Truyện:Thần Y Ngốc Phi - Chương 057

Thần Y Ngốc Phi
Trọn bộ 115 chương
Chương 057
Tìm được Nhu Phi thực (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-115)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tuy rằng trước đây hắn đã từng nhìn thấy nàng trong bộ dạng nam nhân, cũng sớm biết nàng kỳ thực rất đẹp, nhưng dù sao lúc đó nàng cũng vẫn đang dịch dung, ngoài lông mày, mũi và khóe môi thì đều che dấu cả, huống chi lúc đó nàng cải trang thành nam nhân, hiển nhiên là không thể nhìn ra được vẻ phong tình.

Mà giờ đây, mái tóc dài buông xõa của nàng đang tung bay trên bờ vai, đổ xuống như thác nước đen nhánh, mềm mại mà phiêu dật, làm cho người ta kìm lòng không được chỉ muốn giữ lấy, nhưng cũng không dám đưa tay ra, chỉ sợ làm hỏng mất cảnh đẹp nhân gian khó gặp này.

Mái tóc mềm như tơ không điểm thêm trang sức gì lại càng làm tăng thêm vẻ tự nhiên mơ mộng.

Khuôn mặt của nàng dường như chỉ được trang điểm một lớp cực kỳ nhẹ.

Chỉ có phía trên mi mắt được đánh một chút màu bóng mắt đơn giản, đương nhiên ở thời cổ đại này không có màu bóng mắt, Mạnh Phất Ảnh đã dùng cái khác để thay thế nhưng cũng rất có hiệu quả. Đôi mắt nàng vốn long lanh sáng ngời được điểm thêm một màu tím nhàn nhạt như mộng ảo càng tăng thêm vài phần sinh động, vài phần dụ hoặc.

Đôi môi nàng vốn đã đỏ mọng, lúc này không biết điểm thêm cái gì mà tỏa ra ánh sáng lấp lánh trong suốt, thực sự trông giống như những giọt nước mát. Mà giờ phút này, đôi môi nàng hơi hé mở, ánh sáng trong suốt kia quả thật ẩn chứa sự hấp dẫn trí mạng.

Lúc này, ở trước mặt Hiên Viên Diệp, nàng tựa hồ như một tiên tử chỉ vì không cẩn thận mà lưu lại chốn trần gian này, mộng ảo mà phiêu dật, có điều trong cặp mắt tuyệt mỹ lại mang theo vài phần nghịch ngợm linh động tựa như một tinh linh đáng yêu. Vẻ đẹp hiện tại của nàng chỉ e là không thể tìm được lời nào để diễn tả.

Hiên Viên Diệp ngây người, đôi mắt thẳng tắp nhìn nàng không hề chớp. Ngay cả con mắt cũng không động đậy một chút nào.

Dường như hắn đã biến thành một bức phù điêu.

Nếu không phải cảm nhận được hơi thở cực kỳ nhẹ nhàng của hắn, Mạnh Phất Ảnh còn tưởng hắn thực sự đã bị đông cứng lại rồi.

Hắn vốn là loại người không quá để ý đến dung mạo của người khác. Trước kia, có vô số nữ nhân tuyệt mỹ từng đứng ở trước mặt hắn, dùng mọi cách để quyến rũ hắn, nhưng ngay cả một ánh mắt hắn cũng không thèm nhìn đến họ.

Vốn dĩ hắn cho rằng, hắn sẽ không thể bị kinh ngạc bởi vẻ ngoài của bất kỳ ai.

Nhưng vào lúc này, hắn thật sự hoàn toàn kinh động, kinh động đến quên cả phản ứng.

Hắn chưa từng biết người nào đẹp đến như vậy. Trước nay hắn vẫn cho rằng Mẫu phi chính là nữ nhân đẹp nhất trên đời, nhưng chỉ e rằng vẻ đẹp đó còn rất xa mới sánh được với vẻ đẹp của người đang đứng trước mặt hắn đây.

Mà nữ nhân này lại là người hắn yêu, là người trong lòng hắn, nàng lại đẹp đến vậy, làm cho hắn cứ thế mà ngây người sững sờ, không dám nhúc nhích, ngay cả đôi mắt cũng không dám chớp một cái, dường như sợ rằng chỉ chớp mắt một cái thôi thì nàng sẽ tan biến đi mất.

"Ngươi tỉnh lại đi." Mạnh Phất Ảnh nhìn dáng vẻ ngơ ngác nửa ngày không có phản ứng gì của hắn, nhịn không được bèn vươn tay ra huơ huơ trước mặt hắn, rầu rĩ nói.

Nàng biết gương mặt của nàng thật sự xinh đẹp làm cho người ta không thể tin được, nhưng mà hắn phản ứng như vậy có quá mức lắm không?

Sửng sốt đến nửa ngày rồi mà vẫn chưa lấy lại tinh thần, hắn không phải không bao giờ để ý đến dung mạo của nữ nhân sao? Nếu để ý, có lẽ hắn sẽ không thích nàng trước kia.

Thân mình Hiên Viên Diệp run lên, tinh thần đã phục hồi lại, nhưng đôi mắt vẫn thẳng tắp nhìn nàng, có vẻ như vẫn chưa dám tin mà hỏi, "Phất nhi, thật là nàng sao?"

