Buông chị kia ra
← Ch.005 | Ch.007 → |
Anh tư ngẩn người, không hiểu chị ta đang nói gì.
Chị tư lại còn nói với anh ta chuyện hai quả trứng gà nữa chứ.
Anh tư nói: "Đó là hôm nay chú sáu làm chuyện dũng cảm, còn bị đánh ra nông nổi như vậy, mẹ đau lòng cho nó trứng gà bồi bổ cũng là chuyện bình thường."
Nói xong anh tư cũng không quan tâm chị ta, trực tiếp ngủ một mình.
Chị tư thấy hắn xoay người đã truyền tới tiếng ngáy, nhanh chóng ngủ mất, chị ta thiếu chút nữa lại bị chọc tức tới khóc.
Là bởi vì chị ta sanh con gái, cho nên ngay cả chồng mình cũng không thích nghe mình nói chuyện!
Mà lúc này ở hậu viện, Triệu Văn Thao đang thoải mái cùng vợ mình ăn trứng gà.
Hai quả trứng gà, hai vợ chồng son mỗi người một quả, ăn rất vui vẻ.
Ăn xong, Triệu Văn Thao liền nằm trên giường, Diệp Sở Sở rót nước cho hắn uống rồi bảo hắn ra ngoài đánh răng hẵng ngủ tiếp.
"Buổi tối đánh răng cái gì?" Triệu Văn Thao nói.
"Đánh chứ, phải đánh cho sạch sẽ." Diệp Sở Sở nhẹ giọng nói.
Đây là kiếp trước thế tử gia dạy cô, thế tử gia biết rất nhiều, trước kia mọi người đều dùng cành cây đánh răng, nhưng thế tử gia thì tự chế tạo ra bàn chải đánh răng.
Đúng vậy, cái đó tên là bàn chãi đánh răng, chuyên dùng để đánh răng, nói cô buổi sáng buổi tối đều phải đánh.
Đồng thời hắn cũng tạo ra rất nhiều thứ khác, ví dụ như xà bông, bán rất tốt, người ngoài đều nói thế tử gia giàu nứt vách đổ tường nữa đó.
Nhưng thế tử gia cho tới bây giờ không giữ nhiều tiền, hắn thích sửa cầu lót đường, sửa cầu cho rất nhiều nơi nghèo khổ, lát đường cho rất nhiều nơi ở nông thôn.
Triệu Văn Thao có chút không vui, nói: "Trước kia không thói quen này, hơn nữa tốn nhiều kem đánh răng, bây giờ chị năm kết hôn, không có cách nào thường xuyên đưa cho nhà mình được."
Kem đánh răng này là sau khi chị năm vào thành phố làm ở nhà máy kem đánh răng, lúc này trong nhà mới bắt đầu dùng kem đánh răng. Trong thôn có rất nhiều người không có thói quen đánh răng, nhưng mà không phải ai cũng bị sâu răng, hư răng cả.
Chị năm của hắn về nhà phổ cập khoa học, cho nên cả gia đình đều phải đánh răng, nhưng buổi tối còn muốn đánh rằng thì có hơi quá đáng.
"Đi đánh đi, em cũng phải đánh." Diệp Sở Sở dịu dàng nói.
Triệu Văn Thao nhìn vợ mình một cái, trong lòng có chút ngứa ngáy, liền nói: "Vậy được, đi đánh răng với em!"
Hôm nay vợ quá quyến rũ, hắn muốn "làm việc", cho nên sẽ nghe theo cô.
Hai vợ chồng liền đi đánh răng, sau đó mới lên giường đi ngủ.
Rửa mặt xong rồi thì tiếp theo dĩ nhiên là phải ngủ, gương mặt của Diệp Sở Sở ửng hồng, cô... cô phải cùng thế tử gia ngủ chung một cái giường sao?
Cái này thật là thật là... Cực kỳ ngượng ngùng nha.
"Vợ, lên giường thôi." Triệu Văn Thao nhíu mày nhìn cô nói.
