Truyện:Thẩm Ngữ - Chương 15

Thẩm Ngữ
Trọn bộ 75 chương
Chương 15
0.00
(0 votes)


Chương (1-75)

Chương 15: Ma sát tiểu huyệt

"Ha ha." Diệp Lệ Thành cười khẽ ra tiếng, anh cũng không nghĩ đến chuyện muốn đoạt đi lần đầu tiên của cô, anh chỉ cảm thấy thú vị khi nhìn phản ứng của cô nên mới chọc cô một chút, "Nếu bây giờ tôi muốn làm thì em có chịu không?"

"Bây giờ?" Thẩm Ngữ do dự hỏi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Ừ." Diệp Lệ Thành cầm lấy tay cô đặt lên ⓓ*ươռ*ɢ νậ*† mình, hướng dẫn cô ν𝖚ố_𝖙 ✅_e.

Thẩm Ngữ rối rắm một lúc rồi hạ quyết tâm, nhẹ nhàng gật đầu, "Vậy chú nhẹ nhàng một chút."

Diệp Lệ Thành cười ra tiếng, đây là lần đầu tiên anh vui vẻ đến vậy.

"Dùng tay là được rồi."

"Chú không cần em sao?" Anh nói như vậy đã làm khơi dậy sự phản nghịch trong lòng Thẩm Ngữ, cô khóa ngồi lên bụng anh, mặt không vui.

"Tôi sẽ không chạm vào em." Diệp Lệ Thành tâm tình phức tạp nhìn cô.

"Vì sao!? Chú có cảm giác, " Thẩm Ngữ kéo tay anh lần mò đến nơi riêng tư của mình, "Em cũng có cảm giác, vì sao lại không thể muốn em?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nơi riêng tư bây giờ đã làm ướt đẫm quần lót, tay Diệp Lệ Thành chạm vào liền dính một mảng nước.

Anh gần như dùng hết ý chí để kiềm chế ý muốn đi vào bên trong cô.

Anh không thể làm cô, nhưng cũng không thờ ơ với cô được, bởi vậy anh bắt đầu có chút oán trách vì sao Cố Uyển Như lại mang phiền toái đến cho anh.

Đối mặt với sự tình dục bên bờ vực bùng nổ cùng với sự tùy hứng của cô, Diệp Lệ Thành bắt đầu có khuynh hướng bực bội. Sắc mặt anh thay đổi, lạnh nhạt rút tay về, anh còn chưa kịp há mồm đuổi người thì Thẩm Ngữ đã làm một hành động khiến thú tính trong anh như vùng khỏi dây cương.

Cô c.ở.ℹ️ 𝐪ⓤầ.𝖓 lót ra, ngồi xổm xuống chạm vào 𝒹*ư*ơ*ռ*🌀 ✌️ậ*𝖙 đang ngẩng cao đầu, cái ⓜô_𝐧_ℊ nâng lên hạ xuống để tiểu huyệt và ◗*ươn*𝖌 vậ*🌴 c.ọ ×á.𝖙 với nhau.

"Chú ơi, như vậy có thoải mái không?" Tay cô chống lên 𝐧-🌀ự-c Diệp Lệ Thành để nâng đỡ cơ thể rồi tăng nhanh tốc độ 𝐜.ọ xá.t.

"Chú không thích thì thôi em không làm nữa, em sẽ chờ đến khi chú muốn thì em sẽ cho chú." Giọng cô mang theo âm thanh nức nở, nghe vô cùng đáng thương, "Em, em chỉ muốn khiến chú thoải mái..."

Cô ra sức thực hiện động tác dưới thân, hốc mắt phiếm hồng, thanh âm 𝐫*u*ⓝ 𝖗ẩ*ⓨ nói, "Chú có thoải mái không?"

Đợi vài giây nhưng không nhận được câu trả lời, nước mắt cô bắt đầu rơi xuống, cô dùng giọng điệu gần như hèn mọn hỏi "Chú quan tâm em một chút đi..."

Mười sáu tuổi, những cô gái tuổi này ai mà không phải là một cô công chúa được gia đình nuông chiều, nhưng Thẩm Ngữ lại vì mình mà thành như thế này, nếu nói Diệp Lệ Thành không có chút rung động nào thì đó chính là nói dối.

Anh đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt cô, âm thanh lạnh lùng chợt trở nên Ⓜ️ề*𝐦 〽️ạ*𝒾, "Thoải mái."

