← Ch.1244 | Ch.1246 → |
"Cái thằng này, về học bài mau!"
Đứa bé đó bị đánh nên kêu oai oái, nhưng không hề sợ sệt, hàng xóm xung quanh bắt đầu kéo nhau ra hóng hớt.
Ngô Bình chỉ biết lắc đầu cười, hồi nhỏ anh cũng bị mẹ đuổi đánh như thế.
Advertisement
Trong số những người ra xem, có một người thu hút Ngô Bình bởi một ngón tay. Đó là một người cao tuổi, vóc dáng gầy gò, dáng người không cao, ngón tay cái đeo một chiếc nhẫn kim loại màu vàng.
Phía sau ông ấy là một cửa hàng tạp hoá, chuyên bán hạt dưa, hoa quả sấy, đồ chơi trẻ con...
Advertisement
Ngô Bình đi vào trong cửa hàng ấy, sau đó vẫy tay với đứa bé bị đánh, thằng bé đi tới hỏi: "Chú gọi cháu có việc gì thế?"
Ngô Bình cầm một món đồ chơi đắt nhất là khẩu súng mô hình lên rồi đưa cho cậu bé: "Về viết bài cho cẩn thận, chú sẽ tặng cháu món đồ chơi này".
Cậu bé tròn mắt nhìn anh: "Chú tặng cháu ạ?"
Ngô Bình gật đầu: "Nhưng cháu phải về viết bài nhé".
Cậu bé gật đầu thật mạnh: "Vâng, cháu về viết ngay đây".
Người phụ nữ mập thấy hơi ngạc nhiên, sau đó vội vàng đi tới cảm ơn anh.
Ông lão cười nói: "Cậu bé này ngày nào cũng chọc cho người lớn trong nhà tức điên lên".
Ngô Bình trả tiền món đồ chơi, sau đó cười hỏi: "Ông ơi, ông có cái nhẫn đẹp thế, chắc lâu đời lắm rồi nhỉ?"
Ông lão nhìn chiếc nhẫn trên tay rồi cười nói: "Hồi còn trẻ, ông đi khắp muôn nơi rồi mua nó ở một ngọn núi, không phải vàng cũng không phải bạc, nhưng đeo cũng khá đẹp".
Ngô Bình hỏi: "Ông ơi, cháu rất thích sưu tầm nhẫn, ông để lại cho cháu được không?"
Có câu gừng càng già càng cay, ông lão đã trải qua nhiều phong ba trong đời nên nghe xong là biết ngay chiếc nhẫn của mình có giá trị, nếu không Ngô Bình đã chẳng muốn mua nó. Ông ấy cười lớn nói: "Chàng trai, ông đeo chiếc nhẫn này lâu lắm rồi nên định chôn cùng nó luôn, ông không bán đâu".
Ngô Bình gật đầu: "Là cháu mạo muội", anh mỉm cười rồi quay người rời khỏi quán.
Ngay sau đó, ông lão đã cuống lên rồi gọi: "Nhưng nếu cháu thích thì chúng ta cùng thương lượng".
Ngô Bình đứng lại rồi nói: "Ông ơi, ông bán hàng cũng vất vả nên ông ra giá đi, đừng cao quá là được".
Ông lão đảo mắt rồi cắn răng, sau đó giơ năm ngón tay lên: "50 nghìn".
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: "Được, cháu đồng ý".
← Ch. 1244 | Ch. 1246 → |