Mạnh Phất Ảnh âm thầm trợn cả hai mắt, hắn nói cái gì vậy? Cái gì gọi là thật là nàng? Chẳng lẽ hắn không nhận ra được nàng sao?

"Không phải ta." Ánh mắt Mạnh Phất Ảnh cũng thẳng tắp nhìn hắn, đôi môi mọng đỏ khẽ nhúc nhích chậm rãi nói từng chữ.

Thân mình Hiên Viên Diệp có vẻ như lại cứng lại thêm một chút, đôi mắt trầm xuống, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.

Hả, Mạnh Phất Ảnh kinh ngạc, không lẽ nam nhân này thật sự tưởng rằng không phải là nàng? Cũng đúng, hai người quá khác nhau, có thể trong lúc nhất thời hắn không thể lập tức tin tưởng được.

Có điều, như vậy cũng chứng minh được rằng hắn thực sự yêu con người nàng mà không quan tâm bề ngoài của nàng như thế nào.

Mạnh Phất Ảnh âm thầm thở ra một hơi, lại nói, "Không phải là ta ư? Chẳng lẽ ngươi cho rằng có tiên tử nào không cẩn thận chạy đến phòng của ngươi sao?"

Tuy thế trong lòng nàng vẫn thầm buồn cười, thật không ngờ nam nhân này cũng có lúc chậm lụt đến như thế.

Ban đầu nàng nghĩ khi hắn nhìn thấy bộ dạng này của nàng thì nhất định sẽ kinh ngạc, sẽ rung động, không ngờ hắn lại kinh hãi đến nửa ngày cũng không có phản ứng như thế, thật là không bình thường, nàng còn cho rằng khi hắn nhìn thấy nàng đẹp như vậy thì nhất định sẽ nhào lên ...

Nàng thừa nhận ý nghĩ của mình có phần không trong sáng, nhưng so với việc hắn ngẩn người thế này thì quả thật ...

Nàng còn đang bất mãn trong lòng thì hắn đã nhanh chóng đi vào phòng, cánh tay dài duỗi ra, lập tức ôm nàng vào trong lòng, bàn tay kia cũng nhanh chóng đóng sập cửa phòng lại.

"Đúng là Bản vương đã cho rằng như vậy." Hắn thấp giọng nói, môi hắn gần sát vào mặt nàng, khóe môi hơi kéo ra một tia cười khẽ, trong âm điệu có phần dồn dập khác thường, thân mình cũng hơi căng lên.

Giọng nói còn chưa hạ xuống, môi hắn đã rất nhanh ngậm chặt môi nàng, đôi môi đỏ mọng trong suốt đã sớm khơi gợi lên trong hắn những tầng xúc động sâu kín nhất, kỳ thực từ khi nàng xuất hiện trước mặt hắn, hắn đã có loại cảm xúc này, chỉ vì hắn quá mức kinh ngạc mà quên mất cả hành động.

Lúc này đây hắn hôn nàng, mặc sức hưởng thụ vị ngọt của nàng, ngang nhiên kích thích, rồi lại cực kỳ dịu dàng, chậm rãi xâm nhập vào khoang miệng nàng.

Mạnh Phất Ảnh có chút không phản ứng kịp với hành động quá mức bất ngờ của hắn, nhưng cũng không kháng cự, nam nhân này lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng khiến cho người ta bất ngờ, nghĩ đến đây khóe môi nàng chợt tràn ra một tia cười khẽ.

Cánh tay nàng từ từ ôm lấy cổ hắn, chủ động ép sát vào người hắn, lưỡi cũng từ từ vươn ra chạm vào lưỡi hắn.

Thân mình Hiên Viên Diệp rõ ràng cứng lại, hắn vốn đang căng thẳng kích động, lúc này dường như lại có cái gì đó trong nháy mắt thẳng tắp xâm nhập vào từng dây thần kinh trên người hắn. Cảm giác khác thường này làm cho thân mình hắn hơi run rẩy, con tim cũng tựa hồ nhẹ nhàng run rẩy theo.

Hắn càng hôn nàng sâu, hơn, động tác lúc này đã mất đi vài phần dịu dàng cẩn thận, lại thêm vài phần dồn dập không thể chế ngự.

Sự chủ động của nàng đã phá vỡ lý trí cuối cùng của hắn. Giờ phút này hắn chỉ hận không thể đem nàng hòa vào trong thân thể.

Cho đến khi mặt nàng đỏ lên vì thiếu không khí, hắn mới từ từ buông nàng ra một chút. Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của nàng lại càng tăng thêm phần dụ hoặc trí mạng, cổ họng hắn đột nhiên căng ra.

Hắn thật sự muốn ngay lập tức hôn nàng lần nữa.

Mà lúc này hiển nhiên nàng vẫn còn ở trong dư âm của cái hôn vừa rồi, hơi thở vẫn dồn dập liên hồi, ngực cũng không ngừng phập phồng.

Nàng đang mặc một bộ quần áo màu tím nhạt, quần áo mùa hè vốn dĩ đã mỏng, mà vật liệu may bộ quần áo này chính là tơ tằm thiên nhiên, khi mặc lên người thì cực kỳ thoải mái, có điều có chút mỏng manh, có chút ẩn ẩn hiện hiện.

