Truyện:Thần Y Ngốc Phi - Chương 099

Thần Y Ngốc Phi
Trọn bộ 115 chương
Chương 099
Liễu Phi thê thảm, Tình nhi xuất giá
0.00
(0 votes)


Chương (1-115)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nàng bảo vệ hắn như vậy, vì hắn mà cõi lòng nàng tan nát, đau đớn vô cùng, nhưng hắn chẳng những không hề để tâm đến mà còn bán đứng nàng.

Nhiều năm như vậy, nàng vất vả như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?

Nàng vốn cho là dù Hoàng Thượng không yêu nàng, chỉ cần để cho Thái tử lên ngôi Hoàng đế, nàng sẽ là Thái hậu, có thể hưởng thụ sự tôn quý dưới một người, trên vạn người, nhưng bây giờ, nàng mới phát hiện ra, nàng đã sai rồi, hơn nữa còn là vô cùng sai lầm. Y căn bản không hề có nhân tính, kể cả y có lên làm Hoàng thượng, nàng có là mẫu thân của y đi chăng nữathìy tuyệt đối sẽ không để nàng lên làm Hoàng Thái Hậu.

Bởi vì xuất thân của nàng chỉ là một cung nữ, cho dù, chuyện năm đó đã được làm sáng tỏ, nhưng y làm sao có thể để ọi người biết được chuyện đó.

Y từ lúc ban đầu đã chỉ muốn lợi dụng nàng, chưa từng coi nàng là mẫu thân của y, tuy rằng Hoàng Thượng từ trước đến nay không phát hiện ra những hành vi phạm tội của nàng, không xử trí nàng nhưng đợi đến sau khi Thái Tử thành công đoạt vị tuyệt đối sẽ không giữ lại nàng. Đấy chính là nỗi bi ai của nàng, từ trước đến giờ nàng chưa từng nghĩ đến sự việc sẽ xảy ra như thế này.

Sao có thể không hận, không oán, trong nháy mắt, nàng muốn vạch trần sự thật về Thái Tử, nhưng cuối cùng nàng vẫn nhịn xuống.

Y có thể vô tình, có thể không coi nàng là mẫu thân, có thể không thèm để tâm đến những hi sinh của nàng, nhưng nàng lại không làm được việc tàn nhẫn đó, dù sao y cũng là cốt nhục do nàng sinh ra, nàng sao có thể nhẫn tâm làm như vậy được.

Hai mắt nàng từ từ nhắm lại, nỗi đau của nàng giờ đây không thể nói lên lời, giờ phút này, những đau đớn trên thân thể đối với nàng mà nói không thấm vào đâu so với nỗi đau trong tim.

Hoàng Thượng nghe được những lời Thái Tử nói, hai mắt theo bản năng híp lại, sâu trong ánh mắt ẩn chứa vài phần trầm tư, đôi môi hơi mím khẽ kéo lên, cách giải quyết của Thái Tử lúc này thật sự khiến hắn có chút không hiểu nổi.

Liễu Phi với Thái Tử là cùng một phe, giờ đây Thái Tử làm vậy với Liễu Phi, chẳng phải sẽ đẩy Liễu Phi vào bước đường cùng, có thể sẽ khiến Liễu Phi vạch trần y hay sao?

Mạnh Phất Ảnh và Hiên Viên Diệp đều sửng sốt, Đông Phương Sóc khẽ nhíu mày, mí mắt hơi hơi rung nhẹ, nhìn chăm chú về phía Thái Tử như đang tìm tòi nghiên cứu.

"Không sai, tên thị vệ kia đúng là do ta giết." Liễu Phi mở to mắt, đột nhiên trầm giọng nói, thanh âm của nàng lúc này mang theo vài phần run rẩy, có lẽ vì không thể khống chế sự đau đớn của thân thể, nhưng lúc này, nàng vẫn kiên cường chịu đựng, không hề rên rỉ một tiếng nào.

Khi nói, ánh mắt nàng đảo qua người Thái Tử, sau đó dừng trên người Hoàng Thượng, khóe môi khẽ nhúc nhích, nói rõ ràng từng chữ: "Thị vệ kia là do ta giết, khi Hoàng Thượng ở thư phòng, ta đã lặng lẽ xuất cung, giết hắn."

"Thật sự là ngươi?" Hoàng Thượng nheo mắt lại, vẻ mặt thể hiện rõ ràng sự hoài nghi, hắn căn bản không tin lời nàng nói, nếu như nàng và Thái tử không phải cùng là một phe, nàng không có lý do gì phải làm như vậy.

Liễu Phi tự nhiên có thể đoán ra tâm tư của Hoàng Thượng, khóe môi hơi hơi kéo ra, nhếch lên một tia cười lạnh, gằn từng chữ nói "Ta muốn ngăn cản Hoàng Thượng đi cứu Nhu phi, ta vốn tưởng rằng, nếu Thất điện hạ và Hầu gia cùng tiến cung, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ không làm lỡ quốc sự, chỉ cần chậm một canh giờ, Hoàng Thượng sẽ không thể cứu được Nhu phi. Cho nên ngay lập tức đã đi báo cho thị vệ."

Liễu Phi tuy rằng toàn thân đang đau đớn đến phát run, nhưng trong giọng nói của nàng ta vẫn mang theo sự nghiêm nghị, không hề có chút sợ hãi.

Lúc này, nàng ta đang nhận tội, nhưng trong giọng nói của nàng thể hiện sự quyết tâm, kiên định, tuyệt đối không thay đổi, hơn nữa, theo như lời nàng ta nói thì cũng có khả năng.

Ánh mắt của Hiên Viên Diệp cũng hơi trầm xuống, nếu đúng như Liễu Phi nói thì thi thể người thị vệ kia sẽ không còn để lại đấy, để khi Hoàng Thượng cho người đi thăm dò phát hiện ra.

Liễu Phi hiển nhiên đang nói dối.

Thái tử hơi hơi khép hờ mắt, che khuất những tia âm lãnh như đang muốn giấu đi điều gì, tay để dưới ống tay áo cùng hơi hơi siết lại.

Y im lặng không nói gì thêm.

"Hoàng Thượng, Người hãy giết ta đi, mọi chuyện đều do ta làm." Liễu Phi lại trầm giọng nói, nàng chỉ muốn nhanh chóng chết đi, như vậy nàng sẽ không còn phải chịu đựng những đau đớn này hành hạ nữa.

"Trước kia Hoàng Hậu cũng là do ta hại chết, Bình Phi cũng do ta hại chết, Nhu phi giả kia cũng do ta an bài, ta vốn muốn cùng nàng ta hại chết Nhu Phi thật, nhưng thật không ngờ, nàng ta lại không làm theo theo lệnh ta."

Liễu Phi lúc này rất muốn chết, bởi vậy cái gì cũng không sợ, không hề che giấu những hành vi phạm tội trước kia.

Hoàng Thượng càng nghe sắc mặt càng âm trầm, đặc biệt khi nghe nàng ta nói kế hoạch hại Nhu phi, đôi mắt ấy càng thêm thâm trầm, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào nàng ta, như muốn ngay lập tức kết liễu nàng ta.

"Ngươi thật là một nữ nhân ngoan độc." Hoàng thượng tức giận xỉ vả, nghiến răng nghiến lợi gầm lên, thật không ngờ, nữ nhân bình thường dịu dàng như nàng ta lại ngoan độc như vậy.

