Mạch suy nghĩ đi đầu
← Ch.215 | Ch.217 → |
Diệp Minh Bắc kinh ngạc nói: "Lý lẽ thì là như vậy nhưng làm phim điện ảnh không dễ dàng thế chứ?"
Chu Mẫn cười: "Có gì mà không dễ dàng? Đâu cần nhất thiết phải làm thành loại phim điện ảnh mà chúng ta xem, chỉ đơn giản bố trí một cảnh, tìm một thầy quay phim để quay lại, làm thành băng từ rồi bán ra bên ngoài là được. vả lại, đây là do đoàn trong huyện làm, bọn họ có tài nguyên, Văn Thao không cần trả tiền đã được quảng cáo thỏ cho chú ấy rồi."
"Đơn giản như vậy sao?" Diệp Minh Bắc không thể tin được, nói.
"Còn có khó khăn gì nữa đâu. Chờ sau này thì còn đơn giản hơn bây giờ nữa." Chu Mẫn tính thời gian, chắc khoảng mười năm sau là có thể khắc thành đĩa CD rồi, khi đó thì còn dễ dàng hơn.
Nghĩ vậy, Chu Mẫn cười nói: "Văn Thao chính là người lường trước được việc buôn bán trời sinh. Ở trong một cái thôn nhỏ như vậy mà có thể nghĩ được việc tạo ra quảng cáo, thật là lợi hại."
Diệp Minh Bắc cũng cười: "Chú ấy cũng may mắn nữa. Nếu như đoàn trưởng kia không nghe chú ấy lừa thì sao?"
"Vận may cũng là một loại thực lực." Chu Mẫn nói: "Nếu chú ấy không thể nghĩ được đến chuyện này thì dù số có đỏ hơn nữa cũng vô dụng."
"Cũng phải." Diệp Minh Bắc nói.
Chu Mẫn đảo mắt nói: "Văn Thao đã biết quảng cáo cho thỏ của mình rồi, vậy chúng ta cũng làm thứ gì đó đi."
Diệp Minh Bắc không muốn để Chu Mẫn hao phí tinh thần sức lực, vội nói: "Em vẫn chưa ở cữ xong, đừng để làm tổn thương tinh thần sức lực."
"Còn mấy ngày nữa thôi, không đáng ngại đâu. Vả lại em chỉ nói thôi còn anh đi làm." Chu Mẫn nói.
Diệp Minh Bắc không còn cách nào khác, đành phải nghe theo vợ: "Em nói đi, phải làm gì?"
Chu Mẫn suy nghĩ thêm rồi nói: "Tìm hai người phóng viên, phỏng vấn mấy người thời thượng biết chơi, tiêu tiền để họ thổi phồng trang phục của chúng ta, đăng lên trên các tạp chí thời thượng. Lại tìm báo chí thời thượng, bình luận về trang phục của chúng ta. Với cả, hãy tạo ra vài tin tức." Nói rồi đánh giá Diệp Minh Bắc.
Diệp Minh Bắc bị nhìn thế thì hơi hãi: "Vợ ơi, em nhìn anh như thế làm gì?"
Chu Mẫn tiếc nuối nghĩ, chồng mình không được, nhân phẩm quá đứng đắn, bằng không đã có thể đóng gói chồng thành câu chuyện thằng nhóc nghèo ở nông thôn tới thủ đô dốc lòng gây dựng sự nghiệp rồi.
Bởi vì muốn đóng gói thì người đóng gói phải biết giả bộ, đầu tiên là bán thảm khóc than, sau đó thì lội ngược dòng tạo ra dáng vẻ thời thượng tinh anh đến hình tượng bá đạo tổng tài ngông cuồng che trời, bảo đảm những cô gái nhỏ đó sẽ khóc lóc la hét nhào tới gì đó rồi mua quần áo.
Nhưng không phải thứ mà chị ta coi trọng ở người đàn ông này chính là nhân phẩm đứng đắn hay sao?
