vn (2)
← Ch.39 | Ch.41 → |
Chương 40: Bảo vệ chụp lén (H)
"Thật sự không đau sao?" Diệp Lệ Thành không yên tâm nói.
"Vâng." Thẩm Ngữ đưa tay nắm lấy ◗·ư·ơ·𝖓·ɢ 𝐯·ậ·🌴, "Chú đi vào đi, em không đau."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Lệ Thành do dự thử bỏ vào phân nửa, vì nghiệm chứng nên lại đưa tay sờ sờ.
Đúng là có hơi sưng.
Diệp Lệ Thành tách hai chân Thẩm Ngữ ra, cầm đèn bàn rọi lên nơi ℊı𝐚*o h*ợ*ρ.
"Chú làm gì vậy?!" Cho dù đã 🦵_à_ɱ 𝐭ìn_♓ rất nhiều lần nhưng Thẩm Ngữ vẫn cảm thấy rất ngại khi bị nhìn như thế, "Đừng, đừng nhìn..."
Thẩm Ngữ định khép hai chân nhưng mới vừa cử động thì đã bị anh giữ lại.
"Đừng nhúc nhích, để tôi xem có bị sưng lên hay không." Diệp Lệ Thành nghiêm túc nói, anh vẫn còn sợ chuyện lần trước làm cô ngất xỉu nên bây giờ anh cũng không dám đi vào hết.
Dưới ánh đèn huỳnh quang, nơi riêng tư của Thẩm Ngữ không mang màu trắng trơn mà có hơi hồng một chút. Chân cô bị tách ra khiến hai cánh môi â●ⓜ ♓●ộ cũng ⓗ●é 𝐦●ở, để lộ ra âm đế cỡ bằng viên đậu phộng, tròn tròn phình phình, lỗ nhỏ còn đang chảy ra dịch nhầy trong suốt, lấp lánh phản quang dưới ánh đèn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Lệ Thành đưa tay sờ một phen, anh yêu 🌜𝖍ế·т cái tiểu huyệt sạch sẽ ⓜ●ề●〽️ m●ạ●𝒾 này. Nơi này chỉ có một mình anh đi vào.
Diệp Lệ Thành trêu đùa vài cái rồi mới tiếp tục làm chính sự, anh dùng ngón trỏ và ngón giữa tách hai mảnh â·〽️ 𝐡·ộ ra.
Huyệt khẩu bao chặt lấy dươ𝓃.🌀 ☑️ậ.т, Diệp Lệ Thành lui về sau một chút, nhục huyệt đỏ hồng cũng bị kéo ra theo, sờ lên cảm giác như bị sưng vậy.
Diệp Lệ Thành nhẹ nhàng thở ra, sau đó hoàn toàn yên tâm, anh bắt đầu đong đưa eo ra vào trong tiểu huyệt mề●𝐦 Ⓜ️ạ●ℹ️.
Thẩm Ngữ chỉ mới mười sáu, vẫn còn non, cô bị Diệp Lệ Thành 𝒸♓ị●🌜●𝐡 đến 𝓇ê*ռ r*ỉ "Ê a" không ngừng. May là bác bảo vệ đã đi rồi, chứ không thì cho dù có ngồi ở lầu một thì cũng có thể nghe được tiếng r-ê-n 𝓇-ỉ của cô.
"Chú ơi, chú a ——" Thẩm Ngữ cao giọng gọi Diệp Lệ Thành, tay quơ quào lung tung khiến ly nước trên bàn Diệp Lệ Thành rơi xuống đất.
Diệp Lệ Thành cắn răng, giữ chặt eo Thẩm Ngữ, 🅓_ư_ơ𝐧_🌀 𝐯_ậ_т ra vào tạo nên âm thanh "nhọp nhẹp", tốc độ cực nhanh khiến cửa huyệt xuất hiện lớp bọt trắng, thậm chí còn dính cả vào âm mao* của anh.