Chuyện kế tiếp, Diệp Sở Sở chỉ có thể nói là dùng từ lên trời xuống đất cũng không đủ để hình dung.
Triệu Văn Thao còn kích động nghĩ, cô vợ này của hắn làm sao còn xấu hổ hơn cả hôm tân hôn ấy nữa chứ? Tiếng rên rỉ trầm thấp kia thật là muốn mạng của hắn mà.
"Vợ yêu, sớm sinh cho anh một thằng nhóc mập mạp nhé." Triệu Văn Thao hài lòng nói.
Diệp Sở Sở ngượng ngùng vô cùng, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Triệu Văn Thao nhìn thấy cô như vậy, liền cười ôm cô và trong ngực, nói với vợ hắn những lời trong lòng: "Nếu chúng ta có thể tách ra thì thật là tốt biết bao."
"Tách ra?" Diệp Sở Sở nghe nói như vậy thì sững sờ, không hiểu nhìn hắn.
"Vợ, em không nghĩ đến chuyện tách ra sao?" Triệu Văn Thao thấy cô như vậy, cảm thấy hắn nên nói rõ ràng với vợ mình: "Nếu chúng ta tách ra thì tự làm tự ăn, đến lúc đó hai chúng ta muốn ăn gì thì ăn cái nấy, muốn sống như thế nào thì sống thế đó, không đi làm thì nghỉ ngơi, tự tại biết bao? Còn không cần nhìn sắc mặt của các anh và chị dâu!"
"Nhưng mà rốt cuộc cũng là người một nhà, cha và mẹ còn ở đây, chúng ta sao có thể tách ra chứ?" Diệp Sở Sở nói.
Đạo lý cha mẹ còn sống thì con cái không ở riêng, cô hiểu cái này.
Triệu Văn Thao nói: "Ta có gia đình riêng rồi, làm sao lại không thể tách ra chứ. Hơn nữa em không cảm thấy chị ba thì còn đỡ, chị hai và chị tư vô cùng coi thường chúng ta."
"Chuyện tách ra sợ là không dễ dàng đâu, hơn nữa em cảm thấy chắc chị tư sẽ không muốn tách ra, hai đứa con nhà chị ấy đều là con gái, tách ra cũng phải tự nuôi." Diệp Sở Sở nói.
"Kệ chị ta, cả nhà chỉ có chị ta là tính toán chi li, lòng dạ nhỏ nhen, tách ra là tốt nhất. Tách ra để cho tự chị ta nuôi con đi, đừng hi vọng chúng ta giúp chị ta nuôi!" Triệu Văn Thao bỉu môi nói.
"Em nghe anh hết, nếu như anh muốn chia nhà thì tìm cơ hội nói với cha mẹ đi." Diệp Sở Sở dịu dàng tựa vào trong ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Cho dù chia, em cũng có thể kiếm tiền nuôi anh."
Triệu Văn Thao nghe lời này một cái thì vui vẻ: "Được được, anh sẽ để vợ nuôi anh."
"Dạ, anh yên tâm đi." Diệp Sở Sở nghiêm túc gật đầu nói.
Triệu Văn Thao nào cần vợ nuôi chứ, nhưng mà không sao, hiếm khi vợ hắn mới một lòng một dạ yêu thương hắn như vậy.
Hôm nay chịu một gậy này, thái độ của vợ đối với hắn thật sự phải nói là thay đổi một trăm tám mươi độ.
Không hiểu được, thật sự không hiểu được.
Hắn cũng không ngại nóng, ôm chặt vợ mình chìm vào giấc ngủ.
Diệp Sở Sở cũng đã mệt, nhưng trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Trước khi ngủ cô suy nghĩ, bất kể có ở riêng hay không, cô cũng phải chăm sóc kỹ Văn Thao nhà cô mới được.
Nhưng mà ra ở riêng hiển nhiên sẽ tốt hơn một chút, bởi vì có thể thường xuyên làm đồ ăn ngon cho Văn Thao nhà cô, cũng không cần giấu giếm tránh né người ngoài.
