Truyện:Thẩm Ngữ - Chương 66

Thẩm Ngữ
Trọn bộ 75 chương
Chương 66
vn (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-75)

Chương 66: 👢à●〽️ 𝐭ì●ⓝ●♓ trong rừng cây + Mang thai? (H ít)

"Chú ơi, chú..."

Âm thanh ra vào càng lúc càng lớn, tiếng 𝖗·ê·n г·ỉ đứt quãng vang lên, Trần Phi nghe mà đỏ mặt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sau khi chia tay mối tình cuối cùng thì cũng đã một năm rồi anh ta chưa hưởng lại 'hương vị' phụ nữ.

Trần Phi ngượng ngùng đi ra xa, anh ta đi đến nơi có gió lạnh để đuổi bớt sự khô nóng.

Thẩm Ngữ nằm ở phía trên, tư thế đó khiến ◗ươռ*ℊ ✌️ậ*ⓣ chỉ đi vào được hai phần ba, hơn nữa lúc 𝖈h·ị🌜·ⓗ cũng không thể làm hết sức. Diệp Lệ Thành ra vào vài cái sau đó xoay người đè Thẩm Ngữ xuống, đổi cô thành thư thế dựa vào ghế.

Thẩm Ngữ nghiêng đầu nhìn, nhìn thấy hộp khăn giấy đựng bao cao su  thì vội kêu lên, "Chú, 'áo mưa'..."

Diệp Lệ Thành hất hộp bay đến ghế lái, eo đong đưa nhanh hơn, "Không muốn đeo."

Anh đang c.𝒽ị.ⓒ.♓ đến nghiện, bây giờ phải 𝐫ú-✝️ 𝓇-𝒶 để mang bao cao su thì còn khó hơn lên trời. Cộng thêm việc Thẩm Ngữ càng muốn anh đeo thì anh càng không muốn nghe theo cô, không chỉ không đeo, nhiều lần anh còn cố ý đ·â·𝐦 đến cổ tử cung. Cổ tử cung vốn khép chặt nhưng bị anh đâ*𝖒 đến nới lỏng ra một chút. Mặc dù quy đầu đang ⓒắ_Ⓜ️ 𝖛à_ⓞ cổ tử cung nhưng anh cũng không có cảm giác đau như lúc trước.

"Cảm nhận được không, tôi đang ở trong tử cung em." Diệp Lệ Thành cầm tay Thẩm Ngữ đặt lên chỗ bụng bị nhô lên một khối nhỏ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Hức... Đi ra..."

Cảm giác cổ tử cung bị lấp đầy đối với Thẩm Ngữ thì đúng là một sự 𝖙ⓡ_𝐚 т_ấ_𝓃 không nhỏ. Chỗ đó vẫn chưa phát triển hoàn toàn, anh chen vào chỉ khiến cô thấy đau nhức và cảm giác trướng không nói nên lời. Giống như mắc tiểu nhưng bị chặn lại, trướng đến đau cả bụng, muốn tiểu cũng tiểu không được.

"Đi ra thì ai 𝐜_♓ị_c_𝖍 em?" Diệp Lệ Thành khẽ cười nói, anh đưa tay sờ nước dưới Ⓜ️●ô●𝖓●ℊ cô, "𝒞𝐡ả·🍸 n·ư·ớ·𝖈 ướt hết cả ghế, không ⓒ♓ị🌜-𝒽 em thì tôi sợ em khó chịu."

"Em, em đau..."

"Ha ha, nói cho tôi biết, tôi 🌜_𝐡ịc_𝐡 em như vậy em có đau thật không?" Diệp Lệ Thành biết phản ứng của cô lúc bị đau, Thẩm Ngữ quá lắm chỉ là cảm thấy không thoải mái thôi. Nhưng có ai mới vừa bị ⓒⓗ_ị𝐜_♓ là đã cảm thấy thoải mái đâu? Phải 'luyện', phải 𝒸_hị↪️_𝐡 nhiều, quen rồi thì mới có thể cảm nhận được hương vị tình dục.

Thẩm Ngữ chưa từng bị 🌜.𝒽ị.c.♓ đến cổ tử cung lâu như thế cho nên mới kêu đau, nước 𝐝â_m chảy ra khiến phần lông ở phần dưới của anh kết thành từng sợi từng sợi. Diệp Lệ Thành tin là 𝖈♓*ị*𝐜*♓ nhiều, 🌜●♓●ị●𝒸●ⓗ lâu, 𝒸𝒽ị𝐜·𝖍 đến cổ tử cung thì đều có thể khiến cô cao trào.

Nghĩ thế, Diệp Lệ Thành ra sức đong đưa eo hơn, ⓓ*ư*ơ𝖓*𝖌 vậ*𝖙 thô to đâ-ɱ sâu vào bên trong, quy đầu chen vào tử cung.