(* âm mao: lông mọc quanh bộ phận sinh dục)
"A ——" Sau một cú thúc mạnh của anh, Thẩm Ngữ г●⛎●𝓃 𝐫ẩ●🍸 đạt đến cao trào, nước phun ra từ hoa tâm, 'đánh' lên quy đầu Diệp Lệ Thành.
Diệp Lệ Thành bế Thẩm Ngữ lên, vừa đi vừa làm, dâ●Ⓜ️ dịch tí tách chảy xuống, quần tây màu đen của anh cũng bất hạnh bị dính vài giọt.
"Tiểu Ngữ có muốn ngắm cảnh không?" Diệp Lệ Thành hỏi.
Thẩm Ngữ còn đang đắm chìm trong cao trào, hoàn toàn không có năng lực trả lời.
"Thẩm Ngữ ngoan, tôi bế em đi xem cảnh đêm." Diệp Lệ Thành lầm bầm lầu bầu trả lời, ⓣ.♓â.ռ mậ.† ♓ô_n lên vai Thẩm Ngữ.
Cảm giác lạnh lẽo truyền đến lưng khiến Thẩm Ngữ tỉnh táo lại, cô mở to mắt, chớp chớp mắt mấy cái rồi mới phát hiện ra mình đang ở đâu.
"Chú, chú đừng làm ở đây, sẽ bị nhìn thấy..." Thẩm Ngữ nức nở nói.
Tuy đã bảy giờ tối nhưng vẫn còn có thể nhìn thấy một ít tàn dư của ánh nắng còn sót lại ở phía chân trời, đỏ như màu 𝐦·á·⛎. Đèn đường đã sáng lên từ lâu, phía dưới đông nghịt người, nếu có người đột nhiên ngẩng đầu lên thì sẽ có thể thấy được một cô gái đang bị đè vào cửa kính. Phía trên còn mặc áo đồng phục nhưng phía dưới thì trần trụi, hai chân câu trên eo người đàn ông, nhìn cử động thì cũng biết rõ là đang 👢à-𝖒 ⓣ-ì-ռ-♓.
"Chú... Hức... Dừng lại, dừng lại..."
Thẩm Ngữ dùng tay đánh lên 𝓃gự.𝐜 Diệp Lệ Thành, nhưng Diệp Lệ lại không quan tâm mà còn ra sức đong đưa eo hơn.
"Đừng khóc." Diệp Lệ Thành cúi đầu hô●п lên môi Thẩm Ngữ, thúc mạnh vào, đẩy 𝐝ươ●ռ●𝐠 ѵ●ậ●t đi vào hết, quy đầu to như quả trứng gà lần nữa chạm đến chỗ sâu trong tử cung.
Miệng Thẩm Ngữ bị chặn lại, không cách nào kêu rên giãy dụa, thoạt nhìn giống như đang bị 𝖈·ư·ỡп·ℊ é·🅿️ 🦵à.〽️ tì𝐧.h.
Trong tòa nhà bên kia đường, tầm tầng mười ba, một bàn tay 𝐫⛎_𝖓 𝐫ẩ_γ cầm điện thoại di động lặng lẽ đưa ra từ sau bức tường. Người đàn ông da ngăm mặc đồng phục bảo vệ nhìn chằm chằm vào màn hình di động, tay còn lại thì đưa xuống an ủi 𝐝ươn_ℊ ν_ậ_†. Vẻ mặt kích động cùng đôi mắt tràn đầy tơ ⓜ.á.𝐮 chứng tỏ gã đang trong trạng thái hưng phấn.
Từ trong màn hình có thể nhìn thấy bờ m-ô-ⓝ-ɢ và cặp đùi trắng tuyết của cô gái, cô như đang khó chịu nên cứ luôn vặn vẹo không ngừng, còn người đàn ông thì đang cúi đầu 𝒽ô●ռ cô, bởi vì góc độ nên không thể thấy rõ mặt bọn họ.
Bảo vệ nheo mắt phóng to màn hình, trên tay áo cô gái có hai sọc màu xanh.
