← Ch.05 | Ch.07 → |
.... Một thời gian sau....
Hắn bắt cô phải đi học từ sớm, dường như một ngày nếu không được nhìn thấy cô hắn sẽ cảm thấy khó chịu bứt rứt cả người, dần dần những chuyện của cô hắn đều cảm thấy quan tâm và có hứng thú.
Muốn biết hết mọi thứ về cô, muốn cô chia sẻ.
Mối quan hệ của cả hai cũng dần trở nên không còn gượng gạo, cô biết phận sự của mình biết không thể đấu lại được hắn liền cũng ngoan ngoãn hơn, hàng ngày th*a mãn nhu c*u cho Diêu Minh, đáp lại hắn sẽ đáp ứng cho cô đủ những thứ cô cần
"Tay em bị làm sao đây"
Hắn để cô toàn thân dựa vào người mình, bàn tay mềm mại vô thức chống lên ng*c hắn để lộ ra vết bầm từ cổ tay lên đến khuỷu tay
"Có làm sao đâu, chắc là đi đâu em không để ý nên tay em bị va chạm đập vô đó mà"
Nếu là trước đây, những đứa con gái khác cho dù có què tay hay cụt chân hắn cũng chả màng bận tâm đến nhưng Bảo Ngọc thì lại khác, hắn thừa nhận với cô gái này ngày càng yêu thích
"Em đang lừa trẻ con sao, Lưu Bảo Ngọc em nên nhớ em là học trò của tôi dám gọi tôi một tiếng thầy giáo nhưng lại lừa tôi như vậy sao"
Bảo Ngọc "..."
"Mau nói cho tôi biết, tôi liền giúp em giải quyết có được không.
Hay là trong trường có kẻ nào bắt nạt em"
Bảo Ngọc cúi gằm mặt, có nhiều lúc mối quan hệ của mình với Bạc Diêu Minh cô lại cảm thấy như vậy là tốt.
Ít ra cô sẽ không phải về nhà, không phải chứng kiến cảnh gia đình xào xáo, không bị đánh đập hành hạ từ ba mẹ mình.
Chỉ nghĩ đến như vậy Bảo Ngọc liền tủi thân mà rơi nước mắt
"Bảo Ngọc, nín đi đừng khóc.
Em phải nói ra tôi mới giúp em được chứ"
Chỉ cần nhìn cô rơi nước mắt, giọt lệ lưu ly thấm lên mu bàn tay nóng hổi của hắn khiến Bạc Diêu Minh lại ngứa ngáy trong lòng
"Ba mẹ em cãi nhau, xô xát nên em mới bị như vậy.
Mẹ em nói nếu như điểm kiểm tra lần tới mà không đứng top mẹ sẽ cho em nghỉ học.
Thầy, hay là tuần sau thầy cho em ôn thi nhóm cùng các bạn có được không"
Hắn không ngờ cô bé này của hắn lại ranh ma như vậy, câu trả lời đúng là khiến hắn không thể lường trước
"Sao em không nói tôi cho em ở top đi, cần gì em phải vất vả ôn thi làm cái gì cơ chứ"
"Như vậy thì đâu có công bằng với các bạn khác đâu chứ"
Câu trả lời này không những khiến hắn vui vẻ còn khiến Bạc Diêu Minh tức đến xì khói, liền ép cô vào thành ghế nghiến răng
"Tôi cảnh cáo em đấy, em đừng có bén mảng lại gần cái tên Lucas đó có biết chưa hả"
"Đâu phải ai cũng...ưm"
Môi anh đào căng mọng liền bị bạc môi mỏng lãnh tình của hắn chi*m lấy, chiếc váy ng*n liền bị hắn t*c lên hai ngón tay ranh ma lu*n vào bên trong mị th*t ấn xoa nắn nhè nhẹ.
Sự k*ch thích từ bên dư*i khiến toàn thân cô uốn éo muốn đẩy tay hắn ra khỏi cơ thể mình nhưng Bạc Diêu Minh lại như con thiêu thân đ* cô xuống dưới sô pha, còn bản thân mình thì qu* xuống dưới đất để cô là bộ dáng yêu kiều não thể ngồi m* chân ra trước mặt
"Ưm..
Đừng nhìn, đừng nhìn mà"
Bảo Ngọc xấu hổ lấy tay ch* vào phần nh*y c*m nhưng hắn liền không vui giữ chặt "Trước mặt tôi em không cần phải ngại"
Cô cắn chặt răng r*n r* yêu kiều nỉ non bên tai của hắn càng khiến đầu óc Diêu Minh thêm phần mụ mị
Nhìn hai vách th*t non mềm b*ng lưỡng đỏ lừ phơi bày ra trước mặt.
Bên dưới h*t le là l* nh* hồng hồng Bạc Diêu Minh không nhịn được liền cúi xuống li*m m*t đầy điêu luyện.
