Thiếu một đồng cũng không được
← Ch.6025 | Ch.6027 → |
Ngô Bình läc đầu, nói: "Xem ra trên đảo Linh Tê này có không ít kẻ lừa đảo".
Liễu Kim Long: "Chúng ta cẩn thận chút là được. Mời cậu đi".
Hai người vòng qua quầy hàng trên bãi cát, đến một ngọn núi nhỏ, nơi này có không ít quầy hàng, cái gì cũng có bán. Ngô Bình đến nhìn thử, người chủ quầy hàng buôn bán cũng không chào mời cậu, chỉ mang theo vẻ mặt muốn mua thì mua không thì thôi.
Ngô Bình liếc nhìn vài lần rồi nói: "Chúng ta đi đến chỗ bán đan dược trước xem sao".
Liễu Kim Long gật đầu, đưa Ngô Bình đến một ngọn núi. Ngọn núi này cao hơn nghìn mét, bên trên có thảm thực vật xanh tốt. Trên núi có không ít quầy hàng bán đan dược, giữa các quầy hàng cách nhau mấy chục mét. Phía trước mỗi quầy hàng đều có để rất nhiều chai lọ, bên cạnh có dựng một tấm biển, bên trên viết rõ tên và công dụng của đan dược được bán, đương nhiên còn có cả giá.
Đến dưới chân núi, Ngô Bình lại thấy rất nhiều tu sĩ đi lên núi, cũng có không ít tu sĩ tu trên núi đi xuống.
Hai người vừa lên núi thì thấy một chủ quầy đang cãi nhau với khách hàng, chủ quầy là một ông lão, vẻ mặt đau khổ như không muốn sống, cả giận nói: "Cái giá này, tôi không thể bán đan dược cho. cậu được!"
Người khách là một người đàn ông trung niên râu vàng, người đàn ông râu vàng cười lạnh nói: "Giá đã thương lượng xong rồi, tiền ông cũng đã nhận, bây giờ lại hối hận, sao tôi đồng ý được chứ?"
Ông lão nói: "Đan dược này bỏ nhầm bình, giá thực sự của nó chắc chắn không chỉ một nghìn tiền tiên, ít nhất cũng phải năm nghìn tiền tiên".
Người khách cười lạnh: "Đó là chuyện của ông!
Mau giao đan dược ra đây, nếu không đừng trách tôi không khách khít"
Ông lão đáng thương tội nghiệp, chắp hai tay van xin nói: "Anh rủ lòng thương ông lão nào đi, một nghìn tiền tiên thực sự không thể bán cho anh được!"
Người đàn ông râu vàng một tay cướp lấy lọ trong tay ông lão, sau đó đá ông lão một cước: "Đưa cho tôi!"
Ông lão khóc trời than đất, đấm ngực dậm chân, không ngừng cầu xin người đàn ông râu vàng.
Ngô Bình khế nhíu mày, cậu muốn tiến lên hỏi thì bị Liễu Kim Long kéo lại, sau đó khẽ lắc đầu.
Cứ như vậy một hồi, một cô gái khoảng chừng mười chín tuổi, mặc sườn xám đỏ cũng đang lên núi, nhìn thấy cảnh tượng này thì không đành lòng bèn hỏi: "Ông lão, đan dược anh ta lấy là gì vậy?"
Ông lão khóc sướt mướt, nói: "Là Bắc Đẩu Luyện Hình Đan, đó là đan dược thượng đẳng, giá ít nhất cũng năm nghìn tiền tiên, nhưng anh ta chỉ đưa tôi một nghìn tiền tiên! Ôi, đan dược đó là đồ gia truyền, vốn không định bán. Nhưng cháu tôi lại mắc bệnh lạ, phải mua một gốc tiên dược mới cứu được mạng. Kết quả tôi bỏ nhầm Bắc Đẩu Luyện Hình Đan vào lọ khác, bây giờ thì hay rồi!"
Người đàn ông râu vàng kia hừ lạnh: "của đan dược là ông báo, tiền cũng đưa ông rồi, có thể gọi là cướp sao?"
Ngô Bình nhìn cô gái, đây là một cô gái tuyệt sắc! Váy lụa màu lục nhạt, cổ áo xẻ thấp, để lộ một mảng trẳng mịn. Gương mặt cô ta như hoa đào, mày lá liễu, đôi mắt yêu kiều mê đảm lòng người. Làn da trắng như tuyết, mái tóc đen tuyền búi cao kiểu mỹ nhân kế, ngọc thạch linh châu trên đầu dưới ánh sáng tỏa ranh ánh sáng ngũ sắc, đôi môi đỏ thäm khẽ nhếch, khiến người ta cảm giác cười như không cười.
Cô gái nói: "Đồ của ông lão đáng giá năm nghìn tiền tiên, anh chỉ đưa một nghìn cũng quá đáng rồi".
Người đàn ông râu vàng khế cười một tiếng: "Cô từ đâu ra vậy, chuyện của ông đây không cần cô xen vào!"
Cô gái nhíu chặt mày, có chút sát khí, nói: "Nhìn thấy chuyện bất bình, bà cô đây muốn quản đấy!"
Người đàn ông râu vàng cười lạnh: "Nếu cô đã muốn làm người tốt vậy thì mua lại đan dược này từ trong tay tôi! Nếu không đáng giá thì đừng có ra vẻ người tốt ở trước mặt tôi!"
Cô gái bị anh ta khiêu khích, lập tức hỏi: "Được, vậy bao nhiêu tiền thì anh chịu đưa tôi?"
← Ch. 6025 | Ch. 6027 → |