"Minh Bắc, em yêu anh lắm." Dưới sự động tình, Chu Mẫn duỗi tay ra nũng nịu ôm lấy Diệp Minh Bắc rồi hôn anh ta.
Người đàn ông thô thiển như anh ta cứ khiến chị ta yêu thích như vậy đấy!
Diệp Minh Bắc ngơ ngác nhưng nhớ ra có người nói phụ nữ sinh con xong thì đều đa sầu đa cảm, có lẽ bây giờ vợ đang trong tình huống này nên cũng ôm chị ta.
"Mẫn Mẫn, anh cũng yêu em." Diệp Minh Bắc nói mà mặt đỏ cả lên, tim đập thình thịch, cũng hơi động tình.
Mẹ Diệp ở bên ngoài đang nói về con rể với dì, lơ đãng liếc nhìn vào trong phòng, thấy con trai con dâu đang ôm nhau thì rất vui mừng lại có điểm bất đắc dĩ.
Cửa còn chưa đóng lại mà đã ôm nhau rồi, may mà đây là trong thành phố chứ nếu mà là ở nông thôn thì đẹp mặt!
Chu Mẫn dựa vào trong lòng Diệp Minh Bắc và nói: "Đến lúc đó lại tìm một người thời thượng mắng quần áo của chúng ta không tốt, để bọn họ đối chọi với nhau, xào xáo dư luận lên. Tranh thủ đạt được độ hot nhất định trước Tết âm lịch là có thể biến trang phục của chúng ta trở thành một nhãn hiệu. Chỉ cần nhãn hiệu vang dội thì về sau sẽ dễ làm rồi."
Diệp Minh Bắc giật mình, nhãn hiệu được tạo ra như vậy sao?
Anh ta là một người thành thật, vẫn luôn cảm thấy từ việc sản xuất đến tiêu thụ toàn bộ quá trình của một nhãn hiệu đều là chuyện to lớn quang minh chính đại, chưa từng nghĩ tới còn có hành động như vậy.
Chu Mẫn nghe xong lời anh ta nói thì hết sức buồn cười: "Mấy thứ kia đều là gạt người ta thôi. Mà cũng không thể nói là gạt người được, chỉ là chiến lược marketing thôi. Thật ra nhãn hiệu chính là thứ được lăng xê ra, sau đó giữ vững chất lượng và danh dự là có thể trở thành một nhãn hiệu. Nếu không bảo đảm được chất lượng và danh dự thì cho dù có nhãn hiệu cũng sẽ bị lật đổ."
Diệp Minh Bắc lại có thêm kiến thức, nghe Chu Mẫn nói cuối cùng chốt hạ một câu: "Nhãn hiệu của chúng ta nhất định có thể bảo đảm chất lượng danh dự!"
Chu Mẫn ngẩng đầu nhìn chồng, đưa tay sờ mặt anh ta: "Đương nhiên rồi, chỉ cần có anh thì nhãn hiệu của chúng ta có thể đứng vững vĩnh viễn!"
Trong lòng Diệp Minh Bắc bừng bừng phấn khởi, hiếm khi vợ tin tưởng anh ta như vậy, anh ta nhất định phải làm cho thật tốt.
Trong nhà bên này, buổi tối Triệu Văn Thao về nhà, ăn cơm xong cũng nói chuyện làm phim điện ảnh với Diệp Sở Sở.
Không cần phải nói cũng biết Diệp Sở Sở rất kinh ngạc, sao chưa đầy một ngày mà chồng của cô đã muốn làm phim điện ảnh rồi?
"Không phải anh làm mà là đoàn kịch trong huyện làm. Anh cảm thấy, bọn họ không thể nào không cho anh một xu nào, dù thế nào cũng phải cho một ít. Không biết có thể cho bao nhiêu, nếu như nhiều thì anh có thể bao thầu được cái trại thỏ trong thành phố kia rồi." Triệu Văn Thao nói.