"A! Chú đi ra! Huhu... Đau..."

Thẩm Ngữ mất khống chế kêu to, Trần Phi nghe tiếng kêu, anh ta do dự một chút sau đó vẫn bước chầm chậm đến gần xe.

Diệp Lệ Thành 𝖍ô-𝓃 lên môi Thẩm Ngữ, "Tiểu huyệt của phụ nữ đều sinh ra để đàn ông 𝖈𝐡-ị-🌜-♓ mà, Tiểu Ngữ chỉ nhỏ hơn nười khác một chút, quen thì sẽ không đau nữa."

"Chú gạt em... Hức..."

Diệp Lệ Thành nuốt tiếng 𝓇*ê*𝖓 r*ỉ của Thẩm Ngữ, đè tay chân cô lại, bướng bỉnh thọc vào 𝐫ú-t ⓡ-🔼, đ●â●Ⓜ️ mạnh thêm mười mấy cái rồi mới bắn ra tıռ*𝐡 d*ị*𝒸*𝖍 đặc sệt.

Thẩm Ngữ bị ↪️-hị-ⓒ-♓ để mỏi cả người, 𝐝â·𝖒 dịch mất khống chế trào ra, rơi xuống ghế tạo thành những vết loang lớn.

Diệp Lệ Thành chậm rãi ra vào kéo dài κ*♓*𝑜á*1 🌜*ả*Ⓜ️, ✝️●1n●♓ ⓓ●ị●𝒸●𝒽 vẫn còn đang bắn ra, lúc đang bắn thì anh mới chợt nhớ mình phải bắn bên ngoài.

Thôi kệ, lỡ bắn nhiều như vậy rồi, bắn thêm một chút thì cũng chẳng sao cả.

Diệp Lệ Thành nhanh chóng tìm được lý do cho bản thân, anh yên tâm 'tưới hạt giống cuối cùng' vào bên trong cô.

Diệp Lệ Thành ở bên trong cô cảm nhận dư vị sau khi b*ắ*ռ t*iռ*𝖍, sau khi ở cùng cô, cơ thể anh như có tinh lực hơn lúc trước. Ở tuổi anh thì một tuần ⓒⓗị𝐜*𝒽 bốn năm lần chắc chắn sẽ bị lao lực, nhưng anh thì không.

Đôi khi ⅼà*Ⓜ️ ✞*ì*п*♓ quá độ, ví như hôm nay, đã làm hai lần liên tiếp nhưng anh vẫn dư thừa tinh lực.

Nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên.

Diệp Lệ Thành lau nơi riêng tư của cả hai, mở cửa sổ để làm bớt đi mùi vị tình dục.

Trần Phi đợi vài phút sau mới lên xe, không nhìn kỹ nên đã ngồi đè lên hộp bao cao su.

Trần Phi lấy hộp bao cao su  bị đè dẹp lép ra, xếp gọn lại rồi, sau đó theo bản năng nhìn Diệp Lệ Thành.

Hiếm lắm mới thấy mặt Diệp Lệ Thành nhiễm vài phần nhu tình như thế, tầm mắt chạm đến ánh mắt dò hỏi Trần Phi, "Làm sao vậy?"

Giọng khàn khàn, mang theo cảm giác lười biếng khi làm xong việc.

"Lái xe về...?"

"Về khu chung cư cao cấp."

Nơi đó có nhà của anh và Thẩm Ngữ.

Đường trong rừng cây rất xấu, kỹ năng lái tốt cũng không thể chống lại những ổ gà ổ heo và đất đá, sau trận xóc nảy Thẩm Ngữ câu lấy ngón út Diệp Lệ Thành, trên mặt còn mang theo nét đỏ ưng sau khi bị 'yêu thương' quá độ.

"...Chú ơi, nó chảy ra." Thẩm Ngữ ở nói bên tay anh.

Thẩm Ngữ nhích ra một chút, mặt ghế ướt dầm dề, phía trên còn có vài vệt trắng.

Quần lót không giữ được 𝖙_𝖎_𝖓_𝖍 ⓓị_↪️_𝒽 nên nó đã bị chảy ra.

Diệp Lệ Thành lấy khăn giấy lót dưới m_ô_ⓝ_🌀 cô, "Vậy đỡ hơn không?"

"Tại chú hết!"

"Đúng, đúng, là tại tôi hết, tôi không nên bắn vào tiểu huyệt em mà nên bắn vào miệng để em ăn mới phải." Diệp Lệ Thành vô liêm sỉ trêu cô.

Thẩm Ngữ thẹn quá hóa giận, cô né xa anh, nhưng chuyện khiến cô càng xấu hổ hơn đang chờ ở phía sau.