"Ha ha ha..." Liễu Phi đột nhiên cười lớn, cười lớn như vậy nhưng vài giọt nước mắt từ từ trượt xuống từ khóe mắt của nàng, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Thượng mang theo sự phẫn hận, khóe môi nhợt nhạt hơi hé mở, chậm rãi nói từng chữ từng chữ:"Ta ngoan độc? Hoàng Thượng nói ta ngoan độc, Hoàng Thượng Người có biết rằng, sau khi có được ta, Người không thèm để ý đến ta nữa, Hoàng Hậu đã nghĩ đủ cách để hành hạ ta, ta chỉ là một tiểu cung nữ trong hoàng cung rộng lớn này, mang thân phận thấp kém nhất, nếu ta không nghĩ cách bảo vệ mình thì chỉ có thể chờ chết..."

Nói đến đây, Liễu Phi dừng lại một chút, khóe môi hơi hơi nhếch lên cười khổ vô cùng thê lương, lại nhìn thẳng vào mắt Hoàng Thượng, mang theo sự trào phúng, tiếp tục nói:"May mắn là ta... mang thai đứa nhỏ của Hoàng Thượng, thế nhưng Hoàng Hậu đã biết được việc này, trăm phương nghìn kế muốn hại chết đứa nhỏ trong bụng ta..."

Liễu Phi càng nói, ánh mắt càng thêm căm phẫn, nghiến răng nghiến lợi đầy hận ý nói: "Trước tình huống như vậy, chẳng lẽ còn muốn ta để mặc cho các người ức hiếp, Người nói ta ngoan độc, đó cũng là do các người bức ta."

Nàng có vẻ còn chưa nói hết nhưng đột nhiên chuyển chủ đề, Mạnh Phất Ảnh hơi hơi nhíu mày, cảm giác như nàng ta đang muốn cố che giấu điều gì đó.

Hơn nữa, nàng còn cảm giác được, Liễu Phi đang nói đến chỗ mang thai đứa nhỏ Hoàng Thượng thì hơi dừng một chút, không biết có phải là do ảo giác của nàng hay không.

Nhưng, trong lúc nhất thời, nàng không nghĩ ra được nàng ta đang cố che giấu điều gì.

Nàng tin tưởng lời nói của Liễu phi lúc này không thể nào là giả được, nếu Hoàng Hậu trước kia biết một cung nữ mang thai cốt nhục của Hoàng Thượng, chắc chắn sẽ không để cho Liễu Phi sinh đứa nhỏ đó ra.

Vì vậy nghe nói đứa nhỏ Liễu phi vừa sinh ra đã chết.

Liễu Phi đối Hoàng Hậu trước nhất định là hận thấu xương, vì vậy không có lý do gì lại giúp Thái Tử?

"Người đâu, đem nữ nhân này giam vào thiên lao cho trẫm." Hoàng Thượng nghe được những lời nói của Liễu Phi, hơi ngẩn người, trong hoàng cung này vô cung thâm hiểm, hắn biết, Liễu Phi oán hận như vậy cũng là điều bình thường.

Nhưng nghĩ đến Liễu phi độc ác này, không chỉ hại chết Hoàng Hậu trước, hại chết Bình phi, còn hại Nhu phi, hắn làm sao có thể bỏ qua cho nàng.

Nguyên nhân chủ yếu là hắn vẫn cảm thấy trong chuyện này có chút kỳ quái, hơn nữa, hắn cũng nhìn ra, Liễu Phi một lòng muốn chết, vì vậy, hiện tại, hắn không muốn giết Liễu phi ngay.

Thái tử nghe được lời nói của Hoàng Thượng, mắt hơi hơi nâng lên, con ngươi âm trầm, lạnh lẽo hơi hơi nheo lại, nhìn thân thể run rẩy đau đớn của Liễu phi ở dưới đất, tay nắm chặt lại. Y vạn lần không ngờ rằng trong tình huống như vậy Hoàng Thượng vẫn lưu lại Liễu Phi, trong lòng bỗng hơi lo sợ, sợ Liễu Phi nói ra thân thế của y.

Liễu Phi cũng vô cùng sửng sốt, ánh mắt sững sờ nhìn về phía Hoàng Thượng, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc, không nghĩ rằng Hoàng Thượng giờ phút này lại không giết nàng, vì thế thản nhiên nói "Những lời ta muốn nói cũng đã nói hết, Hoàng Thượng hãy giết ta đi." Lời này là nói cho Hoàng Thượng nghe thấy, cũng là nói cho "người khác" nghe để yên tâm.

"Dẫn đi." Sắc mặt Hoàng thượng lại trầm xuống, lạnh giọng nói.

Những thị vệ kia tuân lệnh, không dám chậm chạp, nhanh chóng lôi Liễu Phi đi.

Thái tử hơi hơi nhíu mày nhìn theo bóng lưng Liễu Phi, sau đó cụp mắt xuống, trong mắt xoẹt qua vài tia sát khí.

Giữ lại nàng, y chung quy vẫn lo lắng, hơn nữa, nàng sống như hiện tại, cũng là một loại tra tấn thống khổ, chẳng bằng...

"Hoàng Thượng, hiện tại có thể thả quốc sư ra rồi chứ?" Đạt Hề Nhiên thấy Liễu Phi đã thừa nhận tất cả, nhanh chóng đề nghị, nhưng trong lòng vẫn có chút nghi hoặc, rõ ràng kế hoạch này hắn cùng Thái tử đã thương lượng vô cùng tốt.

Nữ nhân kia nếu không phải người của Thái tử, vì sao lại gánh tội thay như vậy?

Hoàng Thượng ánh mắt hơi trầm xuống, có chút ảo não nhưng lúc này không có lý do gì để tiếp tục giam giữ quốc sư, cũng chỉ có thể phân phó thị vệ bên cạnh, "Đem quốc sư đến đây."

Đạt Hề Nhiên âm thầm thở dài nhẹ nhõm, Hiên Viên Triệt vẫn cụp mắt xuống, không mở miệng nói chuyện, không biết đang suy nghĩ gì.

"Phất nhi, Mẫu phi của con hiện tại rốt cuộc ở đâu?" Hoàng thượng nhìn sang Mạnh Phất Ảnh, trầm giọng hỏi, giọng nói có mang theo sự chờ mong nhưng không kích động như lúc trước, có vẻ như đã đoán được Mạnh Phất Ảnh không đem Nhu phi về.

Mạnh Phất Anh hơi giật mình, nhanh chóng nhìn lướt qua Thái tử, hơi chần chừ, nhưng hiện giờ Hoàng Thượng đang hỏi nàng, nàng cũng không thể không nói.

Âm thầm thở ra một hơi, nàng mới từ từ nói, "Bẩm Hoàng Thượng, Nhu phi... đã quay về Phong tộc."

"Cái gì? Ngươi nói cái gì, Nhu nhi nàng đã quay về Phong tộc?" Hoàng Thượng nghe vậy, đột nhiên kinh hô, trợn mắt, trên mặt hiện ra sự hoảng loạn không thể tin nổi.

"Điều này sao có thể? Làm sao có thể? Nàng làm sao có thể quay về Phong tộc?" Hoàng thượng cứng đờ người, khẽ nâng tay, tay không khống chế được khẽ run lên, ánh mắt tràn ngập sự hoảng loạn cùng sợ hãi.

Nhu nhi trở về Phong tộc, như vậy có phải nàng sẽ trở lại bên cạnh nam nhân kia hay không?

Hiên Viên Diệp nghe Mạnh Phất Ảnh nói không khỏi kinh sợ, hắn thật không ngờ, mẫu phi sẽ trở về Phong tộc.

"Nàng, nàng trở về với ai?" Hoàng Thượng hơi hơi suy tư một lát, đột nhiên lại nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, cao giọng hỏi, lúc trước, Mạnh Vân thiên đã từng nói, Phong Nguyệt Ngâncũng cùng về kinh thành với ông.