Hơn nữa bên trong nàng cũng không mặc loại đồ lót của thời cổ đại mà mặc đồ lót theo kiểu hiện đại tự nàng làm ra.

Nếu ở thời hiện đại, mùa hè mà mặc như vậy thì có thể nói là cực kỳ bảo thủ, nhưng đây là ở thời cổ đại, hơn nữa, giờ đang lúc trời tối, ăn mặc như vậy thì muôn phần ái muội, muôn phần nguy hiểm.

Dáng vẻ phong tình của nàng hơi hơi lay động dưới ánh nến, lại càng lộ ra vài phần dụ hoặc.

"Phất nhi, nàng đang cố ý quyến rũ Bản vương phải không?" Cổ họng Hiên Viên Diệp nhẹ chuyển động, trong giọng điệu trầm thấp mang chút khàn khàn, vừa nãy ở ngoài cửa hắn chỉ chú ý đến khuôn mặt nàng mà không chú ý đến vẻ phong tình trên người nàng.

Giờ phút này, vừa vặn đứng ở nơi có ánh nến chiếu vào, nét ẩn ẩn hiện hiện xuyên qua quần áo nàng lại càng hiện ra thêm phần dụ hoặc.

Nói đến quyến rũ, nói đến dụ hoặc thì phải kể đến công chúa vương triều Đạt Hề năm đó, quần áo của nàng ta so với quần áo của nàng còn mỏng manh hơn mấy lần, hơn nữa nàng ta còn múa may điên cuồng, so với nàng cũng hở hang gấp nhiều lần, mà khi đó hắn chẳng mảy may có chút cảm giác, ngược lại chỉ muốn đá văng nữ nhân kia đi.

Nhưng vào lúc này, những điểm khác biệt nho nhỏ giữa nàng với nàng ta cũng chính là điểm dụ dỗ trí mạng.

Ánh mắt Mạnh Phất Ảnh chớp chớp, thẳng tắp nhìn hắn, đôi môi mọng đỏ khẽ mở, chậm rãi nói, "Vậy chàng đã bị ta quyến rũ chưa?"

Tối nay, nàng vốn đã không nghĩ tới việc trốn tránh hắn. Khi nàng lấy bộ mặt thật ra để gặp hắn, nàng cũng đã hạ quyết tâm sẽ hoàn toàn tiếp nhận hắn.

Hôm nay, ở trước mặt mọi người, hắn đã thi lễ với Phụ thân như vậy, trong lòng nàng sớm đã bị hắn làm cho cảm động, mà sau khi nghe hắn ngạo mạn nói về nữ nhân của hắn như thế, nàng lập tức biết rằng mình không thể trốn tránh được nữa.

Không phải người không trốn tránh được, mà trong tâm đã không thể trốn tránh được rồi.

Dù sau này có bị thương tổn, dù sau này có quá nhiều khó khăn, nàng cũng không muốn trốn tránh nữa.

Đúng như hắn nói, mặc dù không bái đường, nhưng lễ bái của hắn trước Phụ thân sáng nay coi như đã thay cho tất cả. Tối nay cứ coi như là đêm động phòng của bọn họ đi.

Vì vậy, lúc trời tối, nàng đã tỉ mỉ ngồi trang điểm, có vẻ như cũng thật sự muốn quyến rũ hắn đây, khà khà!

Hiên Viên Diệp ngẩn người, khóe môi lập tức cười khẽ, tiến đến gần nàng hơn nữa, thấp giọng cười nói, "Nàng thử nói xem?"

Nàng cần gì phải quyến rũ hắn, hắn đã sớm rơi vào rồi.

Mạnh Phất Ảnh chớp mắt một cái, tránh xa Hiên Viên Diệp một chút, cố ý nghiêng đầu nói, "Không biết nữa."

"Không biết sao?" Khóe môi Hiên Viên Diệp càng lộ thêm ý cười, lúc này con ngươi thâm thúy đã tràn đầy dục tình không chút che dấu, "Bản vương sẽ dùng hành động để nói cho nàng biết."

Vừa nói, môi hắn vừa mơn man trên mặt nàng, tay hắn cũng bắt đầu vuốt ve lưng nàng.

Tay hắn tiếp tục mân mê dọc sống lưng nàng, đến chỗ dây lưng của nội y do nàng tự làm ra thì bàn tay có vẻ như hơi dừng lại một chút, rồi từ từ nhẹ nhàng vòng quanh dây nội y như đang thăm dò cái gì.

Thân mình Mạnh Phất Ảnh cứng lại, tuy rằng lúc này ngón tay của hắn có cách một lớp quần áo nhưng quần áo này quá mỏng, đầu ngón tay của hắn đã truyền cái nóng ran vào đến tận da thịt nàng.

Ngón tay hắn vòng quanh dây lưng phía sau lưng nàng vài vòng, sau đó mới từ dây lưng chậm rãi dời lên trên vai, lại từ từ vòng ra trước ngực nàng, từng chút từng chút một khiến người ta nóng rực muốn điên lên.

Môi hắn vẫn mơn man trên mặt nàng, hôn lên mỗi tấc da thịt trên mặt nàng, rồi lại dời đến bên tai nàng, nhẹ giọng gọi, "Phất nhi ..."

