Mâu thuẫn gia đình
← Ch.056 | Ch.058 → |
Chị hai cười lạnh, trực tiếp nói thẳng: "Chú sáu, không phải người chị dâu này bới móc, cha mẹ lúc nào cũng thiên vị chú, lúc còn ở chung với nhau thì không nói, ra ở riêng rồi mà vẫn còn như vầy không phải là có chút quá đáng rồi hay sao? Nhà cậu có mỗi hai người, ăn được bao nhiêu đồ ăn, nhà tôi có năm người có một ít đồ ăn như vầy thì sao mà đủ được? Mạng sống của con trai, chái trai, ông bà cũng không thể để cậu chiếm hết như thế được? Tôi nói có lý đúng không?"
Triệu Văn Thao cười lạnh nói: "Hóa ra cái lý mà chị hai đang nói chính là muốn mẹ đưa tiền cho chị?"
"Chú sáu à, chúng tôi không hề thèm khát chỗ tiền đó của cha mẹ, cái chúng tôi muốn là một cái công đạo!" Chị hai trực tiếp nói.
"Công đạo gì cơ? Công đạo chính là mấy người nhìn tôi không vừa mắt, công đạo chính là nửa đêm nửa hôm mấy người không ngủ mà bắt tay lại đi ức hiếp mẹ tôi một thân một mình? Mấy người đúng là có bản lĩnh rồi!" Triệu Văn Thao trào phúng nói.
Anh ba nói một câu: "Cậu sáu, cậu đừng lôi kéo mấy thứ không có đó, cậu cứ nói xem tiền của cậu ở đây ra đi? Bán giá đỗ cũng không thể nào bán được cả một xe đồ ăn như thế? Lại còn có xe đạp, lại còn thịt cá không ngớt nữa, còn chúng tôi thì đang ăn cái gì đây, không khác gì ăn cám cả, cậu còn dám nói đó không phải là do cha mẹ cho thêm cậu sao?"
Chị tư cũng chụp lấy cơ hội nói: "Chú sáu à, mẹ nói là không cho cậu tiền, vậy thì tiền đâu mà cậu mua nhiều đồ như thế chứ, bán giá đỗ được bao nhiêu đâu, cậu nói với chúng tôi thì cũng bớt được sự hoài nghi của chúng tôi đúng không?"
Triệu Văn Thao tức giận nói: "Tôi kiếm tiền như thế nào lại còn phải đi nói với các người sao? Các người được coi là cái gì nào? Tôi có bản lĩnh thì tôi ăn thơm ăn ngon vậy đấy sao nào, mấy người không có bản lĩnh thì căn cám, thế thì trách ai đây? Không phải tự mình nên quay về phòng mà suy nghĩ xem thử còn có đường đi nào khác hay không sao? Nửa đêm nửa hôm lại còn chút chuyện đó làm loạn hết cả lên? Mẹ cũng thế nữa, bọn họ ngu rồi mẹ còn dây dưa với bọn họ chuyện này làm gì? Nhỡ may mẹ tức mà có chuyện gì thì con với Sở Sở đau lòng chết mất, đi, đi về đi ngủ."
Nói xong liền kéo mẹ Triệu rời đi.
Chị hai thấy chú út đến ngoài việc trách mắng bọn họ mấy câu ra, không nói gì cả liền chuẩn bị rời đi, vội nói: "Chú sáu, đừng có quên là chúng tôi nuôi cha mẹ già!"
Chị tư cũng lập tức lên tiếp lời: "Đúng rồi đó, cha mẹ không phải chỉ có một đứa con trai là cậu đâu, đến ngày mà ông lão không cử động được đó chúng tôi ai ai cũng có phần, không thể để đồ tốt cho cậu độc chiếm hưởng một mình rồi mới chia đều cho chúng tôi chứ?"
Anh ba nói: "Em tư nói câu này có lý đó!"
"Coi như là nói hết những lời trong lòng ra rồi." Triệu Văn Thao quét mắt nhìn chị hai, anh ba và chị tư, nói: "Không muốn nuôi mẹ thì cứ nói thẳng ra, các người không muốn nuôi nhưng với vợ tôi thì lại là bảo bối trân quý cơ, nói với tôi là nhà có hai người già như hai bảo vật, giờ sau này tôi ra ngoài tự dựng nhà thì phải để lại một căn phòng cho cha mẹ, đến lúc đó đón cả hai sang ở cùng, sau này tôi chăm sóc cha mẹ, không cần đến các người nữa vì vậy mọi người cứ yên tâm hết đi!"
"Mấy người nói hươu nói vượn gì đó, nuôi cha mẹ già là điều đương nhiên mà!" Anh hai tức không tả được, cao giọng nói.
Anh ba cũng vội vàng nói: "Đúng vậy đúng vậy, đều là người một nhà, mấy lời này làm tổn thương tình cảm quá!"
Triệu Văn Thao thản nhiên nói: "Không có ngăn mấy người nuôi cha mẹ già, cũng không cản mấy người không tổn thương tình cảm gì cả, đợi chúng tôi ra ngoài dựng nhà, cha mẹ sẽ đi ở chung với chúng tôi, cái khác thì mấy người tự xem mà làm đi."
Cái khí thế tối nay của mấy anh chị trong nhà Triệu Văn Thao cũng coi như nhìn ra được, cha mẹ cũng không phải miếng bánh ngon gì mà còn dám động đến rồi, lại còn náo loạn hết cả lên, nếu mà không được đụng vào thì còn thành bộ dạng như thế nào nữa?
