Tiểu biệt thắng tân hôn (2)
← Ch.070 | Ch.072 → |
Diệp Sở Sở đang ngồi may vá trên giường, nhìn thấy chồng bước vào thì rất kinh ngạc: "Hôm nay sao anh lại về sớm thế?"
"Nhớ em nên về sớm hơn một chút." Triệu Văn Thao cười nói.
"Chỉ biết ba hoa thôi. Có phải là vẫn chưa bán được không?" Diệp Sở Sở nhìn chồng mình cầm một bao tải ở trong tay, do dự nói.
"Em coi thường chồng em quá rồi, làm gì có thứ gì là không bán được, đây là xương anh mang về để ăn, còn có cả xương dê nữa!" Triệu Văn Thao mở bao tải ra cho cô xem.
Diệp Sở Sở ngửi thấy một mùi gây gây, cô thích ăn thịt dê nên tất nhiên cũng thích ngửi mùi gây này, tiếc là bình thường không ăn được, khi còn ở nhà mẹ, mỗi năm chỉ có vào dịp lễ tháng Năm, có nhà giết dê để tế lễ thì mới được thử một chút cho đỡ thèm.
"Xương dê nữa, thứ này quả thực rất hiếm." Diệp Sở Sở lấy ra một miếng xương: "Phía trên vẫn còn chút thịt dê nè."
Triệu Văn Thao cười nói: "Đừng hiếm lạ chút ít thịt này nữa, anh đã nói với anh Tứ Hổ rồi, ngày mai giữ lại cho anh một ít thịt dê, còn là thịt dê rừng nữa. Vừa hay có cần tây lần trước anh mua được ở thôn Thái Bình, chúng ta làm sủi cảo cần tây thịt dê đi!"
Diệp Sở Sở cười nói: "Quá tốt rồi, hôm đó mẹ cũng đã nói là đợi dưa muối chua thì sẽ lấy để gói sủi cảo ăn, lần này thì tốt rồi, cha mẹ có lộc ăn rồi."
Triệu Văn Thao vừa cười vừa nhìn vợ mình.
Trong lòng vợ mình coi cha mẹ mình như là cha mẹ ruột của cô vậy, ăn được cái gì ngon đều sẽ không quên, trên dưới trời đất này có thể có được mấy người như vậy chứ, lại để cho Triệu Văn Thao gặp được cô, may mắn này quả nhiên không bình thường mà!
"Vợ này, khi nãy anh đã nói với Thôi Đại rồi, cậu ta gom củi cho chúng ta, ba xe một cân lương thực, đến lúc đó em đếm hộ anh, đợi anh quay về rồi đưa cho cậu ta." Triệu Văn Thao nói: "Như vậy thì mùa đông em không cần lo không có gì để đốt nữa rồi."
Diệp Sở Sở cũng vui mừng, nhưng không ngờ anh đã có thể giải quyết xong chuyện này rồi, chỉ cần thuê người gom củi cho là có thể được rồi sao?
Thuê người làm là phong cách của địa chủ phú nông. Mọi người đều biết kết cục của mấy địa chủ phú nông này là như thế nào. Mặc dù bây giờ những thứ đó không hợp thời nữa, nhưng Diệp Sở Sở vẫn hơi lo lắng, sợ bị mấy người có tâm tư xấu xa kiếm chuyện.
Triệu Văn Thao ngắt lời: "Sao mà không được, cậu ta ăn cơm không đủ no, anh cũng không có thời gian đi kiếm củi nên giúp đỡ lẫn nhau, đều là người trong cùng một thôn, ai còn có thể nói cái gì? Em yên tâm, ai bất mãn thì cứ bảo người đó tìm đến anh."
"Anh cũng đừng quá khích, đều là người cùng thôn, phải từ từ nói chuyện." Diệp Sở Sở áp ngọn lửa trong lòng xuống rồi nói.
Lửa của đàn ông lớn nhưng phụ nữ thì phải áp chế ngọn lửa đó, nếu không khi ra ngoài sẽ rất dễ xảy ra chuyện, rất dễ xung đột với người khác.
"Anh biết rồi, anh cũng chẳng có thời gian rảnh so đo với bọn họ, có thời gian thì kiếm thêm ít tiền nữa không phải tốt hơn sao! Vợ à, em đang làm cái gì vậy?" Triệu Văn Thao chuyển chủ đề, nhìn mấy thứ đồ trên giường.
Diệp Sở Sở nói: "Hôm nay em dọn dẹp lại nhà thì lôi ra được vài miếng da dê vụn, em may cho anh một cái bao đầu gối, anh bọc ở bên ngoài chân thì khi trời gió to đạp xe sẽ không bị đông cứng chân. Em đã may thắt lưng rồi, đến lúc đó anh mặc quần thì đeo ở bên trong, sau đó quấn quanh chân thì sẽ không rơi được nữa."
"Vợ à, sao em lại có thể đức hạnh như vậy chứ." Triệu Văn Thao cười hi hi nhìn vợ mình.
Bây giờ Diệp Sở Sở không dễ đỏ mặt như trước kia nữa, tâm trạng không tốt thì đánh hắn vài cái, nói: "Đừng náo loạn nữa, giữa ban ngày ban mặt, anh mau lên giường ngủ một lúc đi, em đi nấu cơm."
"Ôm thêm một lúc đã." Triệu Văn Thao không buông tay.
Diệp Sở Sở vô cùng bình tĩnh đẩy hắn ra, nói: "Anh nên làm gì thì làm đi, đừng cản trở em làm việc."
"Vợ, em vô tình thật." Triệu Văn Thao lên án.
Diệp Sở Sở cười, gật đầu qua loa vài cái, cười nói: "Thưởng cho anh đó."
