← Ch.2480 | Ch.2482 → |
Lúc này, tiếng gầm thê lương của đàn hổ con từ trong hang vọng ra, hòa cùng tiếng hổ gầm yếu ớt rên rỉ của một con hổ khác.
Sau khi Ngô Bình mở ra con mắt nhìn thấu vạn vật, ngay lập tức thấy một con hổ khổng lồ với thân dài hàng trăm mét đang nằm trên mặt đất, bộ lông của nó đã phai màu nhiều, đôi mắt đục ngầu và cơ thể yếu ớt.
Anh vừa nhìn là biết con hổ lớn này đã trúng loại độc kỳ lạ nào đó, mà gạo trúc có thể giải độc.
Advertisement
Nhưng phải chờ một thời gian nữa thì hoa trúc mới chín, hổ con không đợi được nên về trước xem mẹ nó thế nào.
Hiển nhiên, con hổ lớn này không còn sống được lâu, nhiều nhất là hai ba ngày nữa sẽ chết.
Advertisement
Trong lòng Ngô Bình nặng trĩu, âm thầm thương tiếc cho sinh vật dù rất mạnh mẽ nhưng vẫn không thể nắm giữ được tính mạng của bản thân kia!
Hổ con rên rỉ một tiếng, sau đó đột nhiên lao ra khỏi hang, bay về phía rừng trúc tím, xem ra nó vẫn ôm hy vọng vào gạo trúc.
Khi hổ con biến mất, Ngô Bình tự nhủ: "Mình có thể loại bỏ chất độc trong người cho con hổ này, nhưng, đấy có phải là ý kiến hay không?"
Hổ là loài hung dữ, lỡ đâu cứu vật mà vật trả oán, lúc ấy biết kêu ai?
Đột nhiên, một con khỉ lông vàng cao khoảng nửa mét, phóng như bay đến chỗ Ngô Bình.
"Đại Vương của chúng tôi rất hoan nghênh!". Con khỉ nói tiếng người bằng một ngôn ngữ cổ mà Ngô Bình không hiểu được, nhưng thần hồn của anh rất mạnh mẽ nên có thể nắm được ý tứ đại khái câu nói.
Anh chớp mắt, ra hiệu và hỏi: "Đại Vương của các ngươi?"
Bất ngờ là con khỉ này thực sự hiểu được lời anh nói, gật mạnh đầu và sau đó chỉ vào cửa động khổng lồ.
Ngô Bình sửng sốt: "Đại Vương của các ngươi là con hổ to lớn kia?"
Con khỉ lại gật đầu.
Anh vội vàng xua tay: "Không, ta sẽ không đi".
Khỉ lo lắng vò đầu nói: "Đại Vương nói Đại Vương cảm giác được ở đây có Nhân Vương, có lẽ sẽ giúp được Đại Vương".
Tim của Ngô Bình đập thình thịch: "Đại Vương của các ngươi biết ta là Nhân Vương?"
Con khỉ gật đầu.
Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi, ta nhận lời". Anh đi theo con khỉ vào trong hang, hang rất lớn, rộng tầm trăm mét, cao hơn nghìn mét, đi vào trong vài dặm mới tới chỗ con hổ kia.
Con hổ lớn vốn đã rất yếu, vừa nhìn thấy Ngô Bình, nó đã mở bừng mắt, trong đầu Ngô Bình chợt vang lên giọng nói phụ nữ: "Ta rất yếu nên không thể đứng dậy hành lễ, xin hãy thứ lỗi cho ta".
Ngô Bình trả lời: "Xin đừng quá khách khí, vừa rồi ta chỉ là tò mò nên mới đi theo con trai của ngươi tới đây, xin thứ lỗi cho sự lỗ mãng của ta".
Đại Vương Hổ khẽ thở dài: "Đứa nhỏ này, biết là không có hy vọng mà vẫn không chịu từ bỏ".
Ngô Bình: "Con khỉ đã truyền lời cho ta, ngươi tới tìm ta có chuyện gì sao?"
← Ch. 2480 | Ch. 2482 → |