Ban đầu hắn còn sợ Phong Nguyệt Ngân sẽ đến náo loạn Hoàng cung, nhưng thật không ngờ Phong Nguyệt Ngân không có thái độ gì cả, hắn còn tưởng rằng Phong Nguyệt Ngân đã từ bỏ.

Hóa ray đã sớm mang theo Nhu nhi quay về Phong tộc.

Mạnh Phất Ảnh nghe được lời nói của Hoàng Thượng, mặc dù đều là câu hỏi, nhưng hiển nhiên đã biết thừa đáp án, nhìn gương mặt âm trầm của Hoàng Thượng giờ phút này, Mạnh Phất Ảnh hơi hơi khép hờ mí mắt, không nói gì.

Sự trầm mặc của Mạnh Phất Ảnh đã cho Hoàng Thượng biết được suy đoán của mình là đúng, trong lòng càng sợ hãi hơn, ánh mắt từ từ chuyển sang Hiên Viên Diệp, trên mặt hiện ra thêm vài phần thất vọng cùng phẫn nộ, "Các ngươi vụng trộm mang mẫu phi của các ngươi ra khỏi cung, tách nàng ra khỏi trẫm, sau đó đưa nàng đến bên cạnh nam nhân kia?"

Giọng nói của hắn vô cùng trầm thấp, tràn đầy đau xót, vì mất đi Nhu phi khiến hắn đau đớn, cũng là vì hành động tiếp tay cho người ngoài của Hiên Viên Diệp.

"Phụ vương, chúng con không hề đem mẫu phi giao cho nam nhân kia, là chính y tìm được mẫu phi." Mạnh Phất Ảnh nghe thấy Hoàng Thượng trách cứ Hiên Viên Diệp, nhịn không được bèn nói.

Hoàng Thượng không hề nghe lý do của Hiên Viên Diệp, lúc trước là vì chính hắn đã làm tổn thương Nhu phi, làm cho Nhu phi mất hết hy vọng, mới không thể không rời khỏi Hoàng cung này.

Khi nghe tin Nhu phi chết, Hoàng Thượng đã tin như vậy, hoàn toàn đắm chìm trong đau xót. Nhưng Phong Nguyệt Ngân sau khi biết tin đó thì không hề tin tưởng, vừa về tới kinh thành đã đi tìm Nhu phi vì vậy mà tìm được nàng.

Nói thật, nếu nàng là Nhu phi, nàng cũng sẽ theo Phong Nguyệt Ngân rời đi.

"Ngươi còn dám nói?" Hoàng thượng trừng mắt nhìn Mạnh Phất Ảnh, thấp giọng quát, "Nếu không phải các ngươi dẫn nàng ra khỏi cung, Phong Nguyệt Ngân sao có thể có cơ hội mang nàng trở về?"

Mạnh Phất Ảnh hơi giật mình, trong lòng càng thất vọng hơn, Hoàng Thượng quá ích kỷ, cho tới bây giờ vẫn không nhận thức được bản thân mình có lỗi.

Còn vẫn trách bọn họ đem Nhu phi ra khỏi Hoàng cung, nếu bọn họ không mang theo Nhu phi xuất Cung, chỉ sợ lúc này Nhu phi đã sớm bị hại chết rồi, không thì cũng sẽ vì thương tâm mà chết.

Hiên Viên Diệp hơi nheo mắt lại, nhìn về phía Hoàng thượng, khóe môi hơi kéo lên thành nụ cười lạnh, từng chữ từng chữ chậm rãi nói, "Cho tới bây giờ, Người vẫn không hiểu được bao nhiêu năm như vậy, Mẫu phi ở trong Hoàng cung vì Người mà chịu bao nhiêu đau khổ, đáng ra con còn vì chuyện này mà có chút áy náy nhưng bây giờ con thấy thật may mắn, may mà con đã đưa Mẫu phi ra khỏi Hoàng cung."

"Ngươi!" Hoàng Thượng chán nản, khẽ nâng tay lên, càng thêm tức giận nhìn thẳng vào Hiên Viên Diệp.

"Người có cảm tình với Mẫu phi nhưng đó không phải là tình yêu chân chính, bây giờ Người có thể sẽ thấy đau khổ, hối hận, nhưng đó không phải bởi vì yêu, Người căn bản không biết cái gì là tình yêu chân chính." Hiên Viên Diệp nhìn thẳng vào gương mặt phẫn nộ của Hoàng Thượng, không hề có ý muốn lùi bước, ngược lại lại lạnh giọng nói.

Hắn rất hi vọng Mẫu phi cùng Phong Nguyệt Ngân có thể ở cùng nhau, bởi vì, hắn biết, Phong Nguyệt Ngân đối với Mẫu phi là hoàn toàn thật lòng.

Ngôi vị Hoàng đế này hắn cũng không muốn có, thế nên về sau hắn cũng không cần đề ý đến phép tắc, quy củ hoàng cung gì cả.

Sau này hắn sẽ trân trọng bảo vệ nữ nhân của mình, cũng hi vọng, Mẫu phi có thể có được hạnh phúc chân chính.

"Ngươi, ngươi..." Hoàng Thượng bị hắn làm cho tức đến hộc máu, tay hơi hơi run run chỉ vào Hiên Viên Diệp, giận dữ quát, "Ngươi có phải cho rằng trẫm không dám xử lý ngươi?"

Ánh mắt Hiên Viên Diệp trở nên u ám, trên mặt mang theo chút thất vọng, cười lạnh nói, "Trong thiên hạ này, có cái gì Hoàng Thượng không dám làm?"

Thanh âm kia trầm thấp mang theo vài phần trào phúng.

"Được, giỏi lắm." Hoàng thượng càng thêm tức giận, lại ngoan thanh nói, "Trẫm sẽ hạ chỉ, thu binh quyền của ngươi, trẫm cũng muốn thấy ngươi làm sao có thể tiếp tục càn rỡ."

Hiên Viên Triệt hơi ngước mắt lên, nhìn về phía Hoàng thượng, con ngươi nhanh chóng che giấu điều gì đó.

Mặc dù y có chút kinh ngạc Hoàng Thượng lại có quyết định xúc động như vậy, nhưng nghĩ đến việc Hiên Viên Diệp không chỉ đem Nhu phi ra khỏi Hoàng cung, còn đem Nhu phi đến bên cạnh nam nhân khác, Hoàng Thượng không tức giận mới là lạ.

Có người nam nhân nào có thể trơ mắt nhìn nữ nhân mà mình để ý bị nam nhân khác ôm ấp?

Trong con ngươi âm lãnh không khỏi ánh lên tia cười lạnh, thật không ngờ, ngay lúc rối loạn như vậy lại có thu hoạch ngoài dự kiến. Nhưng khi nhìn về hướng Mạnh Phất Ảnh, nữ nhân y để ý lại ở bên cạnh nam nhân khác không khỏi cảm thấy khó chịu. Mặc kệ thế nào, ycũng phải đoạt lại nàng, khiến nàng ở bên cạnh y.

"Tùyý Người." Hiên Viên Diệp thản nhiên nói với Hoàng thượng, không hề nhượng bộ, ánh mắt trở nên lạnh lẽo như băng, thấp giọng hừ lạnh.

"Người đâu, thu binh phù của hắn." Hoàng Thượng càng thêm buồn bực, quát lớn với thị vệ bên cạnh.

Thị vệ vẫn còn sửng sốt, đang do dự, không biết Hoàng thượng nhất thời tức giận mới nói vậy, hay là thật.