Nói chung để ở bên người mình là yên tâm nhất, bọn họ muốn thì đến hiếu thảo, không muốn thì cứ tùy ý làm bạch nhãn lang cũng được, dù sao anh cũng có thể nuôi được cha mẹ.
"Chú sáu, chú nói như vậy là sao hả?"
Anh ba vẫn muốn nói thêm mấy câu, Triệu Văn Thao không nhịn được mà nói: "Không phải mấy người nói cha mẹ thiên vị em sao, thì cha mẹ đi theo em không phải là đúng lẽ rồi sao, đây không phải là những gì mấy người muốn à?"
Chị da Triệu hừ lạnh một tiếng: "Đi theo cậu để người ngoài đến đâm sau lưng chúng tôi à, chúng tôi còn làm người được không? Con cháu còn làm người được không?"
Chị tư nghe được, không kìm được mà bái phục não chị hai nhảy số quá nhanh, lời này nói đúng là có đạo lý, đúng vậy, đi theo chú út thì người ngoài chắc chắn tưởng rằng bọn họ bất hiếu, người ta sẽ nói gì bọn họ đây?
"Đúng vậy, chị hai nói đúng đó."
Anh ba nói theo: "Đúng vậy, chú sáu, cha mẹ không thể đi theo mình cậu sang đó được, cho dù muốn qua với cậu thì cũng phải tìm người nói mấy cây, không thì lại thành chúng tôi bất hiếu."
Triệu Văn Thao tức đến bay màu: "Có hiếu hay bất hiếu lại còn phải tìm người ngoài đến nói, mấy người hiếu cho người ngoài nhìn à?"
Anh ba nói: "Chú sáu, chú đừng tức giận, cây sống phải có da, người sống phải có thể diện, chúng tôi cũng không muốn, nhưng chuyện thì đúng là như vậy đó, chú còn trẻ, chưa trải sự đời, không biết sự lợi hại ở trong đó đâu."
Anh ba với dáng vẻ người từng trải nói đạo lý rõ ràng, Triệu Văn Thao lại càng tức giận, cái anh ba này da mặt đúng là dày đến vô địch luôn, bất hiếu mà còn nói như là chính đáng lắm.
Mẹ Triều lườm chú ba một cái, mới nói với con trai: "Thằng sáu, đợi khi nào con dựng nhà rồi tính, bây giờ cha mẹ còn làm được, không cần ai cả, cha mẹ tự sống được. Một chút chuyện cỏn con này còn làm ầm ĩ mãi, đi về ngủ hết đi."
Mẹ Triệu kéo tay Triệu Văn Thao đi, vừa đi vừa nói: "Con cũng thật là, làm sao có thể nói một mình nuôi cha mẹ già được."
Trong lòng cảm động thì có cảm động, nhưng mà bả cũng không muốn để chuyện nuôi già này đè hết lên một mình con trai này.
"Mẹ, cái bộ dạng kia của bọn họ có giống là đang nuôi cha mẹ không? Đợi con dựng được nhà thì cha mẹ đi sang ở với con, bọn họ muốn làm sao thì làm." Triệu Văn Thao nói.
Mẹ Triệu thở dài, đang tính nói thêm mấy lời nhưng thấy trời tối qua rồi, con trai ngày mai lại còn phải dậy sớm nữa nên đành bảo: "Cái này để sau này rồi nói, mau về ngủ đi, ngày mai nếu mà không dậy được thì đừng đi vào huyện nữa, nghỉ một ngày đi."
Triệu Văn Thao biết bây giờ còn chưa dựng được nhà, nói bao nhiêu cũng vô dụng liền nói: "Chuyện gì cũng không cản được việc con kiếm tiền. Cũng chẳng phải chuyện gì to tát, con đi về ngủ đây mẹ, bọn họ mà quấy nữa thì mẹ cũng kệ đi không cần quản."
"Biết rồi, mau về đi."
Trong phòng chị hai ở bên này, mẹ Triệu và Triệu Văn Thao đi rồi, có làm loạn nữa thì cũng chả có ích gì nên giải tán hết, anh hai cũng không thèm để ý đến chị hai, kéo chăn gối phủ lên phía giường xa lò sưởi, quát vào mặt ba đứa nhỏ còn đang sợ hãi: "Mau lên giường ngủ!"
Ba đứa nhỏ thấy mẹ mình còn đang ngồi ở đó, không dám lên tiếng, nhanh chóng leo lên giường ngủ.
Chỉ còn lại một mình chị hai ở đó, náo loạn cả nửa ngày cũng có chút mệt mỏi, không còn tâm trạng nghĩ này nghĩ kia nữa, thổi tắt đèn nằm xuống ngủ.
Đêm hôm nay chỉ có Diệp Sở Sở ngủ được yên ổn, chồng cô lúc về còn đem theo chút khí lạnh bên ngoài làm cô tỉnh lại, cũng mơ hồ hỏi mấy câu, chồng cô bảo không sao ngủ đi, thế là lại ngủ tiếp, kết quả ngủ một giấc đến tận khi trời sáng, chồng cô đã vào huyện rồi.
Tháng ngày của người làm vợ như cô cũng tốt quá rồi còn gì? Diệp Sở Sở có chút ngại ngùng, nhưng mà cô thật sự rất thích những ngày tháng như thế này.
Nằm biếng trong tấm chăn ấm thêm một lúc mới dậy, thu dọn đơn giản một lúc, ăn sáng xong thì đi đến bên chỗ mẹ chồng, muốn hỏi chuyện đêm hôm qua, liền cảm thấy không khí trong nhà có chút kỳ lạ, cũng không nói được là chỗ nào kỳ lạ, chỉ là cảm thấy không giống mọi ngày lắm.
← Ch. 056 | Ch. 058 → |