← Ch.3895 | Ch.3897 → |
"Chưa", người khác nói: "Chứng tỏ cậu ấy đã là Chân Nhân thái cổ rồi".
Nghe thấy thế, mọi người đều chấn động.
"Cậu ấy sang vòng hai rồi, xem ra chúng ta chuẩn bị đón chào hoàng tử cường thế", có người nói.
Phía sau cánh cửa thứ hai, Ngô Bình nhìn thấy một cái cân khổng lồ, giọng nói kia: "Cái cân này sẽ đo trọng lượng của cậu. Một lạng thì là người bình thường, năm lạng là quý nhân, chín lạng là đại nhân, một cân chín lạng là hiền nhân, ba cân sáu là nhân vương, trên mười cân là nhân hoàng, trên 24 cân là thánh nhân. Chỉ cần trở thành hiền nhân là qua vòng này".
Advertisement
Ngô Bình: "Phần thưởng của vòng này là gì?"
"Nếu thành nhân vương thì sẽ có thưởng, ngoài ra nếu trọng lượng của cậu trên 100 cân thì sẽ mở phần thưởng siêu cấp thứ hai".
Ngô Bình hào hứng nói: "24 cân là thánh nhân thì 100 cân là gì?"
Advertisement
"Nhân hoàng chí tôn!"
Ngô Bình gật đầu rồi bước lên bàn cân, ngay sau đó cái cất đã nâng lên cao, quả cân liên tục di chuyển, còn trọng lượng của anh thì vẫn liên tục tăng lên.
10 cân, 30 cân, 100 cân, 300 cân, cuối cùng là 999 cân.
"Chúc mừng các hạ đã đạt con số trên 100 và nhận được phần thưởng siêu cấp!"
Chiếc chìa khoá thứ hai xuất hiện, Ngô Bình cầm lấy rồi hỏi: "Nó có thể mở được cánh cửa thứ mấy?"
"Thứ bốn".
Ngô Bình tranh thủ hỏi thêm: "Phía sau có gì?"
"Bảo bối trấn quốc".
Ngô Bình cười nói: "Tiếp tục thôi".
Mọi người bên ngoài đại điện cũng đã nhận được tin, nhưng họ chỉ biết Ngô Bình đạt trên 100 cân thôi, còn cụ thể là bao nhiêu thì không rõ.
"Quá đỉnh!", một Hoàng lão cảm thán: "Tôi nhớ Đế Tân ngày xưa cũng chỉ được hơn bảy cân thôi".
"Thế thì cậu này còn siêu hơn tổ tông Đế Tân cơ à?", có người hỏi.
Người khác nói: "Xem tiếp vòng ba đi, vòng này kiểm tra vận mệnh, vận ểu thì có mạnh đến mấy cũng vô dụng".
"Trên đời còn ai có vận mệnh tốt hơn Đế Tân chứ?"
Lúc này, Ngô Bình đã bước vào cánh cửa thứ ba.
Anh nhìn thấy một nhãn cầu khổng lồ ở đây, nó đang lơ lửng giữa các vì sao rồi nhìn anh chằm chằm.
Ngô Bình thấy không thoải mái nên đã toả kiếm giới ra đối đầu với nó, song con mắt như nhìn xuyên được vạn vật nên kiếm giới cũng không thể ngăn cản được nó.
Ngô Bình đành chịu rồi để mặc cho nó nhìn mình.
Mười phút sau, con mắt chợt chuyển động rồi phát ra tia sáng màu vàng.
Giọng nói kia vang lên: "Vận mệnh chí tôn, tiền đồ tươi sáng, nhận được phần thưởng siêu cấp thứ ba".
← Ch. 3895 | Ch. 3897 → |