Đám con trai con dâu lớn rồi có đủ loại tâm tư, hai vợ chồng cha Triệu cùng bà Triệu ở trong phòng thật ra cũng nói nhỏ với nhau.
Cha Triệu nói có chưa làm chút gì bồi bổ cho chú sáu, hôm nay bị người đánh ra nông nổi thế này.
Cha Triệu hiển nhiên là thương đứa con út này của mình.
Bà Triệu liền nói luộc trứng gà rồi, cha Triệu lúc này mới không nói gì, bảo bà đi ngủ sớm một chút.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc rạng sáng, bà Triệu thức dậy làm điểm tâm, chị hai, chị ba, chị tư cũng lần lượt thức dậy.
Lại nhìn một cái, nhà chú sáu còn chưa dậy, chị hai chưa nói gì, nhưng chị tư thì thầm cảm thấy bất công, nhỏ giọng nói: "Em sáu còn chưa dậy nữa hả? Trong phòng còn có một bộ quần áo chưa giặt!"
"Việc này cần bao nhiêu thời gian đâu chứ, có mấy người dùng đâu, lát nữa Đại Nha Nhị Nha đi tắm là được." Chị ba đang ở bên cạnh chị ta đánh răng, nghe vậy thì nói.
Chị tư cũng không muốn nói chuyện với mấy bà chị em dâu thiếu đầu óc này.
"Gia đình nhà lão Triệu ơi?" Lúc này bên ngoài liền vang lên tiếng kêu.
"Ai vậy?" Chị hai đang quét sân liền đi ra mở cửa.
Người đứng ngoài kêu cửa là Thái đồ tể*, chị hai không quen biết hắn, mở cửa thấy hắn thì nói: "Anh tới tìm ai vậy?"
*Đồ tể: Người làm nghề giết thịt gia súc.
Vừa nói xong, ánh mắt của chị hai liền rơi vào miếng thịt heo trong tay Thái đồ tể.
Hay lắm, một miếng thịt heo này chính là thịt ba rọi mỡ có nạt có, đoán chừng phải cỡ một cân!
Đây không phải là thân thích gì đó chứ?
"Tôi tới cảm ơn chú em Văn Thao, ngày hôm qua về nhà trong tay cũng không có gì, sáng sớm hôm nay tôi liền tới đưa cho cậu ấy một miếng thịt!" Thái đồ tể cười nói.
"Chính là chuyện hôm qua chú em tôi đã dùng cảm làm ra?" Chị hai nghe vậy thì lập tức hỏi lại.
"Đúng đúng, thật sự rất cảm ơn chú em Văn Thao!" Thái đồ tể trịnh trọng nói.
Ngày hôm qua bên trong túi của vợ anh ta chính là tiền lương tháng này của anh ta đó, hai mươi tám đồng đều ở bên trong.
Nếu không phải có chú em Triệu Văn Thao không sợ kẻ ác thì tiền trong túi vợ anh ta khó mà đảm bảo là một chuyện, mấu chốt là ngày hôm qua chỉ có một mình vợ anh ta ở đó, bên kia là bốn người đàn ông.
Chuyện này nguy hiểm cỡ nào chứ?
Ngày hôm qua sau khi đi về nhà, vợ anh ta kéo tay nói cho anh ta rằng nhất định phải cảm ơn người ta cho thật tốt, cô ấy thật sự bị cảm động bởi phẩm đức cao thượng của anh em nhà họ Triệu!
Tại sao ư?
Bởi vì Triệu Văn Thao tự biết mình và vợ không chạy khỏi, cho nên vừa bắt đầu đánh nhau đã nghiêm giọng hét lớn, buông chị kia ra, nhằm vào tôi đây!
Mà lúc lấy một địch bốn, lại hô to chị gái chạy đi mau, tôi chống đỡ cho!
← Ch. 005 | Ch. 007 → |