Lúc đi từ gara đến tòa nhà, quần lót Thẩm Ngữ dính đầy t𝐢ռ-𝖍 𝐝-ị-ⓒ-♓ Diệp Lệ Thành, mùi không khó ngửi chỉ là hơi nồng. Lúc đi thang máy, vài học sinh cấp 3, còn hít hít rồi đoán xem mùi đó ở đâu ra, trong đó cũng có một đôi vợ chồng trẻ đang cười trộm, bọn họ thường xuyên dùng ánh mắt đánh giá hai người.

Thẩm Ngữ da mặt mỏng, đầu cúi sát xuống ռɢ●ự●↪️, khó khăn lắm cô mới chờ đến lúc tới lầu nhà mình, cô nhanh chóng bước ra ngoài. Không ngờ là sau khi về đến nhà, mèo con lại bài xích mùi đó, nó trốn lên nhà cây cho mèo, Thẩm Ngữ vừa tới gần là nó đã xù lông lên.

Thẩm Ngữ cảm thấy vô cùng ủy khuất, về đến nhà mà mèo cũng không cho ôm, cô buồn bã ôm con thỏ, "Vẫn là Cầu Cầu ngoan."

Diệp Lệ Thành pha nước rồi đến kêu cô, "Đi tắm nào."

"Không!" Thẩm Ngữ chu miệng, đưa lưng về phía Diệp Lệ Thành.

Tại anh hết, tại anh mà cô mới bị mất mặt trước nhiều người như thế.

"Tôi đếm bến ba giây, một, hai, ba, được rồi, ngày mai chờ ăn thịt thỏ kho tàu." Diệp Lệ Thành sẽ không làm thế với Thẩm Ngữ, nhưng anh biết cách dọa hai "đứa nhỏ" này nghe lời.

"Chú sẽ không làm thế." Thẩm Ngữ quen với chuyện này từ lâu.

Diệp Lệ Thành hừ lạnh một tiếng, mùi vị ✞●ử ⓥ𝐨𝖓●ⓖ ập đến Diệp Cầu Cầu, con thỏ hay làm thức ăn cho động vật ăn thịt nên sớm đã tu luyện được trạng thái cảnh giác cao độ, nó dùng chân sau nhảy khỏi tay Thẩm Ngữ rồi nhanh như chớp chạy về lồng sắt để trốn.

Diệp Lệ Thành nhẹ nhàng bế Thẩm Ngữ vào phòng tắm, lột sạch quần áo rồi làm chuyện trẻ em không nên biết.

Nhoáng cái đã hai tuần trôi qua, cách thời gian thi đại học một học kỳ nữa, không khí học tập bắt đầu gấp rút.

Vốn nên dành ra 1000% sức lực để học nhưng Thẩm Ngữ phát hiện bản thân càng lúc càng thích ngủ, nhất là vào những buổi trưa. Cô không nhớ mình đã bỏ lỡ bao nhiêu buổi học chiều, cơ hồ ngày nào cũng đến trễ. Cũng may là Diệp Lệ Thành đã nói chuyện với thầy chủ nhiệm, giáo viên tiếng Anh cũng sợ gia tăng áp lực học tập nên cũng không truy cứu nhiều.

Buổi chiều, Thẩm Ngữ vừa về đến nhà là đã lập tức đi đến phòng bếp, Diệp Lệ Thành đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tối.

"Gần đây em hay buồn ngủ quá." Thẩm Ngữ lười biếng dựa vào lưng Diệp Lệ Thành, mí mắt muốn díp vào nhau.

"Rửa mặt đi, rửa mặt xong sẽ không thấy mệt nữa." Diệp Lệ Thành múc cháo ⓣ♓ị·𝐭 𝐠·à ra cho nguội.

Bọn họ bận rộn từ thứ Hai đến thứ Sáu nên ba bữa cơm đều đặt nhà hàng cố định giao tới.

"Rửa rồi nhưng vẫn buồn ngủ quá." Thẩm Ngữ mềm như bông nói.

Diệp Lệ Thành để cô đu trên người mình, anh mở nắp canh đầu cá lên, mùi cá lập tức bay đầy phòng bếp.

Thẩm Ngữ biến sắc, cô che miệng ra khỏi phòng bếp rồi chạy đến nhà vệ sinh nôn khan.

Diệp Lệ Thành vội vàng đuổi theo, vẻ mặt lo lắng, anh định đến đỡ cô nhưng trên người anh lại dính mùi cá. Thẩm Ngữ ngửi được thì lại nôn khan một trận, Diệp Lệ Thành hoảng loạn gọi cho Chu Chính Nam, lúc vừa gọi được thì vẻ mặt anh chợt mừng như điên.

Không phải là...

Bàn tay đang cầm điện thoại của Diệp Lệ Thành ẩn ẩn 𝓇u.𝓃 rẩ.🍸.

Chương (1-75)