← Ch.01 | Ch.03 → |
Kì thi giữa kì vừa qua, điểm số của Bảo Ngọc lại khiến cô vô cùng bất ngờ và hoang mang.
Rõ ràng cô đã học rất kĩ, nắm bắt kiến thức lại vô cùng nhanh không thể nào điểm lại kém như vậy.
Gần như là đứng ở trong top cuối của lớp
"Tưởng thế nào, học sinh mới được nhận học bổng.
Hóa ra lại đứng bét lớp chót trường như vậy"
"Haizz, vậy mà cứ tưởng, làm kéo thi đua của lớp xuống rồi"
Những lời mỉa mai xỉa xói liên tục vang lên trong lớp nhằm công kích cô khiến cô rất suy sụp
"Nè nè nè, cái gì vậy hả.
Mấy người có biết là ở trường cũ Bảo Ngọc luôn luôn đứng ở top 1 không hả"
"Hừ, bọn này không cần biết trường cũ nó học cao siêu thế nào.
Bọn này chỉ cần biết á là lần này nó để lớp bị rớt hạng rồi kìa"
Đình Đình sau khi biết điểm của Bảo Ngọc thì vô cùng bất ngờ, rõ ràng nàng cũng chép bài của cô đến gần hết giờ vậy mà nằm trong top 1 còn Bảo Ngọc tại sao lại có thể ở hạng cuối được chứ
"Không thể nào, chắc chắn là có nhầm lẫn làm sao Bảo Ngọc có thể ở top cuối được cơ chứ.
Tôi sẽ phúc khảo lại với cô"
Cô gái vừa công kích cô và Đình Đình chính là Viên Ninh Nguyệt tiểu thư Viên gia, học lực thì yếu kém nhưng chả hiểu tại sao gần đây lại luôn đứng hạng 1 của lớp
"Hừ, để rồi xem"
"Đình Đình à, đừng cãi nhau mà"
"Rõ ràng là điểm có vấn đề, sao mày lại im lặng được chứ"
...
*reng*reng
Giờ vào lớp
"Cả lớp trật tự, hôm nay lớp chúng ta rất vinh hạnh được thầy phó hiệu trưởng đến thăm lớp.
Có những lời muốn nhắn nhủ đến lớp chúng ta"
Tiếng vỗ tay hò reo vang lên không ngớt, chỉ có cô là vẫn đờ đẫn cả người, mỗi bước đi của hắn bước vào lớp lại có sức nặng đè lên lòng của cô.
Nhìn những bạn nữ hò reo khi thấy hắn lại càng khiến cô thêm phần ghê sợ
"Thầy đẹp trai quá"
"Uuuu... trời ơi"
"Nào cả lớp trật tự đi" giáo viên chủ nhiệm quát
"Chào các em, như chúng ta đã biết lớp chúng ta là lớp trọng điểm của toàn trường, là niềm hãnh diện của thành phố Đại Châu.
Qua kì thi vừa rồi thầy rất tự hào và có lời khen ngợi đến những bạn lọt top 1 đặc biệt là Sở Đình Đình học rất tiến bộ.
Qua đây, cũng phê bình một số em học vẫn còn kém để lớp bị tụt hạng các em phải cố gắng có biết chưa"
Những lời cuối, Bảo Ngọc rất rõ ràng nhìn thấy hắn nhìn chằm chằm vào mình để nói, rõ ràng trong chuyện này có sự nhúng tay của hắn sửa điểm sai lệch của cô đi
"Dạ thưa thầy" Sở Đình Đình đứng lên
"Có chuyện gì em"
"Thầy phúc khảo điểm cho bạn Lưu Bảo Ngọc được không ạ, điểm lần này của bạn rõ ràng là có vấn đề hoặc có thể là sai sót trong lúc chấm"
"Ồ" khóe môi hắn cong lên, gương mặt đầy hứng thú nhìn về phía cô.
Gương mặt cô vốn dĩ đã biến sắc, mím môi nhìn lại hắn
"Được rồi, em ngồi xuống đi.
Vấn đề này hãy để chủ nhiệm của các em can thiệp.
Yên tâm, sẽ không để ai phải thiệt thòi"
..
Đến tối, khi các bạn đã tan trường về gần hết thì giáo viên chủ nhiệm liền gọi cô lại, gương mặt đầy nghiêm nghị và gắt gao
"Bảo Ngọc, cô có chuyện muốn nói với em.
Từ lúc mà cô về đây dậy thì lần lần đầu tiên có học sinh phúc khảo điểm, cho dù cô có giúp em phúc khảo điểm bao nhiêu lần đi chăng nữa thì vẫn như vậy.
Điểm của em không hề thay đổi.
Cô đã xem học bạ của em ở trường cũ, có thể là về đây do môi trường nên em cần phải có thời gian tiếp nhận.
Cô hy vọng rằng đề khảo sát sắp tới em không để tụt hạng thi đua của lớp"
Cô có chút hụt hẫng, bản thân học ở mức độ nào cô biết hết.
Trong lần này rõ ràng là đã có người muốn cô phải ở hạng cuối nhưng Bảo Ngọc chỉ có thẻ nhẫn nhịn
"Dạ, em cảm ơn cô"
Chủ nhiệm vừa rời khỏi, trong trường cũng vãn dần học sinh.
Bóng dáng đẹp như tài tử mỹ lệ không hề phô trương của hắn từ từ xuất hiện sau lớp học của cô khiến cô giật mình, ánh mắt dè chừng nhìn xung quanh chỉ sợ hắn làm càn
"Em đừng sợ như vậy, tôi không có ép buộc ai phải làm việc họ không thích.
Bởi vì tôi muốn họ phải tự nguyện"
"Thầy.."
"Điểm số của em đâu có cao, sao em nói với tôi là em học tốt lắm mà" vừa nói xong hắn còn vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.
Bảo Ngọc vô cùng căm ghét liền đẩy tay hắn ra muốn rời đi thì giọng nói ma quỷ của Diêu Minh vang lên khiến cô chùn bước
"Đấu với tôi, kể cả em có bằng cấp quốc gia loại giỏi tôi vẫn có cách khiến em từ một học sinh ưu tú trở thành một kẻ đứng hạng chót về mọi mặt"
"Thầy..." hai mắt cô đã ậc nước, hóa ra những chuyện này là do hắn nhúng tay
"Tôi sẽ không bao giờ để thầy được như ý đâu, tôi sẽ kiện lên ban giám hiệu"
"Ai? Ai dám nhận đơn kiện của em.
Kể cả em có kiện lên bộ giáo dục, tôi thách kẻ nào dám đứng ra vạch trần tôi đó".
← Ch. 01 | Ch. 03 → |