Giờ phút này giọng nói đã không có cách nào đè nén được dục tình đang bùng cháy, âm điệu trở nên khàn khàn, lại mang theo sức quyến rũ lạ thường.

"Vâng." Mạnh Phất Ảnh nhẹ giọng đáp, lúc này trong giọng nói thì thào đã thêm phần mềm mại triền miên, cũng rõ ràng mang theo vài phần khác thường.

"Bản vương muốn nàng ..." Hắn muốn nàng, hắn vẫn luôn muốn nàng, trước kia bởi vì nàng cự tuyệt nên hắn chịu đựng, nhưng hiện tại hắn không cần nhịn nữa.

Lời nói của hắn hơi dừng lại một chút, sau đó lại trầm trầm vang lên, "... Có được không?"

Trong tình huống này mà hắn còn muốn được sự đồng ý của nàng, không mảy may muốn ép buộc nàng.

Mạnh Phất Ảnh ngẩn ra, thật không ngờ lúc này hắn còn hỏi nàng như vậy, trong lòng càng thêm vài phần cảm động, nàng khẽ gật đầu, nhẹ giọng đáp, "Được."

Kỳ thực vừa rồi, biểu hiện của nàng chẳng phải đã nói rõ ý tứ của nàng rồi sao, vậy mà nam nhân này vẫn cẩn thận hỏi ý kiến nàng.

Nàng rõ ràng cảm nhận được sự căng thẳng của hắn, rõ ràng cảm giác được hắn đã sắp đến mức không thể khống chế được nữa. Vậy mà hắn vẫn ...

Nàng biết, nam nhân này không chỉ yêu thương nàng, cưng chiều nàng, mà rất mực tôn trọng nàng, nam nhân như vậy làm sao có thể khiến nàng không yêu cho được.

Nghe được lời khẳng định của nàng, Hiên Viên Diệp lại cười khẽ, khóe môi mở ra, nhẹ nhàng cắn vào vành tai nàng, hắn biết nơi này nhất định là nơi mẫn cảm nhất của nàng.

Quả nhiên, hắn vừa khẽ cắn, Mạnh Phất Ảnh đã kìm lòng không được mà run rẩy thân mình.

Con ngươi của hắn ẩn chứa vẻ hài lòng thấy rõ.

Có điều khi tay hắn chuyển qua trước ngực nàng, sờ phải nút thắt trước ngực thì đột nhiên cứng đờ, khóe môi đang cười bỗng trễ xuống, mặt ngửa lên có chút không cam tâm, nhìn thấy nút thắt rườm rà ở trước mặt thì hai tròng mắt hắn đột nhiên trợn lên.

Con ngươi tràn đầy dục tình dâng lên vài tia lửa giận, nút áo ở thời cổ đại vốn đã rườm rà, mà hôm nay nàng lại còn mặc cái này, so với bình thường thì còn rườm rà hơn mấy phần.

"Nàng cố ý hả?" Hiên Viên Diệp nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, giờ phút này cỗ xúc động trong thân thể hắn đã không cách nào đè nén được, vậy mà ...

"Không phải, chỉ là thiếp thấy nó đẹp mắt nên mới mặc, đây là bộ y phục thiếp thích nhất." Mạnh Phất Ảnh lườm hắn, cặp môi tỏ vẻ ủy khuất trả lời, thực sự nàng không phải cố ý, chỉ vì nàng thích màu tím, hơn nữa cũng rất thích chất liệu và kiểu dáng của bộ y phục này nên mới mặc nó, về sau nàng mới phát hiện ra nút thắt của nó đặc biệt rườm rà.

Giọng nói của nàng trầm thấp, cực kỳ vô tội, rõ ràng mang theo vài phần ủy khuất, đôi mắt hơi cụp xuống, đôi môi bất mãn cong lên, trông giống hệt như đứa trẻ bị đổ tội oan.

HiênViên Diệp âm thầm thở ra một hơi, bộ dạng của nàng lúc này làm hắn đột nhiên cảm thấy mình như một tội nhân.

"Vậy à, thực sự là rất đẹp." Lửa giận lập tức biến mất trong mắt, hắn nhẹ giọng nói, trong giọng nói vẫn mang chút khàn khàn, mà rõ ràng cũng có vài phần dịu dàng.

Ánh mắt Mạnh Phất Ảnh lóe lên, tự nhiên xuất hiện tia cười khẽ ngoài ý muốn, nàng không nghĩ Hiên Viên Diệp lại chiều theo ý nàng mà nói vậy.

Nàng chưa bao giờ được biết hắn lại có thể đi an ủi người khác như thế.

Chẳng ai có thể hiểu được nỗi buồn bực trong lòng Hiên Viên Diệp lúc này, vốn dĩ có thể xé đi là xong, dù sao cũng chỉ là một bộ y phục mà thôi, có điều hết lần này tới lần khác nàng đều nói đây là bộ nàng thích nhất, khẳng định là không thể xé rách, hắn chỉ có thể nhẫn nại từ từ cởi bỏ từng nút áo.

Vì sao đêm động phòng của hắn lại khó khăn như vậy.

Tính ra, nút thắt trên trang phục của tân nương cũng không nhiều bằng trang phục này.

Ngón tay hắn thon dài và cực kỳ linh hoạt, nhưng đối với việc tháo nút thắt này thì hiển nhiên không phải sở trường.