Khóe môi hồng nhuận nhếch lên làm lộ ra nụ cười sáng lạn, gương mặt diễm lệ 🍳⛎_y_ế_ⓝ r_ũ vốn khiến Diệp Lệ Thành chán ghét không thôi bây giờ lại trở nên có chút thuận mắt.

Thẩm Ngữ lòng tràn đầy vui mừng, cô càng ra sức 𝖈_ọ x_á_𝖙, "Em... A!"

Anh bỗng ngồi dậy, đè cô xuống, tách hai chân cô ra đặt bên hông mình.

Nơi riêng tư của cô mới vừa 𝖈-ọ ✖️-á-ⓣ với ◗●ươ𝓃●𝖌 v●ậ●†, toàn bộ hoa huyệt đều mang theo ◗.â.〽️ thủy, vô cùng dâ·ɱ mỹ.

Diệp Lệ Thành đỡ lấy 🅓ươ.п.ℊ ☑️ậ.✝️, đẩy theo chiều dọc khe hở, từng tấc từng tấc khai mở cánh hoa đang khép kín.

Cánh hoa no đủ đầy đặn, nhưng bên trong môi â.𝐦 𝐡.ộ lại rất nhỏ dán sát vào hai cánh hoa 〽️ề-m 𝐦ạ-𝒾, trừ phi mở rộng chân ra hết cỡ thì khe hở mới hiện ra chứ không thì sẽ chỉ thấy một đường thẳng mà thôi.

Bây giờ cũng thế, mặt dù hai chân cô đang bị tách ra nhưng cánh hoa vẫn đang trong trạng thái khép kín.

Cánh hoa mang màu hồng nhạt, quy đầu bắt đầu khai mở cánh hoa, qua khe hở có thể thấy được ở sâu bên trong là một tầng màu hồng nhẹ đối lập hoàn toàn với màu đỏ sậm của quy đầu.

Mặc dù anh ít khi 𝖑à●〽️ 🌴●ì●ռ●𝖍, 𝖉ươn·𝐠 vậ·t cũng ít khi 'làm việc' nhưng không biết sao 𝐝_ươⓝ_ɢ ✅_ậ_✞ anh lại 'đáng sợ' hơn của người khác nhiều.

🅓*ươ*n*🌀 𝖛ậ*𝐭 đẩy thẳng lên phía trên, nhô đầu ra khỏi khe hở, d-ươ-𝖓-🌀 𝖛-ậ-✞ của anh quá dài, kẹp ở â_ⓜ ♓_ộ nho nhỏ nhìn như bánh mì kẹp hotdog, chẳng qua cái "Hotdog" này 'sống', còn biết cử động.

Môi â_𝖒 ♓_ộ của cô đầy đặn, cọ vào cảm giác mềm như bông, mà nơi đó lại có nhiều nước khiến cho động tác của Diệp Lệ Thành càng thêm dễ dàng.

Diệp Lệ Thành cố định 〽️-ô𝓃-ℊ cô, bắt đầu đưa đẩy eo, làm đến mức tạo ra tiếng nước "nhọp nhẹp". Lâu rồi anh chưa được nhận được ⓚⓗ·𝑜·á·ℹ️ 𝖈ả·〽️ lớn đến như vậy, trước khi bị tai nạn xe thì lúc làm anh cũng không có được 🎋.♓.0.á.ℹ️ 𝖈.ả.𝐦 nhiều như bây giờ.

"A hô ——"

Lúc quy đầu lướt qua khe hở ở định thì cô chợt phát ra tiếng kêu sợ hãi, cơ thể co lại một chút.

Anh đưa hai ngón tay vạch cánh hoa ra thì phát hiện ra hạt đậu nhỏ giấu bên trong, "Thật nhỏ."

Diệp Lệ Thành lầm bầm lầu bầu nói, ngón tay anh liền ấn lên hạt đậu ấy.

🎋𝒽.⭕á.❗ c.ả.ɱ giống như dòng điện lan khắp cả người cô, phản ứng đầu tiên của Thẩm Ngữ là né tránh cơn kí·𝖈·𝒽 ✝️ⓗí·c·ⓗ mãnh liệt đó, "Không, không cần!"

"Không thích?" Diệp Lệ Thành dừng lại động tác, anh nhớ rõ lần trước đùa bỡn âm đế cô thì cô cũng đến cao trào rất nhanh.

Thẩm Ngữ vô lực đến mức nói không nên lời, nhịp tim tăng lên, thậm chí Diệp Lệ Thành còn nghe được tiếng tim đập "bịch bịch".

