĩa, em nhìn em đi, sinh con giống như không sinh, cuộc sống này cũng tốt đẹp yên bình, có câu nói sao nhỉ, nam sợ làm nhầm ngành, nữ thì sợ gả sai chồng, thật đúng là như vậy, em đây là gả đúng người rồi!"
Diệp Sở Sở nở nụ cười: "Chị ba, không phải chị cũng sống rất tốt đó sao, anh ba ta tuy rằng có hơi bóp chắt chi tiêu một chút, nhưng đối với chị có bao giờ khó khăn đâu."
Chị ba lắc đầu, cười khổ nói: "Tốt hay không tốt, khó khăn hay không, thì vẫn phải sống với nhau qua ngày đó thôi? Em biết không, sống thì không thể nghĩ vậy đâu, tự dưng mình mà suy nghĩ là xong rồi đấy!"
Chị ba cảm khái.
Diệp Sở Sở cũng không tiện nói cái gì, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.
"Chị ba, chị đó, năm nay thu vào tốt, chị còn vừa nói anh ba kiếm được rất nhiều còn gì, không thì chị còn ở đây chọn vải được đấy?"
Chị ba ngẫm lại cũng đúng liền nở nụ cười: "Vâng, nếu tôi không hài lòng nữa thì người ta lại bảo tôi được voi đòi tiên ấy chứ!"
Diệp Sở Sở nở nụ cười: "Đúng vậy, chị ba, ngày tháng này chính là thời điểm sung sướng của chị đó!"
Chị ba được Diệp Sở Sở an ủi nên tâm tình vui vẻ hơn rất nhiều, lúc mua đồ trở về, cho dù bị anh ba oán giận mua quá nhiều đồ, tiêu quá nhiều tiền cũng không bực dọc khó chịu chút nào, cuộc sống tốt đẹp của mình mới bắt đầu, mình không thèm tức giận với người đàn ông này!
Diệp Sở Sở ở nhà giúp chồng bán hàng tết, mà chồng cô thì đang bàn vụ làm ăn lớn trong thành phố.
"... Mặc dù tôi nuôi thỏ chưa được mấy năm, nhưng tôi biết rằng phải để động vật sống trong tự nhiên mới phát triển tốt được, thực phẩm xanh hoàn toàn tự nhiên, giống như lợn với cừu của nhà tôi nuôi, vị thịt thơm ngon hơn hẳn so với mua trong thành phố, còn có gà vịt và ngỗng, ngay cả rau cũng tươi ngon nhiều nước hơn." Triệu Văn Thao vừa ăn thức ăn vừa nói
Đối diện ngồi một người đàn ông ba mươi tuổi, ăn mặc chỉn chu, trông rất giàu có, nhìn thấy là người đã có một cuộc sống đầy đủ.
Người đàn ông này tên là Vương Dương, Triệu Văn Thao đã quen trong lúc vào thành phố bán thỏ, là là một trong những khách hàng quan trọng của Triệu Văn Thao.
"Lời này ý là, nông thôn tự nuôi thì chất lượng ngon, trong thành đều là trang trại nuôi dưỡng, thời gian ngắn, còn cho thức ăn, đương nhiên không giống với khi được nuôi tự nhiên."
"Đấy chỉ là một mặt thôi, không khí trong thành phố không tốt, tôi tới mấy lần rồi, lần nào cứ vừa đặt chân đến đây là thấy nôn nao khó chịu, nhưng cứ về nhà là lại thoải mái, người còn như vậy chứ đừng nói đến gia súc. Vậy nên tôi tính quay về nuôi thỏ thôi, thuê mảnh đất đó làm ăn." Triệu Văn Thao rót rượu cho Vương Dương, hai người cụng chén cạn sạch.
Mảnh đất mà hắn nói chính là đất nuôi thỏ, trải qua mấy tháng cò cưa dài dòng, cuối cùng, Triệu Văn Thao dưới sự trợ giúp của Tạ chủ nhiệm bỏ ra ba trăm nghìn nhân dân tệ mua trang trại thỏ.
Hắn đã trả trước một khoản tiền cọc một nghìn nhân dân tệ, số tiền còn lại sẽ thanh toán nốt trong một tuần nữa.
Triệu Văn Thao không muốn lấy số tiền còn lại, liền định đem thỏ chuyển về nhà nuôi, sau đó cho thuê mảnh đất này, giờ không phải tìm được khách hàng Vương Dương này rồi đó sao.
Đây cũng là biện pháp mua trang trại thỏ mà hắn nói với Diệp Sở Sở.
Vương Dương cười nói: "Cậu tìm tôi là vì muốn mời tôi thuê mảnh đất này phải không?"
Vương Dương là người làm ăn, mà người làm ăn đều là kẻ tinh tường, Triệu Văn Thao vừa nhắc tới chuyện này anh ta liền hiểu.
Triệu Văn Thao cũng rất thẳng thắn, lập tức gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy, tôi muốn để nó lại cho anh thuê, làm ăn mà, làm quen không làm lạ, chúng ta quen biết lâu như vậy, có thứ tốt đương nhiên em phải nghĩ đến anh Vương đây trước tiên rồi. Vị trí của mảnh đất đó nằm ngay bên cạnh thành phố, giao thông thuận lợi, làm gì cũng rất tiện, anh Vương, anh làm bên mảng vận chuyển hàng hóa, khu đó rất hợp với anh."
Vương Dương nói: "Anh cũng cảm thấy rất thích hợp, cho nên anh muốn mua đứt luôn, không biết chú em Triệu có thể giúp anh hay không?"
Triệu Văn Thao vui vẻ: "Anh Vương, anh đến nói đến mức này rồi đương nhiên cậu em đây phải làm hết sức rồi, nói gì mà giúp hay không chứ?"
← Ch. 245 | Ch. 247 → |