Tháo hồi lâu cũng chỉ được một nửa, có điều sau khi một nửa nút thắt được tháo xong, thì nội y Mạnh Phất Ảnh tự làm kia lại hiện ra trước mặt hắn.

Tuy không biết đó là cái gì, nhưng rõ ràng ánh mắt của hắn lại tối lại, cổ họng lại dâng lên cảm giác căng thẳng.

Mặc dù chưa từng chạm vào nữ nhân, hắn cũng biết nữ nhân đều mang yếm, nhưng cái loại yếm này hắn chưa từng thấy qua.

Nàng vốn dĩ gày gò nên ngực cũng không lớn, nhưng nhờ loại áo này nâng đỡ mà trông lại quyến rũ lạ thường.

Giờ phút này, rốt cuộc không còn đủ nhẫn nại để cởi từng nút thắt rườm rà nữa, Hiên Viên Diệp hơi dùng sức xé ra, làm cho đống nút thắt còn lại rào rào rơi xuống. Nếu nàng thích, ngày mai hắn sẽ phái người làm cho nàng cả chục bộ.

Khóe môi Mạnh Phất Ảnh hơi co rút một cái, trong lòng âm thầm buồn cười, rốt cuộc vẫn phải hy sinh bộ quần áo này rồi.

Hiên Viên Diệp lập tức ôm lấy nàng, đè nàng ra giường, môi hắn lại bắt đầu hôn nàng.

Lúc này đây cái hôn càng thêm ngang ngược, càng thêm triền miên, mà bởi vì sự kích động của cơ thể nên càng thêm nồng nhiệt.

Rốt cuộc, dường như cả một thế kỷ đã trôi qua hắn mới buông môi nàng ra, nhưng môi hắn cũng không dời đi mà từ từ hôn dọc theo cằm nàng, ra sau gáy nàng, rồi lại trượt xuống thẳng đến ngực nàng.

Hiển nhiên hắn không biết cái áo ngực của thời hiện đại mà nàng đang mặc là cái gì, cũng không biết phải cởi bỏ thế nào, vì vậy hắn lại tiếp tục dùng động tác trực tiếp nhất, nguyên thủy nhất, xé bỏ nó ra khỏi người nàng.

Vì sợ làm nàng đau nên đến giờ phút này động tác của hắn vẫn hết sức cẩn thận, mặc dù sự kích thích trong cơ thể đã không thể nào khống chế, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, nhưng hắn vẫn hết sức đè nén bản thân mà dịu dàng cẩn thận hôn nàng, cho đến khi cảm giác được thân thể nàng đang từ từ nóng lên, từ từ bắt đầu có phản ứng.

Hắn thuận tay kéo màn che giường xuống, che đi cảnh xuân sắc vô tận triền miên ...

Ngày hôm sau, Mạnh Phất Ảnh tỉnh lại, cảm thấy toàn thân đau nhức. Nhớ đến cơn triền miên đêm qua, mặt nàng bất giác đỏ lên, có điều nghĩ đến hắn đã vô cùng cẩn thận, dịu dàng mà yêu thương che chở nàng, trong lòng nàng bỗng tràn dâng cảm giác ngọt ngào hạnh phúc.

"Đã tỉnh rồi ư?" Hiên Viên Diệp thấy nàng mở to mắt, bộ dáng ngây ra sững sờ một hồi, rồi lại ngây ngô cười thì không khỏi buồn cười.

Mạnh Phất Ảnh giật mình, chuyển ánh mắt sang bên cạnh, khi nhìn thấy hắn thì mặt lại đỏ thêm một chút, nam nhân này sao vẫn còn ở đây, sao không phải vào triều sớm, vương gia kiểu như hắn thật là hết sức thoải mái hết sức tự do.

Nhìn nụ cười rõ ràng đầy thâm ý của hắn, nàng càng cảm thấy không được tự nhiên, dù sao thì nàng vốn rất bảo thủ với loại chuyện này, tối hôm qua kể ra đã cực kỳ lớn mật.

Mà giờ khắc này, hắn và nàng vẫn nằm cùng nhau trên giường, hơn nữa cả hai đều không mảnh vải che thân, nàng rõ ràng cảm nhận được thân thể của hắn đang dán thật chặt vào thân thể nàng.

Theo bản năng, nàng hơi dịch cơ thể ra khỏi hắn, nhưng không ngờ, Hiên Viên Diệp lại đột nhiên đè lên nàng.

"Thế nào? Tối qua nàng còn muốn quyến rũ Bản vương mà sáng nay đã muốn trốn sao?" Trong con mắt của hắn mang vài phần ái muội, giọng điệu trầm thấp mang theo vài phần ý cười khẽ.

Mạnh Phất Ảnh nghẹn lời, nam nhân này thật vô lại, nhưng lúc này nàng đã bị hắn đè lên, có muốn trốn cũng không thoát.

Cứ như vậy áp sát vào nàng, nhìn nàng, một cỗ kích thích lại trào lên trong cơ thể hắn. Hắn tự thấy bản thân mình rất giỏi chịu đựng, thật không ngờ, chỉ khẽ đụng vào nàng cũng làm cho hắn, vốn vẫn tự hào về khả năng tự áp chế của mình, cũng không chịu nổi một kích.