Diệp Sở Sở biết chồng vẫn luôn nghĩ đến trại thỏ trong thành phố, bèn nói: "Cho dù không cho anh tiền, anh muốn bao thầu thì cứ dùng tiền mà em thiết kế quần áo để bao đi. Chị ba nói, cuối năm là có thể hoàn vốn rồi, đến lúc đó thì vừa vặn luôn."
Triệu Văn Thao không phải loại người cảm thấy dùng tiền của vợ thì không phải đàn ông, chỉ là cảm thấy việc nhỏ như vậy không đáng dùng tiền của vợ.
Diệp Sở Sở nghe hắn nói xong thì buồn cười nói: "Như vậy mà vẫn còn là việc nhỏ? Ở trong mắt anh, cái gì mới gọi là chuyện lớn đây?"
Triệu Văn Thao cười ha ha, nói: "Vợ ơi, ở trong mắt anh trước nay không có chuyện lớn gì cả. Em đừng vội, trại thỏ trong thành phố là doanh nghiệp nhà nước, nếu thật sự bán, phía dưới có nhiều công nhân như vậy, còn có người nhà, còn có phúc lợi gì đó, bọn họ sẽ tranh luận nên không thể bao thầu trong một chốc một lát được đâu."
"Không phải giám đốc Tạ kia nói cuối năm sẽ có tin sao?" Diệp Sở Sở hỏi.
"Ông ấy nói như vậy nhưng ông ấy vẫn chưa tính ra. Lần này anh đi, lại thay đổi rồi, nói là giá vẫn không được định ra. Anh thấy nếu làm việc hiệu suất, đầu xuân có kết quả đã không tệ rồi." Triệu Văn Thao lắc đầu.
Lần này đi, hắn thấy độ hói trên đầu giám đốc Tạ lại lớn hơn vài vòng, không cần hỏi kỹ đã có thể biết được đến vấn đề lớn nhỏ ra sao.
"Anh từng suy nghĩ rồi, chúng ta bao trại thỏ chứ không phải là bao thầu phiền phức, bọn họ phải tự mình giải quyết xong phiền phức rồi mới được." Triệu Văn Thao đi nhiều lần như vậy nên tất nhiên đã hiểu biết kha khá về tình hình. Nghĩ đến quan hệ dây mơ rễ má bên trong thôi đã to cả đầu rồi, hắn không muốn nhận lấy một cái cục diện rối rắm.
Diệp Sở Sở nghe hắn nói như vậy thì bào: "Nếu như vậy thì chi bằng bỏ đi nhé? Em thấy tự nhà mình nuôi cũng khá tốt mà?"
Triệu Văn Thao cười nói: "Vợ ơi, em thật sự cho rằng anh coi trọng trại thỏ của bọn họ sao?"
Diệp Sở Sở thấy hắn như thể con cái đang ăn gà vậy, cười nói: "Em biết, anh coi trọng thiết bị nuôi thỏ của bọn họ."
"Vẫn là vợ hiểu anh." Triệu Văn Thao đắc ý nói: "Nhưng thứ này vẫn chỉ là thứ yếu, thứ anh muốn thật ra là đất chỗ đó."
Diệp Sở Sở không rõ nguyên do, nhìn hắn.
Triệu Văn Thao nghiêm túc nói: "Vợ à, đất trong thành phố đắt lắm đấy. Anh hỏi nhà ở nơi đó, người ta đều tính theo bình quân. Tuy rằng trại thỏ không ở trong thành phố, nhưng tương lai đất trong thành phố không đủ đâu, khẳng định phải xây nhà ở ngoại ô, đến lúc đó đất ngoại ô sẽ đáng giá đấy!"
Diệp Sở Sở bị ý nghĩ thần kỳ này của chồng thu hút: "Người thành phố nhiều như vậy sao ạ?"
← Ch. 215 | Ch. 217 → |