"Không cần, tự ta sẽ giao ra." Hiên Viên Diệp lại chủ động lấy binh phù ra, ném vào tay thị vệ kia.

Sau đó, không hề để tâm xem Hoàng Thượng có đồng ý hay không, mang Mạnh Phất Ảnh nhanh chóng rời đi.

Hoàng Thượng nhìn bóng lưng Hiên Viên Diệp rời đi, lửa giận càng bốc lên, tức giận quát, "Nghịch tử, tên nghịch tử này." Ánh mắt hơi chuyển, nhìn về phía Hiên Viên Triệt cùng Đạt Hề Nhiên còn đứng ở một bên, có vẻ như phát hiện bọn họ vẫn còn chưa rời đi, sắc mặt càng thêm âm trầm, lạnh lùng nói, "Các ngươi còn đứng ở chỗ này làm cái gì?"

"Nhi thần lập tức cáo lui." Hiên Viên hơi cụp mắt, cung kính nói, nhưng trong lòng lại đang cười lạnh.

Hoàng Thượng nổi giận với Hiên Viên Diệp, thật đúng là trời giúp y.

Vừa nói dứt lời, bèn cùng Đạt Hề nhanh chóng rời đi.

"Ngươi nói, Hoàng Thượng thu lại binh quyền của Hiên Viên Diệp, rốt cuộc là thực hay giả?" Đạt Hề Nhiên vừa đi vừa thấp giọng hỏi Hiên Viên Triệt.

Hiên Viên Triệt bước chân hơi chậm lại, khóe môi nhếch lên cười lạnh, chậm rãi nói, "Bất kể là thực hay là giả, lần này bản cung tuyệt đối sẽ không tha cho hắn."

Lúc này đây, không chỉ là vì vương triều giang sơn nhà Hiên Viên, càng là vì nữ nhân kia, vì vậy, y chỉ có thể thành công, không thể thất bại.

Hoàng Thượng nhìn thấy Thái tử cùng Đạt Hề Nhiên rời đi, sự tức giận trên mặt biến mất, ánh mắt tràn ngập đau xót. Thân mình thẳng tắp của hắn hơi hơi lắc lắc, như không còn đứng vững nổi.

Nhu nhi trở về Phong tộc, hắn sợ rằng không còn được gặp lại nàng nữa.

Phong Nguyệt Ngân rất lợi hại, ngày đó, nếu không phải Nhu nhi lựa chọn hắn, hắn tuyệt đối không thể mang Nhu nhi trở về đây, thế nhưng bây giờ, chính Nhu nhi lựa chọn rời bỏ hắn.

Vì vậy, hắn hiện tại không hề có bất kỳ cơ hội nào.

Hắn cũng nghĩ sẽ đi Phong tộc tìm Nhu nhi về, nhưng hiện tại trong triều rất loạn, hơn nữa ngày mai sẽ là ngày Tình nhi thành thân, hắn sao có thể rời đi được?

"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng..." Ngay lúc này, Lưu công công vội vàng chạy tới, nhìn thấy Hoàng Thượng bình yên vô sự đứng ở trong sân, rốt cục cũng thở dài nhẹ nhõm, vội vàng đi về phía trước, thấp giọng nói, "Hoàng Thượng, ngài không có việc gì thì tốt rồi, nô tài luôn luôn chờ ở thư phòng, cũng không nhìn thấy Thất điện hạ, thánh chỉ kia ..."

"Chuẩn bị lâm triều." Những cảm xúc vừa rồi trên mặt hắn nhanh chóng biến mất, ánh mắt hơi trầm xuống, lạnh giọng ngắt lời nói của Lưu công công, sau một hồi giằng co vậy mà đã đến thời gian lâm triều.

Hắn muốn mang Nhu nhi về thì phải làm cho Hiên Viên triều vững mạnh hơn đã.

Lưu công công nghe lệnh, nhanh chóng đi chuẩn bị.

"Chàng nói vậy là cố ý?" Ra khỏi Hoàng cung, Mạnh Phất Ảnh nhìn Hiên Viên Diệp, thấp giọng hỏi.

Hiên Viên Diệp vừa nãy là cố ý nói như vậy với Hoàng Thượng, hẳn là sợ Hoàng Thượng nhất thời quá mức xúc động, buông hết mọi việc ở Hiên Viên triều, đi tìm Nhu phi, nếu như vậy, toàn bộ Hiên Viên triều sẽ thật sự rối loạn.

Nhưng nàng không biết, Hoàng Thượng đoạt binh quyền của Hiên Viên Diệp là vì sao?

"Đi thôi." Hiên Viên Diệp không trực tiếp trả lời nàng, mà gắt gao ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói, "Bây giờ không còn sớm, trở về thôi, nghỉ ngơi thật thoải mái."

Hắn biết nàng vốn thông minh, khẳng định đã đoán ra được cái gì, không sai, hắn vừa rồi là cố ý chọc giận Hoàng thượng.

Sự việc xảy ra hôm nay quá mức nguy hiểm, hắn không thể để nàng đi theo hắn mạo hiểm, càng không thể cho nàng biết kế hoạch của hắn. Vì vậy, hắn trước hết phải mang nàng đến nơi an toàn đã.

Khi đang nói, hắn ôm lấy nàng, để nàng dựa lưng vào hắn, Mạnh Phất Ảnh nằm gọn trong lòng hắn, chậm rãi nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

"Tốc Phong, đem Vương phi đến Săn Bảo." Hiên Viên Diệp nhìn Mạnh Phất Ảnh ở trong lòng, thấp giọng phân phó với Tốc Phong, hiện tại cũng chỉ có chỗ đó là an toàn nhất.

"Vâng". Tốc Phong tự nhiên hiểu được ý của Hiên Viên Diệp, cung kính tuân lệnh, hắn vung tay lên, xe ngựa ở trong chỗ ẩn nấp bí mật gần đó tiến lại.

Hiên Viên Diệp cẩn thận ôm Mạnh Phất Ảnh vào trong xe ngựa, đặt lên ghế đã sớm được trải đệm, nhưng cũng không lập tức rời đi, mà ở một bên dịu dàng nói "Phất nhi, qua hôm nay, mọi chuyện sẽ được giải quyết xong, ta sẽ dẫn nàngi đến một nơi không có tranh đoạt, không có nguy hiểm rình rập, sống cuộc sống tự do tự tại."

Hắn biết, nàng thích một cuộc sống như thế, mà hắn nói đến đây cũng cười khẽ, hiện tại, trong lòng hắn, cũng thật sự khát vọng được sống như thế.

Chỉ cần trừ bỏ Thái tử, chỉ cần đợi khi vương triều Hiên Viên ổn định lại cục diện, hắn sẽ ngay lập tức dẫn nàng rời đi.

Giờ phút này, Mạnh Phất Ảnh đang ngủ say sưa không nghe được lời hắn nói.

Hiên Viên Diệp chỉnh lại gối cho nàng rồi mới đứng lên, nhảy xuống xe ngựa, nét dịu dàng trên mặt ngay lập tức biến mất, nhìn Tốc Phong ở một bên, trầm giọng phân phó "Bảo hộ vương phi cho tốt." Hắn đã điểm huyệt ngủ của nàng, là vì không muốn để nàng theo hắn mạo hiểm.

Bởi vì, hắn biết, mục đích thực sự của Hiên Viên Triệt lần này là vì nàng, vì vậy, mặc kệ như thế nào, cũng không thể để cho Hiên Viên Triệt tìm được nàng.

"Vương gia yên tâm, chỉ cần còn thuộc hạ, tuyệt đối sẽ không để cho người nào làm thương tổn Vương Phi nửa cọng tóc." Tốc Phong trịnh trọng nói.