Đó là đồng phục của trường Trung học số Mười ba!
Đột nhiên, cô gái 𝖗𝐮.ⓝ ⓡẩ.γ không ngừng, người đàn ông thì dùng sức ra vào nhanh hơn, cả người cô bị làm đến nảy lên, anh ta đưa tay ôm chặt lấy eo cô. Cô gái dụi mặt vào ռ🌀ự.ⓒ người đàn ông làm lộ ra 🅓ươ.𝖓.🌀 ✌️ậ.𝐭 thô tô đáng sợ.
Bảo vệ lộ ra 𝒷❗●ể●⛎ 𝐭ì𝐧●𝖍 vừa hâm mộ vừa ghen ghét, có tiền thì thôi đi, không ngờ là thứ đó lại to như vậy, thảo nào cô gái kia bị 𝖈●♓ị●↪️●♓ đến kêu cha gọi mẹ.
Gã cũng không bịa chuyện, cô gái đó lại bị đặt lên cửa kính lần nữa, tay cô bám chặt vào bắp tay người đàn ông, ngón chân trắng nõn cong lại tạo thành một độ cung đẹp mắt, dựa trên kinh nghiệm tình trường của gã thì hẳn là cô gái này đã đạt đến cao trào.
Người đàn ông đang đong đưa eo nhè nhẹ, gã có thể nhìn thấy chất lỏng màu trắng chảy dọc xuống bắp đùi cô gái, không cần nghĩ cũng biết đó là т*i*ⓝ*♓ 🅓ị*🌜*𝖍 của người đàn ông kia.
Bảo vệ tặc lưỡi một tiếng, cô gái kia chỉ mới là học sinh trung học, bắn bên trong mà không sợ mang thai.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, lúc này gã bảo vệ mới nhìn rõ mặt người đó.
Tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi rồi, tuy cũng trẻ nhưng cũng là người trưởng thành rồi.
Bảo vệ ghen tị đầy mình, gã cũng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi rồi nhưng mà nhìn người ta xem, sự nghiệp thành công Ⓜ️●ỹ 𝐧●ữ trong ռ.ɢự.🌜, còn gã chỉ có thể làm công việc lao động thể lực, con ả trong nhà còn không bằng một phần mười cô gái này.
Nhưng rồi mày cũng sẽ giống như tao thôi. Gã cười lạnh một tiếng, nhét 𝐝ươ𝐧.🌀 ѵ.ậ.† vào quần sau đó lên mạng tìm email của trợ lý giám đốc công ty "Khoa học kỹ thuật Viễn Dương" rồi gửi video qua.
9 giờ 10 phúc tối, trợ lý của cậu hai Diệp gia theo thường lệ lên check mail, cậu không nhanh không chậm xóa những thư spam, khi nhấp chuột sang trang tiếp theo, một email có chữ "Báo cáo" đã thu hút sự chú ý của cậu.
Trợ lý click mở email, bên trong có một dòng chữ và một video, dòng chữ được in đậm bằng màu đỏ: Tao đã giữ được bí mật của công ty mày, nhân viên công ty mày cường bạo học sinh cấp ba, không làm lộ video thì đưa một trăm vạn tiền chuộc, nếu không thì ha ha.
Trợ lý cười ra tiếng, tưởng gì, hóa ra chỉ là mấy trò đùa vớ vẩn, vừa định xóa mail thì chợt nhận ra kiến trúc tòa nhà này có chút quen mắt.
Sao... Sao chỗ này giống tòa nhà của công ty vậy!
Trợ lý nghiêm mặt, click mở video.
Mới bắt đầu chính là khung cảnh cô gái đang bị đè lên cửa tính, trợ lý kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào hai người, sợ bỏ qua điều gì đó. Video dài chừng mười hai phút, lúc video sắp kết thúc thì gương mặt người đàn ông lộ ra, trợ lý bất ngờ đến mức há hốc mồm.
Cậu ba nhà họ Diệp!?
← Ch. 39 | Ch. 41 → |