Anh lại thử dùng tay chạm vào âm đế, cô liền phát ra một tiếng ✞.𝐡.ở ԁố.𝖈, nửa người trên hơi cong lên, tựa như đang nhẫn nại.

Anh dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp hạt đậu lại rồi tiếp tục vân vê nó, sự r_ê_п r_ỉ xin tha của cô đã đánh thức thú tính đang ngủ sâu của anh.

Anh muốn khiến Thẩm Ngữ đang nằm dưới thân anh phải khóc thút thít.

Diệp Lệ Thành bắt đầu ✝️-à-𝖓 s-á-𝖙 bừa bãi, ⓓ-ươ-ⓝ-ℊ ✔️ậ-𝐭 lần nữa kẹp giữa hai cánh hoa của cô, anh kéo chân cô đặt lên eo mình rồi nằm phía trên cô, bắt chước theo tư thế ⅼà-ⓜ т-ì-ռ-𝒽, dùng 𝒹●ươⓝ●🌀 𝐯ậ●† ⓒ-ọ ✖️á-𝐭 hoa huyệt cô.

𝒟â·ⓜ thủy ở nơi riêng tư của cô khiến đám lông của anh ướt dầm dề, kết thành từng sợi dính lên bụng anh, cảm giác đó thật không dễ chịu chút nào.

Chỉ là tình hình hiện giờ khiến Diệp Lệ Thành cũng không rảnh nhớ đến cái bệnh sạch sẽ đó.

Cô độ*п*ℊ т*ìռ*𝒽 câu lấy cổ anh, môi đỏ ⓗ-é Ⓜ️-ở phát ra từng tiếng 🌴.𝐡.ở 𝐠.ấ.p զ_⛎🍸_ế_ⓝ ⓡ_ũ, anh hơi dùng một chút lực, cô giống như sợ bị người khác phát hiện nên lúc nào cũng cắn chặt môi dưới để ngăn tiếng ⓡ.ê.n ⓡ.ỉ.

"Sao không kêu ra tiếng?"

Diệp Lệ Thành rất thích tiếng rê.n ⓡ.ỉ của cô, anh có chút bất mãn dùng quy đầu chọc thẳng vào hạt đậu nhỏ.

"Dì Lâm còn ở đây... ưm!"

Diệp Lệ Thành bỗng muốn chơi xấu, anh sờ lấy hạt đậu nhỏ rồi ấn mạnh lên, cô không kịp đề phòng mà hét lên một tiếng, cả người 𝐫υ.𝓃 𝖗.ẩ.ÿ 𝐥ê-ⓝ đỉ𝓃-𝖍, dòng nước ấm ào ạt chảy ra từ â_𝐦 đạ_o, dọc theo rãnh ɱô𝖓·ⓖ nhỏ xuống tấm thảm, phần thảm bị ướt nước lập tức đổi thành màu xám đậm.

Diệp Lệ Thành không hề chớp mắt mê muội nhìn chằm chằm 🅱️*❗ể*u 🌴*ìռ*𝒽 khi 𝐥-ê-ռ đỉ-𝖓-𝐡 của cô, bây giờ anh có chút hiểu được lý do vì sao cha anh lại ngoại tình.

Có thể khống chế toàn bộ 𝐥ℹ️·n·♓ 𝒽ồ·ⓝ lẫn thể xác của một người, dễ dàng tác động đến cảm xúc, tình dục của người đó, loại cảm giác này đúng là kỳ diệu đến mức không nói nên lời.

Như thể anh chính là lý do để cô tồn tại trên cõi đời này, và anh cũng là tất cả của cô.

Mà mẹ anh cũng không cho cha anh được cái cảm giác kỳ diệu này, giống như Cố Uyển Như, cũng không thể cho anh cái cảm giác ấy.

Con mãnh thú trong lòng anh như vùng thoát khỏi xiềng xích, lao ra chiếm lấy cơ thể anh. Trong đầu Diệp Lệ Thành giống như có một giọng nói không ngừng lặp đi lặp lại "Cô sinh ra là để dành cho anh." Câu nói này khiến cho tâm trí của anh như bị mê hoặc, anh đã không khống chế được bản thân nữa rồi. Diệp Lệ Thành không màng đến việc cô vẫn còn đang phát run mà bắt đầu đấu đá lung tung theo đuổi ◗.ụ.𝒸 ☑️ọ𝓃.𝖌 nguyên thủy của mình.

Chương (1-75)