"Cái này cũng khá giống." Triệu Văn Thao cười, sau đó lấy từ trong người ra chiếc khăn tay bọc tiền đưa cho cô, nói: "Vợ nhà người ta chỉ nhắm vào chút tiền trong nhà đó, sao em lại phải để anh tự lấy tiền ra cho em nhỉ?"
Diệp Sở Sở ra vẻ đương nhiên nói: "Chuyện này tất nhiên phải tự giác, hơn nữa nếu anh muốn tích cóp tiền thì tự anh tích cóp cũng được, em còn đỡ lo đây."
"Được được, anh tự giác anh tự giác, sau này vừa về đến nhà anh sẽ tự giác đưa tiền cho vợ trước!" Triệu Văn Thao buồn cười nói, anh cảm thấy người vợ này của mình quả thực biết cách dạy chồng, nhìn hắn xem, đường đường là một người đàn ông nhưng khi đưa tiền lại không hề hối hận chút nào.
Diệp Sở Sở cong môi cười, lúc này mới nhận lấy rồi mở ra đếm.
Triệu Văn Thao kể qua một lần việc kinh doanh của Chung Dụng tốt như thế nào: "Tên nhóc đó thực sự không khiến anh thất vọng, việc kinh doanh làm rất phát đạt."
"Cậu ta kinh doanh tốt thì chúng ta cũng kinh doanh tốt, không phải kinh doanh là đôi bên cùng có lợi sao?" Diệp Sở Sở tùy tiện nói.
Triệu Văn Thao huýt sáo một cái, liên tục gật đầu: "Vợ thật là có tài, đúng vậy, chính là đôi bên cùng có lợi. Đôi bên cùng có lợi, anh thích từ này!"
Chiều hôm đó Diệp Sở Sở đã đem xương đi ninh, ninh liên tục đến tận tối, hương thơm ngào ngạt bay khắp sân, khiến mấy đứa cháu trai cháu gái vừa tan học ngửi thấy mùi thơm đều không nhịn được mà tới đây.
"Thím sáu, thím nấu gì mà ngon thế ạ?" Thiết Đản hỏi.
Mấy đứa nhóc Đản và Nha khác cũng nhao nhao giương mắt nhìn vào trong nhà.
Diệp Sở Sở đi ra, cười nói với mấy đứa cháu trai cháu gái: "Chú của mấy đứa đem về vài miếng xương nên thím đã ninh lên."
"Thơm quá đi." Lư Đản ra sức hít mũi.
"Thím sáu ơi cháu muốn ăn xương." Tứ Nha nhỏ tuổi nhất, không kiêng dè gì mà nói ra mấy lời trong lòng.
Mấy đứa trẻ còn lại lập tức nhìn nó với ánh mắt cảm kích, cảm ơn Tứ Nha đã nói ra tiếng lòng mà bọn chúng ngại không dám nói ra.
Diệp Sở Sở vừa cười vừa nói với chúng: "Ninh xương là để nấu canh, xương đã ninh xong thì không còn vị gì nữa đâu. Mấy đứa về nhà lấy một cái nồi qua đây, thím đổ cho mấy đứa một ít canh, rồi về bảo mẹ mấy đứa làm đồ ăn hoặc nấu mì, ăn sẽ rất thơm."
"Thật à, thím sáu?" Mã Đản vội vàng hỏi.
"Thật, mau đi đi." Diệp Sở Sở gật đầu khẳng định.
Mấy đứa trẻ vô cùng vui mừng, quay người chạy đi, rất nhanh đã cầm theo nồi to nồi nhỏ quay trở lại, Diệp Sở Sở bảo bọn chúng xếp thành hàng, không được chen chúc, đứa trẻ của nhà nào cũng có một nồi canh.
Mấy đứa con của anh hai đều đã lớn nên chúng tự mình bê về, nhưng mấy đứa con của anh ba và anh tư vẫn còn nhỏ, Diệp Sở Sở sợ bọn chúng làm đổ nên giúp chúng bê về.
Hôm nay là thứ hai, mấy đứa trẻ đi học, cha mẹ chúng đều lên núi kiếm củi vẫn chưa quay về.
Tặng canh xong, Triệu Văn Thao đã từ bên ngoài quay về, trong tay xách một con chim trĩ, buổi chiều hắn lên núi đi dạo, khi quay về vừa hay nhìn thấy một con chim trĩ đang bị thương nên đã xách về, đúng lúc có thể dùng canh xương vợ đun để hầm chim.
Diệp Sở Sở vốn đã quen với việc mỗi khi chồng vào núi thì sẽ có thu hoạch nên nhận lấy con chim rồi xách thử: "Cũng khá nặng nha."
"Ừ, là một con chim béo, lát nữa anh xử lí qua một chút, dùng canh xương hầm một đêm để sáng mai ăn."
"Được." Diệp Sở Sở đặt con chim xuống rồi lấy cho hắn một cái nồi, thuận miệng kể chuyện đã cho các mấy đứa nhỏ canh xương.
Triệu Văn Thao không vui nói: "Cho chúng nó làm gì, bây giờ đã chia ra ở riêng rồi, nếu muốn uống canh xương thì bảo cha mẹ chúng nó tự kiếm tiền mua cho!"
Diệp Sở Sở liếc mắt nhìn hắn: "Người không biết chuyện còn cho rằng anh là người keo kiệt bủn xỉn đó, có chút canh xương cũng không nỡ cho."
"Đúng là anh keo kiệt, đúng là anh không nỡ đó!" Triệu Văn Thao hừ một tiếng.
Diệp Sở Sở vỗ về hắn một chút: "Đừng giận nữa, mấy đứa nhỏ đối với người chú như anh cũng rất tốt mà."
← Ch. 070 | Ch. 072 → |