Hiên Viên Diệp gật đầu, lại nhìn vào xe ngựa một cái, thong thả nói, "Đi thôi."

Hắn hiện tại có rất nhiều chuyện phải làm, sự việc hôm nay đã quá nguy hiểm, từ giờ hắn không thể qua loa một chút nào.

Tốc Phong lại cung kính đáp, sau đó đánh xe ngựa rời đi.

Hiên Viên Diệp nhìn xe ngựa kia càng chạy càng xa, mới xoay người, đi về hướng ngược với hướng xe ngựa đi.

Hoàng Thượng lâm triều, trước mặt mọi người tuyên bố thu hồi binh quyền của Hiên Viên Diệp.

Toàn bộ đại thần đều kinh sợ, khó có thể tin lời Hoàng thượng vừa nói.

"Hoàng Thượng." Tể tướng đại nhân sau khi lấy lại tinh thần, nay lập tức tiến lên, kinh hãi nói "Hoàng Thượng, vào thời điểm này, thu hồi binh quyền của Thất điện hạ, e rằng không ổn."

"Được rồi, không cần nói nữa, chuyện này trẫm đã quyết, hơn nữa binh phù cũng đã thu hồi." Hoàng Thượng lạnh lùng ngắt lời tể tướng đại nhân.

Mạnh Vân Thiên hơi chau mày, vẻ mặt hiện lên vài tia nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì thêm.

Hoàng Thượng với Thất điện hạ thế nào, ông hiểu rõ mười phần. Hoàng Thượng sẽ không vô duyên vô cớ thu hồi binh quyền của Thất điện hạ, hơn nữa còn là vào lúc mấu chốt, thời điểm nguy hiểm nhất này.

Việc này e rằng ẩn giấu điều gì đó.

Hơn nữa, Hoàng Thượng nếu thật muốn đối phó với Thất điện hạ như lời nói, sẽ không thu hồi binh quyền của Thất điện hạ, mà sẽ diệt trừ cả ông ngay lập tức, dù sao, hiện tại, Phất nhi là Thất vương phi.

Mọi người thấy Hoàng Thượng trực tiếp bác bỏ lời của Tể tướng đại nhân, mà Hầu gia lại cũng không nói gì, vì vậy đồng thời giữ im lặng, không người nào dám nói gì.

Trong cung, Thái hậu đã dậy từ sớm, dù sao hôm nay cũng là ngày Tinh nhi xuất giá.

Sau khi rời khỏi giường, cung nữ trang điểm cho nàng xong, vẫn không thấy bóng dáng Mạnh Phất Ảnh đâu, nghi hoặc nói, "Kì quái, hôm nay là ngày Tinh nha đầu thành thân, Ảnh nha đầu sao vẫn chưa tiến cung?"

Trong giọng nói của bà có vài phần thương cảm, Ảnh nha đầu không phải là còn giận bà, không muốn nhìn thấy bà nên mới không tiến cung chứ?

"Hồi Thái hậu, điện hạ vừa mới cho người ta đến truyền lời, nói Thất vương phi nhiễm phong hàn, không thể tiến cung." Phía ngoài một thị vệ nghe được lời nói của Thái hậu, nhỏ giọng bẩm tấu.

"Ngã bệnh? Đã truyền Thái y chưa?" Thái hậu nghe Mạnh Phất Ảnh ngã bệnh, liền vội vàng nói, nhưng nghĩ đến Diệp nhi lo lắng cho nàng như vậy, còn cần bà lo lắng sao, huống chi, phong hàn cũng không phải bệnh nặng.

"Được rôi, ai gia đi xem Tinh nha đầu." Thái hậu thở dài, sau đó đứng lên, nhờ Hồng Ngọc giúp đỡ, đi về hướng cung của Hiên Viên Tinh.

Hiên Viên Tinh cũng thức dậy từ sớm, các cung nữ đang trang điểm cho nàng, dù sao hôm nay nàng cũng là tân nương, không thể qua loa.

Thái hậu đi vào gian phòng, nhìn thấy Hiên Viên Tinh đang ngồi trước bàn trang điểm, cười khẽ, gương mặt hạnh phúc, trong lòng cũng rất vui mừng, nha đầu này, rốt cuộc cũng sắp gả đi rồi.

"Tinh nhi thỉnh an Hoàng nãi nãi." Hiên Viên Tinh từ trong gương nhìn thấy Thái hậu đi tới, nhanh chóng đứng dậy, hành lễ.

"Được rồi, ngươi ngồi đi." Thái hậu đi về phía trước, ấn nàng xuống, sau đó lấy lược từ tay cung nữ, yêu thương nói, "Hôm nay, Hoàng nãi nãi trải đầu cho ngươi."

Thái hậu cầm lược trong tay, hơi run rẩy, trên mặt cũng giấu đi nỗi lưu luyến, Tinh nhi một khi gả đi rồi, cơ hội trở về cũng rất ít, bà đời này, không biết còn có thể gặp lại Tinh nha đầu hay không.

Đứa nhỏ Tinh nhi này, mệnh khổ, Mẫu phi sớm qua đời, ở trong Hoàng cung này cũng rất gian nan, khổ sở.

Hiên Viên Tinh hơi kinh sợ, ánh mắt hiện lên sự cảm động, nhưng cũng hiểu được tâm tư của Thái hậu, vì vậy nàng không cự tuyệt, mà ngồi xuống, tùy ý để Thái hậu từ từ chải mái tóc dài của nàng.

Thái hậu cũng thật khéo, lâu không sử dụng mà vẫn có thể chải rất đẹp.

"Nô tì thỉnh an Thái hậu." Lúc này, phi tử các cung cũng ào ào tới, nhìn thấy Thái hậu ở đây, bèn hành lễ.

Nhưng thiếu Liễu Phi.

"Ồ, tại sao không thấy Liễu Phi vậy?" Mị phi nhìn các phi tử một lượt, nghi hoặc hỏi, tuy rằng bình thường, Liễu Phi không thích náo nhiệt, nhưng hôm nay là ngày công chúa xuất giá, nàng không đến thì không thể nào hiểu nổi.

"Đúng nha, sao trễ như vậy nàng ấy vẫn chưa tới, không phải là ngủ quên chứ?" Minh phi cũng tùy thời phụ họa theo, mặc dù nói như vậy, nhưng trên mặt hiên lên vẻ nghi hoặc. Cũng biết, Liễu Phi bình thường làm việc cẩn thận vô cùng, tuyệt đối không thể ngủ quên vào thời điểm này.

"Nghe nói, tối qua, Liễu Phi nương nương bị Hoàng Thượng nhốt vào thiên lao." Tiểu cung nữ phía sau một phi tử đột nhiên thấp giọng nói.

Nàng vừa dứt lời, bên trong đại sảnh lập tức rối loạn, mọi người đều dồn ánh mắt về phía cung nữ kia, vô cùng kinh ngạc.

"Ngươi, ngươi vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa coi." Mị phi nhịn không được, gấp gáp hỏi lại, cũng ngay lập tức đứng lên, đi về phía cung nữ kia.

Tiểu cung nữ kia thấy tất cả mọi người đều đang nhìn nàng, cực kì kinh sợ, mới ý thức được bản thân mình lỡ lời, nhưng Mị phi lại đang hỏi nàng, nàng càng không dám không nói, run rẩy giải thích "Nô tì... Nô tì nghe cung nữ bên cạnh Liễu Phi nói, nàng sáng sớm chạy tới nói cho nô tì nghe, nói là Liễu Phi bị giam vào thiên lao, chỉ sợ mình cũng không sống nổi, đem một ít bạc vụn cùng một phong thư giao cho nô tì nhờ nô tì giúp nàng chuyển cho người nhà của nàng ấy, nô tì với nàng ấy vốn là đồng hương."

Chuyện này thật ra cũng không có mấy người biết, hơn nữa, tối qua, những người biết chuyện cũng không dám nói lung tung, vì vậy việc này cũng không bị truyền ra.

Hoàng Thượng nghĩ tới hôm nay là ngày Tinh nhi xuất giá, nên tạm gác chuyện đó xuống, một khi chuyện đó truyền ra, toàn bộ trong Cung nhất định sẽ rối loạn, nhất định sẽ ảnh hưởng tới chuyện tốt của Tinh nhi.

Nhưng không ai phát hiện ra cung nữ kia hơi cụp mắt xuống, trong mắt lóe lên ý cười lạnh.

"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Mị phi kinh hô, không tài nào tin được "Sao nàng ấy lại bị giam vào thiên lao?"

"Đúng đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Minh phi cũng ngưng trọng nói.

"Không được, bản cung muốn đi hỏi Hoàng Thượng." Mị phi tính tình nôn nóng nhất, nhanh chóng đứng dậy muốn đi ra ngoài.

"Đứng lại." Thái hậu lại lạnh giọng hô, mặc kệ thế nào, hôm nay chuyện của Tinh nhi là quan trọng nhất, bất luận là kẻ nào, dù là chuyện gì, cũng không thể ảnh hưởng tới chuyện vui của Tinh nhi.

Hiên Viên Tinh cũng có chút lo lắng, vì sao đêm trước khi nàng thành thân lại xảy ra chuyện như vậy. Chuyện này với việc thành thân của nàng có quan hệ hay không?

Có hay không?

Không hiểu sao, trong lòng nàng bỗng có chút lo lắng.

"Tinh nhi không cần phải lo lắng, Hoàng nãi nãi bảo vệ ngươi bình an, thuận lợi vui vẻ gả đi." Thái hậu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng Hiên Viên Tinh, nhẹ giọng an ủi.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, nói thật, trong lòng bà cũng có chút lo lắng, mà Phất nhi hôm nay cũng không đến, rốt cuộc có liên quan gì đến chuyện đó không.

Các phi tử của Hoàng thượng này bà không dám trông cậy, các nàng không gây loạn là may rồi.

Mị phi dừng bước, xoay người, nhìn về phía Thái hậu, ủy khuất nói, "Thái hậu, Hoàng Thượng đã lâu không triệu hậu cung nữ nhân thị tẩm, chúng ta là hậu cung nữ nhân, trong lòng bất mãn nhưng cũng không oán hận nửa câu, nhưng Hoàng Thượng lại đột nhiên đem Liễu Phi nhốt vào thiên lao, nhắc tới Liễu Phi bình thường đều làm tròn bổn phận, Hoàng Thượng rốt cuộc đang làm gì, có phải hay không cho rằng..."

"Ngươi im miệng cho ai gia." Thái hậu nghe những lời nàng nói, tức giận quát, nữ nhân này đúng là biết cách gây chuyện, tình hình hiện giờ sao có thể tùy tiện nói lung tung.

Đám phi tử này toàn một đám thích gây chuyện.

Thân người Mị phi hơi run rẩy nhưng cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không dám nói gì thêm.

"Hoàng Thượng làm việc tất có nguyên nhân, Liễu Phi nếu thật sự giữ đúng khuôn phép, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ không giam nàng ta vào thiên lao, Hoàng Thượng làm như vậy, nhất định là có nguyên nhân." Thái hậu đảo mắt nhìn qua các phi tử, giọng nói trầm thấp nhưng vô cùng uy nghiêm làm cho không ai dám phản kháng.

Lời nói hơi dừng lại, Thái hậu nhìn tất cả mọi người yên tĩnh trở lại, mới nói tiếp "Hôm nay là ngày công chúa xuất giá, chuyện này là quan trọng nhất, tuyệt đối không thể bởi vì bất cứ chuyện gì, trì hoãn chuyện hệ trọng này. Từ giờ trở đi, nếu người nào dám lại nhắc tới chuyện của Liễu Phi, ai gia sẽ không tha thứ."

Hiên Viên Tinh nhìn Thái hậu với ánh mắt cảm kích, giờ phút này nếu không có Thái hậu ở đây, các phi tử này chắc đã làm loạn hết lên rồi, khi đó ai quản nổi.

"Đội ngũ đón dâu sẽ đến ngay bây giờ, các ngươi đi chuẩn bị đi." Thái hậu lại quét mắt nhìn các phi tử một lượt, lại trầm giọng nói.

Các phi tử vâng lệnh, sau đó đều nhanh chóng đứng lên, đi chuẩn bị.

Ánh mắt tiểu cung nữ kia ẩn chứa chút ảo não, nhưng hiện thời Thái hậu đã lên tiếng, ai dám không theo, nên nàng cũng đi theo chủ tử của nàng, rời đi.

Dù sao cũng là đám cưới hai nước, bái đường thì đến nước Bắc Nguyên mới bái, vì vậy đây chỉ là hình thức đón dâu, nhưng phải đợi đến giữa trưa vì đây là quy định của Hiên Viên quốc.

Đến buổi trưa, đội ngũ đón dâu đã đến đón dâu.

Hoàng Thượng cũng tự mình đến cung của Hiên Viên Tinh, nhìn bộ dạng của Hiên Viên Tinh trên mặt hiện lên sự vui mừng, nhưng nghĩ đến lời nói Diệp nhi lúc trước nói với hắn, trong ánh mắt cũng thoáng hiện lên sự lo lắng.

Những phi tử này nhìn thấy Hoàng Thượng nhưng không có vẻ ân cần như bình thường, trên mặt đều hiện lên chút kinh sợ.

Ngay cả Mị phi cũng đứng rất quy củ, không dám lộn xộn, cũng không dám lên tiếng.

Hiên Viên Tinh theo Hoàng Thượng ra ngoài hậu viện, được đưa đến trước cỗ kiệu bên ngoài Hoàng cung.

Hiên Viên Tinh từ từ đi đến cỗ kiệu, không biết vì sao nhưng trong lòng càng lúc càng bất an. Y phục đỏ thắm, bao lấy thân thể của nàng, khi ánh mặt trời chiếu xuống, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, xua đi những lo lắng trong lòng nàng.

Cảm giác này như có chuyện gì không hay sắp xảy ra vậy. Nhưng hôm nay là ngày nàng thành thân, đội ngũ đón dâu đã chờ ở bên ngoài, nàng không thể không đi.

Vì vậy chỉ có thể tiếp tục bước đến, từ từ lên kiệu hoa...

Ánh mắt Thái hậu luôn luôn dõi theo Hiên Viên Tinh không rời, có phần lưu luyến, nhưng nữ nhân lớn rồi dù sao vẫn phải xuất giá, vì vậy trong lòng vẫn thấy vui mừng cho Tinh nhi.

Nhưng đến bây giờ Diệp nhi vẫn chưa thấy đâu, cho dù Phất nhi bị phong hàn không thể vào Cung nhưng Diệp nhi bình thường vô cùng yêu thương Tinh nhi, hôm nay dù sao vẫn phải tới tiễn Tinh nhi đi chứ?

Vì sao Diệp nhi cũng không thấy xuất hiện?

Bà cảm thấy sự việc có chút khác thường, trong lòng lại càng lo lắng hơn.

"Khởi kiệu." Đúng lúc này, thái giám hô to ngắt dòng suy nghĩ của Thái hậu.

Ánh mắt Thái hậu nhìn theo chiếc kiệu hoa của Tinh nhi từ từ rời đi...

*****

Kiệu hoa ngày càng đi xa, thẳng đến khi không còn thấy bóng dáng nữa, Thái hậu mới thu hồi con ngươi, khẽ thở dài một hơi, trong đôi mắt già nua của bà mang theo tia nhìn ấm áp. Lúc này đây, Thái hậu thật tâm chúc phúc cho Hiên Viên Tinh, chỉ cần nha đầu Tinh nhi hạnh phúc thì những thứ khác đều không quan trọng bằng.

Kiệu hoa đi qua Hậu hoa viên, có chút lung lay như sắp đổ về phía trước.

Hiên Viên Tinh ngồi ở trong kiệu, trên đầu đội hỉ khăn, tuy nàng không thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh, nhưng cảm giác đung đưa này không hiểu sao khiến nàng cảm thấy rất không thoải mái.

Tính toán thời gian, lúc này hẳn là đã sắp ra khỏiHoàng cung, nếu trên đường đi không có chuyện gì phát sinh thì chỉ cần ra đến ngoài Hoàng cung, gặp được Đông Phương Sóc thì có thể yên tâm được rồi. Nàng tin tưởng vào năng lực của Đông Phương Sóc, tuy rằng bình thường Đông Phương Sóc có chút cợt nhả, nhưng đến khi xử lý công sự thì lại vô cùng nghiêm túc, chu đáo khiến nàng tự khắc cảm nhận được sự an toàn.

Lại đi về phía trước thêm một đoạn đường nữa, nàng bỗng nghe được âm thanh vui mừng của kèn trống, ngay lập tức khóe môi Hiên Viên Tinh cong lên thành một nụ cười khẽ, tốt quá, nàng sắp được gặp Đông Phương Sóc rồi.

Thế nhưng ngay tại lúc kiệu hoa sắp ra khỏi cổng Cung, đột nhiên có một hắc y nhân lao nhanh đến cỗ kiệu, chỉ trong chớp mắt, nhân lúc mọi người không kịp có phản ứng, hắc y nhân đó đã lẻn vào trong cỗ kiệu, ôm lấy tân nương rồi bay đi mất.

Kiệu hoa vốn chỉ còn cách cửa Cung có vài bước nên những thị vệ ở ngoài cổng Cung đều nhìn thấy, thế nhưng bọn họ còn chưa kịp động thủ thì người nọ đã mang theo tân nương đi mất rồi.

"Không xong rồi, công chúa bị người cướp đi."Thị vệ canh gác ở cổng Cung nhìn thấy người kia rời đi, theo bản năng vừa đuổi theo, vừa lớn tiếng hô.

Đông Phương Sóc vốn đang rất sốt ruột chờ ở bên ngoài, nghe thấy tiếng hô thì cả người cứng đờ, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần đuổi những người người thị vệ kia.

Đáng tiếc làkhinh công của hắc y nhân kia thật sự là quá nhanh, khi tất cả mọi người tiến đến thì người kia và tân nương đều đã biến mất.

"L...àm sao, làm sao bây giờ?"Đám thị vệ vẻ mặt biến sắc, vô cùng sợ hãi. Sự việc này xảy ra ở ngay tại cổng Hoàng cung nên đương nhiên là bọn họ không thoát khỏi trách nhiệm.

Đông Phương Sóc cũng cố gắng đuổi theo nhưng cũng nhanh chóng bị mất dấu, vì vậy chỉ có thể bực tức quay trở về, sắc mặt âm trầm trông cực kì khủng bố, đôi mắt hắn ngập tràn sát ý.

Đứng trước đội ngũ đón dâu, hắn lạnh lùng mở miệng, "Mọi người, lập tức tỏa ra tìm kiếm công chúa, cho dù có lật cả kinh thành thì cũng phải đem công chúa bình an trở về."

Độingũ đón dâu nghe vậy cung kính đáp lời, không ai dám đưa ra bất kì câu hỏi hay dị nghị nào cả, chấp hành mệnh lệnh của hắn vô điều kiện, như thế có thể thấy được bình thường Đông Phương Sóc có uy vọng cao như thế nào.

Đông Phương Sóc nói xong cũng không chần chừ thêm giây phút nào nữa mà tiến đến Nghệ Vương phủ, cũng không đợi hạ nhân thông báo đã vội vàng xông vào.

"Hiên Viên Diệp, ngươi rốt cuộc đang làm gì hả? Hôm nay Tinh nhi xuất giá thế mà chẳng thấy mặt mũi ngươi đâu, hiện tại không rõ Tinh nhi bị kẻ nào cướp đi mà ngươi vẫn thản nhiên ở trong Vương phủ ư?" Đông Phương Sóc vừa vào Vương phủ đã vội vàng hô lớn, những chuyện khác, hắn có thể bình tĩnh xử lý, nhưng đụng đến những chuyện liên quan đến Tinh nhi thì hắn không có cách nào giữ được sự bình tĩnh, huống chi hiện tại Tinh nhi lại bị người khác cướp đi.

Đông Phương Sóc vừa vào đại sảnh liền nhìn thấy Hiên Viên Diệp đang ngồiuống trà, lửa giận không khỏi càng thêm bốc lên, tức giận nói, "Hiên Viên Diệp, ngươi thật đúng là hảo ca ca của Tinh nhi, là bạn chí cốt của ta."Trong tiếng rống giận của Đông Phương Sóc mang theo sự trào phúng vô cùng rõ ràng. Ánh mắt hắn nhìn về phía Hiên Viên Diệp cũng mang theo tia thị huyết, hận không thể trực tiếp bóp chết Hiên Viên Diệp.

Hiên Viên Diệp thấy hắn xông vào, chậm rãi đứng lên, nhưng gương mặt vẫn mang vẻ bình tĩnh như cũ, thậm chí cũng không có chút ngoài ý muốn, đầu lông mày chỉ hơi cau lại, trầm giọng nói, "Ngươi nói gì, Tinh nhi bị cướp ư?"

Trong thanh âm kiacó vẻ như mang theo vài phần kinh ngạc, khẩn trương, hơi cao giọng lên một chút, nhưng trong con ngươi lại không có quá nhiều khác thường.

Đông Phương Sóc nhìn thấy vẻ mặt của hắn, cảm thấy hơi bất ngờ, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, vội vàng nói, "Ngươi bây giờ còn không mau mausai người đi tìm, trước hết cho người canh giữ cổng Thành, không thể để cho hắc y nhân kia có cơ hội mang Hiên Viên Tinh ra khỏi Thành, ra khỏi Thànhthì sẽ càng khó tìm."

"Tinh nhi xảy ra chuyện, bổn vương cũng rất lo lắng, nhưng ngươi cũng biết, ngày hôm qua, phụ vương đã thu lại binh quyền của bổn vương nên hiện tại bổn vương cũng không có quyền lực điều quân ..." Hiên Viên Diệp khẽ thở dài, sau đó từ từ nói.

"Hiên Viên Diệp, ngươi đây là có ý gì?"Lời nói của Hiên Viên Diệp lúc này của Hiên Viên Diệp chẳng khác gì ngòi lửa châm pháo, khiến Đông Phương Sóc bùng nổ, hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm Hiên Viên Diệp, vẻ mặt khó có thể tin được quát lên, "Ý của ngươi là, ngươi sẽ mặc kệ chuyện này? Tinh nhilà thân muội muội của ngươi, vậy mà ngươi nỡ lòng mặc kệ ư?"

"Tinh nhi là muội muội của bổn vương, bổn vương há có thể mặc kệ, kể cả là không có binh quyền trong tay, bổn vương cũng sẽdốc toàn bộ sức lực cứuTinh nhi." Hiên Viên Diệp sắc mặt khẽ biến, ngẩng đầu nhìn Đông Phương Sóc, kiên quyết nói.

Trong lúc Đông Phương Sóc còn chưa kịp phản ứng, bènvội vàng đi ra khỏi đại sảnh, trầm giọng phân phó thị vệ ngoài cửa, "Người đâu, truyền mệnh lệnh của bổn vương, điều động toàn bộ lực lượng có thể đi cứu công chúa."

Đông Phương Sóc cũng đi theo ra ngoài, con ngươi nhìn về phía Hiên Viên Diệp bỗng hiện lên vài phần khác thường.

Những thị vệ kia nhanh chóng đáp lời, sau đó ào ào rời đi.

Đôi mắt Hiên Viên Diệp hơi lóe lên, khi hắn nhìn theo bóng lưng của một tên thị vệ cách đó không xa, khóe môi từ từ kéo ra một tia cười lạnh, hắn đã sớm đoán ra "cơ sở ngầm" mà Hiên Viên Triệt an bài trong phủ của mình. Quả nhiên là không ngoài sở liệu của hắn, nếu y muốn ngoạn, vậy thì hắn đành hảo hảo ngoạn một lần cho y xem.

Lần này, hắn nhất định phải khiến cho thế lực của Thái Tử hoàn toàn bị tiêu diệt sạch sẽ, thế nên, giờ phút này hắn không được quá nóng nảy.

"Bổn vương lập tức tiến cung, khẩn cầu Hoàng Thượng phái binh đi cứu Tinh nhi." Hiên Viên Diệp đưa mắt nhìn Đông Phương Sóc, nhận thấy trong mắt Đông Phương Sóc có tia ngoài ý muốn, nhưng cũng không đợi Đông Phương Sóc mở miệng, đã vội vàng nói.

Khi nói chuyệncũng không để cho Đông Phương Sóc có cơ hội mở miệng, vội vàng rảo bước chân, đi ra ngoài.

"Này, Hiên Viên Diệp..." Đông Phương Sóc mãi mới phục hồi lại tinh thần, khẩn trương đuổi theo, hô lên, "Ngươi đợi ta với, ta với ngươi cùng nhau tiến cung gặp Hoàng Thượng."

Bước chân của Hiên Viên Diệp cũng không vì thế mà lưu lại một khắc, để mặc Đông Phương Sóc đuổi theo, cùng li khai khỏi Vương phủ, thẳng tiến đến Hoàng cung.

Tại giờ khắc này, một gã thị vệ trong phủ hơi dừng lại động tác, hai tròng mắt đảo liên tục qua bốn phía, thấy không có người chú ý đến mình bèn lặng lẽ ẩn đến một chỗ không người, rồi gấp gáp ra khỏi Vương phủ.

"Chủ tử, hiện tại Hiên Viên Diệp cùng Đông Phương Sóc đã trở nên rất rối loạn, đều vội vàng đi tìm công chúa." Người nọ nhanh nhẹn đi vào phủ Thái tử, đi đến trước mặt thái tử, vội vàng bẩm báo.

Hai mắt Thái tử hơi nheo lại, khóe môi nhếch lên, từng chữ từng chữ chậm rãi nói, "Càng loạn, càng tốt." Chính y đã thiết kế ra sự cố này với mực đích làm cho bọn họ trở nên rối loạn, như thế y mới có cơ hội đi đoạt nữ nhân kia.

"Hiện tại trong Nghệ trong vương phủthế nào rồi?" Hiên Viên Triệt quét mắt về phía gã thị vệ kia, lạnh giọng hỏi.

Nhưng trong âm thanh lạnh như băng có ẩn quachút mềm nhẹ, thật ra điều y muốn biết chính là hiện tại nàng thế nào rồi.

"Hồi chủ tử, tất cả thị vệ ở trong Vương phủ đều tỏa ra tìm công chúa, Hiên Viên Diệp cùng Đông Phương Sóc đã tiến cung cầu Hoàng Thượng phát binh."Gã thị vệ cẩn thận trả lời.

Hiên Viên Triệt nhíu mày, vẻ mặt vô cùng bất mãn, khó chịu nói "Việc này còn cần ngươi tới bẩm báo sao?"

Thân thể của gã thị vệ đột nhiên cứng đờ, biểu tình sợ hãi, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào, hiển nhiên là không biết rõ ý tứ của Thái tử.

Chỉ thấy tay Hiên Viên Triệt vung lên, chén trà tinh xảo trong tay bay lên, đáp thẳng xuống đầu gã thị vệ, khiến đầu gã thị vệ như muốn nứt ra, máu tươi chảy ròng ròng.

"Đồ vô dụng. Bản cung nuôi ngươi có tác dụng gì?" Thái tử sắc mặt càng thêm âm trầm, thanh âm lạnh lẽo như tiếng gọi từ địa ngục.

Gã thị vệ xui xẻo dù đau đớn vẫn không dám kêu rên lấy một tiếng, nghe thấy lời này, rốt cục tỉnh táo ra, cẩn thận nói, "Thuộc hạ hiểu được ý tứ của chủ, thuộc hạ nhất định sẽ đem nàng đến cho chủ tử."

"Còn không mau cút đi?" Thái tử chau mày, gầm nhẹ.

Người nọ hốt hoảng đứng lên, vội vàng chạy ra ngoài, sợ mình chậm một bước thì sẽ không còn giữ được tính mệnh.

"Bọn họ hiện tại đã rối loạn, ngươi muốn tìm được nữ nhân kia thì chẳng phải là quá đơn giản sao?" Đợi cho đến khi tên thị vệ kia rời khỏi, Đạt Hề Nhiên mới thấp giọng nói.

Hiên Viên Triệt nhếch mép nhìn về phía hắn, lạnh lung hỏi lại, "Hiên Viên Diệp là người dễ đối phó như thế sao?"

Cho dù lúc này sự việc trở nên rối loạn thì chưa chắc kế hoạch của y đã thành công, y với Hiên Viên Diệp đấu đá với nhau đã nhiều năm, há có thể không biết Hiên Viên Diệp là người lợi hại như thế nào, vì thế, y không thể có chút sơ xuất hay khinh địch được.

"Vậy ngươi tính toán xử trí Hiên Viên Tinh như thế nào?" Đạt Hề Nhiên nhất thời nghẹn lời, nhớ tới Hiên Viên Tinh vừa bị Hiên Viên Triệt sai người cướp về, không khỏi lại thấp giọng hỏi.

Hiên Viên Triệt con ngươi trầm xuống, sâu trong đáy mắt tỏa ra sát khí âm lãnh, thản nhiên nói, "Ngươi nói xem, nếu bản cung đem thi thể của Hiên Viên Tinh ném tới trước mặt Đông Phương Sóc thì sẽ có hiệu quả như thế nào đây?" Thanh âm của y rất thấp, rất thản nhiên nhưng lại làm cho Đạt Hề Nhiên sợ hãi không thôi.

Đạt Hề Nhiên trợn mắt lên, biểu tình khó có thể tin đượcnhìn về phía y, run rẩy nói, "Nàng, nàng là thân muội muội của ngươi cơ mà?"

Đã sớm nghe thế gian nói qua Hiên Viên Triệt là người vô tình, nhưng thật không ngờ y lại không có tình người đến mức này, rõ ràng Hiên Viên Tinh là muội muội cùng cha khác mẹ với y, vậy mà yvẫn có thể xuống tay được sao?

Crypto.com Exchange

Chương (1-115)