Có điều nghĩ đến dù sao đây cũng là lần đầu tiên của nàng, không muốn làm cho nàng mệt nhọc quá sức, hắn đành áp chế sự kích động của mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ nàng, nhẹ giọng cười nói, "Được rồi, dậy đi."

Hắn vừa nói xong thì lập tức đứng lên, hắn chỉ sợ nếu cứ tiếp tục như vậy thì bản thân sẽ không thể nhịn được lại muốn nàng lần nữa.

Hắn cầm quần áo trước giường tùy tiện mặc vào.

Có điều Mạnh Phất Ảnh vẫn gắt gao bọc chăn quanh mình, có vẻ như chưa muốn đứng dậy mặc quần áo.

"Làm sao vậy?" Hiên Viên Diệp thấy nàng không động đậy liền dừng lại, nhẹ giọng hỏi, thấy bộ dạng gắt gao bọc chăn lại của nàng thì cũng hiểu ra.

"Chờ chàng đi rồi thiếp sẽ dậy." Tuy rằng tối qua hai người đã tiếp xúc thân mật như vậy, nhưng giờ là ban ngày ban mặt, nàng không thể cứ ở trước mặt hắn mà mặc quần áo được.

Nói nàng bảo thủ cũng được, nói nàng thẹn thùng cũng được, thực sự nàng không có can đảm để làm vậy.

"Thật không ngờ Phất nhi của ta cũng biết thẹn thùng, haha." Hiên Viên Diệp đột nhiên cười to, tiếng cười cực kỳ sảng khoái, không mang theo nửa điểm lạnh lẽo mọi khi. Hắn không ngờ bình thường nàng ngang ngạnh kiêu ngạo như vậy mà giờ lại có thể thẹn thùng, đáng yêu như thế.

Nữ nhân của hắn thực sự là bảo bối, thực sự khiến hắn yêu thích không thể buông tay.

Vừa rồi, hắn nói Phất nhi của ta chứ không phải Bản vương với Vương phi nữa, tuy chỉ là một cách xưng hô nhưng ý tứ trong đó thì khác xa nhau rất nhiều.

Bị hắn giễu cợt, Mạnh Phất Ảnh mặc dù có chút ảo não nhưng trong lòng vẫn tràn đầy cảm động, lại thấy cực kỳ hài lòng với cách xưng hô của hắn.

"Nếu Phất nhi không muốn mặc đồ, chi bằng chúng ta lại tiếp tục ..." Hiên Viên Diệp thấy bộ dạng xấu hổ của nàng thì nhịn không được lại muốn trêu đùa, hắn chưa bao giờ biết nàng còn có bộ dạng như vậy.

Hắn vừa nói vừa dừng động tác mặc quần áo lại, một tay ra vẻ muốn xốc bọc chăn đang bị nàng ôm lên.

"Không được." Mạnh Phất Ảnh cả kinh, liên tục kêu lên, nhìn tay hắn đang xốc chăn lên liền vội vàng lấy quần áo ở bên giường mặc vào.

"Ha ha ha, Phất nhi của ta thật đáng yêu." Hiên Viên Diệp vốn chỉ định trêu nàng, không ngờ nàng sẽ phản ứng kịch liệt như vậy, hắn không khỏi lại cất tiếng cười to rồi đứng lên.

Thanh Trúc và Tốc Phong vốn luôn chờ ở bên ngoài, nghe được tiếng cười không cần che dấu của Hiên Viên Diệp thì quay ra nhìn nhau, gương mặt vô cùng kinh ngạc. Thật khó có thể tin được, đây chính là Điện hạ của bọn họ sao?

Mà bọn họ đều là người tập võ, vốn dĩ thính lực cực kỳ nhạy bén, tuy rằng giọng nói của Hiên Viên Diệp không lớn nhưng bọn họ vẫn nghe được một chút, đặc biệt là câu nói "Phất nhi của ta thật đáng yêu" kia.

Khi nghe được lời này, sắc mặt Thanh Trúc đỏ bất giác đỏ lên, tiếng cười của Điện hạ quả thật ái muội, quả thật dễ dàng làm cho người ta nảy sinh ra ý nghĩ kỳ quái.

Tốc Phong thấy gò má đỏ ửng của nàng ấy thì cũng hơi sửng sốt. Thanh Trúc tuy không thực sự là mỹ nhân nhưng cũng rất thanh tú dễ nhìn, lúc này gò má của nàng ấy ửng đỏ lên lại càng thêm phần quyến rũ.

Tốc Phong nhìn Thanh Trúc, ánh mắt ẩn hiện một tia khác thường, chỉ có điều ánh mắt của Thanh Trúc đang buông xuống nên nàng ấy không phát hiện ra được.

Mạnh Phất Ảnh nghe tiếng cười của hắn liền nhận ra mình đang bị nam nhân này đùa giỡn, trong lòng nàng âm thầm buồn bực nhưng cũng không dám động đến hắn, chỉ có điều hắn vẫn không tiếp tục mặc quần áo vào mà vẫn thẳng tắp nhìn nàng.

Nội y kia khi mặc vào lại cực kỳ đơn giản, mà ít nhất cũng che được nơi trọng yếu nhất. Mạnh Phất Ảnh cầm quần áo qua bên giường, lúc này không thể chui vào trong chăn để mặc nữa, liền vén chăn ngồi dậy, nhanh chóng mặc vào.