Bảo Ngọc liền h*t r* lên một tiếng rồi lấy tay bụm chặt miệng, tay còn lại liền nắm lấy tóc của hắn.
Sự kích th*ch từ đầu lư*i luồ* lách không xương vào bên trong cơ thể cào vào vách tường th*t càng khiến mật di*h của cô tiết ra nhiều hơn, không có sự đau đớn mà chỉ có sự th*a mãn m* th*t co bóp chặt chẽ không muốn chiếc lư*i mềm mại của hắn rời khỏi
"Em đúng là tham lam thật đấy"
"Ư... ưm....
Đừng, hức... ư"
Cô ngửa cao đầu về phía sau, hai chân ôm chặt lấy phần cổ của hắn.
T*o b*c đang vô cùng ngứa ngáy và khó chịu, dường như chiếc lư*i của hắn đối với cô là không đủ, cô còn muốn cái thứ khác to l*n hơn đ*m vào để th*a m*n khao khát ẩn sau bên trong của một nữ sinh trung học
"Ưmm...."
Hắn thích thú khi mật di*h của cô tiết ra ngày càng nhiều, thứ chất l*ng đặc sánh màu tr*ng trong cứ thế chảy vào trong cổ họng hắn như một loại mỹ vị khó có thể nào quên, nhìn hoa huy*t đã phập phồng lên xuống như thể muốn níu kéo chiếc lư*i của hắn Diêu Minh tà mị trêu đùa
"Có phải hay không em đang khó chịu"
Cô gật gật đầu
Hắn chồm lấy người cô một tay miết nhẹ đôi môi mềm mại rồi đến hai n*m v* nhạy cảm no tròn mà miết chặt.
Cô không cần biết nhưng đầu óc bây giờ đang như trên mây, hai đ*u n*m đã căng cứng, thật sự không muốn nói ra cái thứ nh*y c*m kia đành chấp nhận cắn ch*t môi để hắn dùng t*y mà âu yếm
"Da mặt em đúng là mỏng thật, em thích bảo bối của tôi sao không bảo với tôi.
Có phải là tôi l*m em đến nghiện rồi không"
Bảo Ngọc đỏ bừng mặt, mím môi quay mặt sang chỗ khác, hai chân có phần kh*p chặt lại cạ cạ vào nhau "Không phải mà"
"Đúng là đáng yêu mà"
Hắn vừa dứt lời liền để cô nằm xuống ghế, chiếc gối kê ngang thắt lưng phơi bày ra hoa huy*t bóng lươg đang có phần co rút kích thích tầm nhìn của hắn.
Bạc Diêu Minh để lộ ra n*m c*n thô cứng thứ dị v*t không xương đang ở giữa hai chân cô, Bảo Ngọc vẫn còn rất xấu hổ cô không dám nhìn thẳng vào chúng liền quay mặt sang chỗ khác
"A... ưm.. đau quá"
Phải nói lần nào với cô cũng kh*t như lần đầu khiến hắn vô cùng khó khăn
"Thả lỏng ra một chút, em cứ như vậy khi bảo bối của tôi ra vào t* m*t của em mới x*t đấy"
Hắn cũng để ý lần đầu tiên cô đau đến chảy nước mắt, mỗi lần hai chân cạ vào nhau liền mím môi chứng tỏ m*t rất đau xt, cô phải thả lỏng người để hoa huyê*t dãn nở hết mức như vậy hắn mới có thể dễ dàng ra vào
"Ư...ưm đau quá, nhẹ một chút, a..."
"Bảo Ngọc, mau gọi tên tôi đi nhanh lên" hắn thở phì phò, môi lưỡi lướt qua trên cơ thể ngọc ngà của cô dụ dỗ
"Ưm..
Đau huhu"
"Ngoan nào, mau gọi tên tôi đi nhanh lên, tôi sẽ nhẹ nhàng.
Hửm"
"Diêu Minh, Bạc Diêu Minh" cô mím môi thở hổn hển "Đau quá, em đau"
Động tác bên dưới của hắn có phần nhẹ nhàng đi đôi chút, bàn tay vẫn không ngừng k*ch th*ch mọi điểm m*n c*m trên cơ thể của cô đặc biệt là hai đầu nh*y.
Hắn cúi xuống bàn tay miết nhẹ h*t le càng khiến cô r*n la ngày càng lớn, cong người đón từng đợt k*ch t*nh khoái cảm như vũ bão mà hắn mang lại
"Ưm..
Đau, huhu... đau quá"
*cộc*cộc*
Tiếng gõ cửa bên ngoài phá tan đi bầu không khí nhuốm đầy mùi nh*c d*c bên trong, hai mắt Bảo Ngọc mở lớn nhìn về phía cửa lại nhìn tư th* của cả hai rồi qu*n áo còn không được chỉnh tề nhất thời xanh mặt.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |