← Ch.1862 | Ch.1864 → |
"Anh Tiêu Dao, người ta nhớ anh chết đi được!", Cao Phi Phi nói bằng giọng nũng nịu.
Tiêu Dao Quân: "Phi Phi, hôm nay anh sẽ giúp em chiến thắng dễ dàng".
"Hứ! Dám bốc phét trước mặt anh Đông Hoàng, to gan lắm", Ngô Bình lập tức múa phím: "Cao Phi Phi đã đụng dao kéo, làm sao có thể so với Lâm Băng Tiên của tôi chứ?"
Advertisement
Tiêu Dao Quân này thực ra là do công ty quản lý của Cao Phi Phi đóng giả để tạo độ hot, nâng đỡ Cao Phi Phi. Người phụ trách tài khoản Tiêu Dao Quân này thấy có người dám hạ thấp Cao Phi Phi thì điên tiết.
"Cháu trai! Mồm hơi loe rồi nhé, Cao Phi Phi nhà tôi là mỹ nữ số một trên mạng, không phải người mà anh có thể hạ bệ được đâu!"
Advertisement
Ngô Bình không có hứng tranh cãi bởi PK đã bắt đầu rồi. Anh bảo hai mươi long vệ cùng lúc tặng quà. Tất cả đều là phi thuyền, mỗi lần hai mươi chiếc. Tổng chi phí lần này là ba mươi hai triệu tệ!
Tiêu Dao Quân hú hồn, thông thường lúc PK, chỉ cần được tặng mấy triệu tệ là đã thừa sức thắng rồi. Thế mà tên lạ mặt này là ai, lại đi tặng quà ba mươi hai triệu tệ? Điên rồ!
Nhìn thấy cảnh này, Phan Lôi cũng dần bình tĩnh lại. Thậm chí cậu ta bắt đầu tự hỏi người này rốt cuộc là ai?
Đúng lúc này, có người đạp cửa phòng Phan Lôi. Đó không ai khác ngoài bố cậu ta - Phan Cực. Ông ta lao vào phòng, mặt sa sầm lại quát: "Thằng khốn nạn, suýt nữa thì mày gây hoạ lớn rồi con!"
Phan Lôi tự hỏi mình đã làm gì?
Phan Cực hỏi ông Tống: "Nó vẫn chưa đi đến đó đấy chứ?"
Ông Tống đáp: "Dạ chưa, cậu ấy chưa đi tới đó. Nãy giờ mới ở trên mạng đấu khẩu với người đó".
Phan Cực giật lấy cái điện thoại thì thấy "anh Đông Hoàng Thái Nhất" đang điên cuồng tặng quà.
Ông ta hít một hơi lạnh rồi nói: "Con trai, bố cho mày một trăm triệu, mày tặng quà cho Lâm Băng Tiên đi!"
Phan Lôi hú hồn hú vía: "Bố, bố điên sao? Bỏ một trăm triệu ra mua quà sao?"
Phan Lôi khẽ thở dài đáp: "Ngu lắm con ơi! Con đã đắc tội với Bồ Tát sống rồi. Người ta một đập cũng đủ để san phẳng nhà họ Phan chúng ta!"
Phan Lôi run rẩy, hỏi ngay: "Bố, người đó rốt cuộc là ai vậy?"
Phan Cực thở dài: "Với vai vế của bố cũng không nghe ngóng rõ ràng được, có điều nhân vật này chắc chắn không thể động tới. Được rồi, đừng phí lời nữa, tặng quà đi".
Mặc dù không muốn nhưng dưới sự theo dõi của bố, Phan Lỗi ngoan ngoãn tặng quà cho Lâm Băng Tiên. Không chỉ có vậy, còn đi xin lỗi Ngô Bình.
"Anh Đông Hoàng, em xin lỗi. Ban nãy là em có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, xin anh tha thứ cho em. Em lập tức tặng cho cô Lâm một nghìn chiếc phi thuyền".
Đám đông đều kinh ngạc. Một nghìn chiếc phi thuyển? Đó là tám mươi triệu tệ!
"Mẹ nó! Có còn là người không vậy?", một tay nhà giàu khác ở chỗ Cao Phi Phi gửi một đống biểu cảm kinh ngạc. Tài khoản của người này là "Đi ngàn dặm tìm niềm vui".
← Ch. 1862 | Ch. 1864 → |