Hiên Viên Diệp chăm chú nhìn nàng, con ngươi hơi tối lại, cổ họng căng ra, môi khẽ nhúc nhích, chậm rãi nói, "Phất nhi, kỳ thực, so với không mặc gì, nàng mặc cái này lại càng thêm quyến rũ."

Hắn dừng một chút rồi lại ái muội cười nói, "Quả thật Phất nhi của ta đúng là có ý định quyến rũ ta ..."

Bàn tay đang mặc quần áo của Mạnh Phất Ảnh bỗng ngừng lại, nam nhân này thật đúng là vô lại hết thuốc chữa.

"Quyến rũ cái đầu chàng." Mạnh Phất Ảnh tiện tay cầm cái gối ném về phía hắn, trong giọng nói cũng mang theo vài phần ảo não, nàng thật sự không thể đấu lại được với nam nhân này.

"Ha ha." Gương mặt Hiên Viên Diệp vẫn như cũ cười khẽ, tay cầm lấy cái gối, ánh mắt lóe lên, nhẹ giọng nói, "Kỳ thực, vẻ tức giận của nàng trông cũng rất đẹp mắt."

Tay Mạnh Phất Ảnh đang buộc nút áo lại cứng đờ, trong lòng nàng ẩn vài phần buồn cười, nam nhân này thật sự là ...

Nút áo cũng đã thắt xong, nàng ngước mắt thẳng tắp nhìn hắn, khóe môi nở ra nụ cười xán lạn, đôi môi mọng đỏ khẽ mở, nhẹ giọng chậm rãi nói, "Thiếp có đẹp không?"

Giọng nói rất nhẹ, rất nhẹ, mang theo vẻ dụ hoặc thẩm thấu đến tận xương cốt. Nàng nhìn hắn lúc này đang trợn hai mắt lên, trong vẻ linh hoạt lại có một tia quyến rũ khác thường.

Thân mình Hiên Viên Diệp rõ ràng cứng lại, đột nhiên cảm giác được nhịp đập trong tim mình không còn tuân theo quy luật nữa, cũng không biết là đột nhiên đập nhanh hơn, hay là đã ngừng lại rồi.

Nàng đẹp như vậy, mê hoặc lòng người như vậy, nàng lại là nữ nhân mà hắn yêu thương, hắn chỉ là một nam nhân bình thường, đối với vẻ phong tình của nữ nhân mà mình yêu, không có cảm xúc như vậy mới là lạ.

"Đẹp." Môi hắn khẽ mở, cổ họng cũng từ từ chuyển động, rồi không hề che dấu, không hề do dự trả lời nàng, trong lòng hắn, nàng chính là nữ nhân đẹp nhất.

"Vậy Điện hạ thích bộ dáng của thiếp trước kia hay bộ dáng của thiếp bây giờ?" Ánh mắt Mạnh Phất Ảnh lóe lên một cái, nụ cười trên khóe môi càng thêm tươi tắn, sau đó nhẹ giọng hỏi.

Vấn đề này quả thật khó trả lời.

Nếu hắn nói là thích nàng bây giờ, thì chẳng phải nghĩa là tình cảm của hắn đối với nàng trước kia chỉ là giả? Nếu hắn trả lời là thích nàng trước kia, thì chẳng qua cũng chỉ chứng tỏ là lời nói trong lúc vội vàng mà thôi, mà nếu như trả lời là thích cả hai thì hắn đích thị là nói dối.

Sở dĩ Mạnh Phất Ảnh cố ý hỏi vậy cũng là do nàng thật sự muốn biết hắn sẽ trả lời thế nào.

"Bây giờ." Không ngờ Hiên Viên Diệp lại nói luôn mà không hề do dự, lời của nàng còn chưa dứt, hắn đã lập tức trả lời luôn. Đây là lời nói thành thực của hắn, tuy rằng chỉ cần là nàng thì hắn đều thích, nhưng có điều hắn vẫn thích bộ dạng thật của nàng hơn, mà hơn nữa, bộ dạng thật này so với trước kia quả thật đẹp đẽ hết sức.

Nghe được câu trả lời không hề do dự của hắn, lại là một câu trả lời cực kỳ nhanh, cực kỳ chắc chắn, Mạnh Phất Ảnh ngược lại cảm thấy nghẹn lời, không khỏi âm thầm cười bản thân mình thật quá ngây thơ.

Dựa vào tính tình của hắn, không phải nàng sớm đã biết đáp án rồi sao? Không thể không nói, Hiên Viên Diệp quả thật rất cường đại, hắn cứ vậy mà trả lời không chút do dự, thật khiến nàng không thể bắt bẻ gì được.

"Chi bằng về sau nàng cứ giữ bộ dạng này đi, không cần phải dịch dung nữa." Hiên Viên Diệp không thấy nàng nói gì, hơi suy tư một chút rồi đắn đo nói.

Mạnh Phất Ảnh hơi sửng sốt, sau đó liếc mắt lườm hắn, "Nếu thiếp cứ như vậy đi theo chàng ra ngoài, chỉ e tất cả mọi người sẽ cho rằng chàng đã có Vương phi khác, thiếp thì không sao, chỉ sợ chàng hao hết võ mồm để giải thích cũng chẳng có ai tin."

Tối qua, ngay cả hắn cũng không dám tin, không dám nhận nàng, huống chi là những người khác, hơn nữa lúc trước hắn cũng đã từng thấy bộ dạng thật này của nàng rồi mà cũng có nhận ra nàng đâu.

Vì vậy, nếu nàng mang bộ dạng này cùng hắn đi ra ngoài, nhất định sẽ không có ai tin đó là nàng, ngay cả cha nàng chỉ e là cũng không tin được, vậy nên chờ cơ hội thích hợp thì hơn ...

Hiên Viên Diệp cũng run lên, không thể không công nhận lời nàng nói là đúng, vì vậy hắn cũng không nói gì, hơn nữa, nàng xinh đẹp như vậy, hắn cũng không muốn nàng bị những nam nhân khác nhìn trộm.

Mạnh Phất Ảnh đưa tay thoa thuốc lên mặt, trong chốc lát đã khôi phục lại bộ dạng ban đầu.

Hai người sửa sang lại cẩn thận rồi cùng nhau đi ra ngoài.

Khi thấy Thanh Trúc và Tốc Phong đang đứng chờ bên ngoài, Mạnh Phất Ảnh hơi sửng sốt một chút, nàng quên rằng bọn họ có thể đang chờ ở bên ngoài, như vậy những lời vừa rồi của nàng và Hiên Viên Diệp không rõ có bị bọn họ nghe được hay không.

"Điện hạ, Vương phi, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, Điện hạ và Vương phi có dùng ngay không ạ?" Thanh Trúc nhìn thấy bọn họ liền cung kính hỏi, vẻ mặt cũng không có gì khác thường.

"Được." Hiên Viên Diệp nhẹ giọng trả lời, trải qua một trận dày vò đêm qua, chắc nàng đã sớm đói bụng, đây cũng chính là nguyên nhân hắn muốn nàng rời giường sớm một chút.

"Vâng, Thanh Trúc lập tức cho người chuẩn bị." Thanh Trúc vội trả lời, nhanh chóng xoay người rời đi, chỉ có điều sau khi xoay người thì trên mặt lại thoáng xuất hiện một nụ cười khẽ khác thường.

Chủ tử hôm nay không giống với mọi khi, trong ánh mắt rõ ràng vừa có ý cười lại vừa có ý giận, trên khuôn mặt lại có thêm vài phần thẹn thùng, mà Điện hạ vốn khí thế bức người là thế mà hôm nay trong thần thái hành động lại có phần dịu dàng khác thường, lúc nhìn chủ tử thì rõ ràng tình nồng ý đậm.

Rõ ràng là đêm qua chủ tử và Điện hạ đã ...

Sau khi dùng xong đồ ăn sáng, Thanh Trúc đem thuốc đã nấu bưng lên, thuốc này là do Phong Lăng Vân sắc, chuyện kia vốn vẫn không cho chủ tử biết, nên khi bưng thuốc lên, trong lòng Thanh Trúc có chút bận tâm.

"Đây là thuốc gì vậy?"Quả nhiên khi nhìn thấy Thanh Trúc bưng thuốc này lên, Mạnh Phất Ảnh nhíu mày lại nghi ngờ hỏi, lúc trước rõ ràng Hồ thái y đã nói không cần dùng thuốc, vậy thuốc này ở đâu ra?

"Đây là ..." Thanh Trúc âm thầm thở ra một hơi rồi do dự mở miệng nói.

"Đây là thuốc Bản vương yêu cầu Hồ thái y kê cho nàng, thân thể nàng còn suy yếu nên vẫn cần điều trị một chút mới được, nàng cũng thông thạo các loại thuốc, chi bằng nhìn một chút xem đây có phải là thuốc điều trị hay không." Hiên Viên Diệp đột nhiên mở miệng nói, tay đón lấy bát thuốc Thanh Trúc mang lên.

"Ngươi lui xuống trước đi." Hiên Viên Diệp nhìn lướt qua Thanh Trúc, trầm giọng nói, chuyện này từ từ hắn sẽ nói cho nàng biết.

Mạnh Phất Ảnh tỉ mỉ nhìn bát thuốc một hồi, mày nhăn lại, sắc mặt cũng hơi trầm xuống, thấp giọng nói, "Không sai, đây chính là thuốc điều trị, nhưng rốt cuộc là điều trị cái gì?"

Đến giờ mà kinh nguyệt của nàng còn chưa thấy, nàng vẫn luôn có chút hoài nghi có phải có vấn đề gì hay không, mà thuốc này rõ ràng là điều trị vấn đề đó.

Ban đầu Hồ thái y đã nói rõ ràng là nàng không có chuyện gì mà, như vậy thuốc này ...?

Hiên Viên Diệp biết không thể giấu diếm được nàng nữa, bèn thở dài một hơi, rồi lại ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói, "Ta đã biết là không thể gạt được nàng, nếu nàng đã biết, Bản vương không cần nói nữa, nàng chịu khó uống thuốc, chịu khó điều trị một chút."

"Nhưng mà thật sự có tác dụng không? Có thể điều trị được không?" Thân mình Mạnh Phất Ảnh hơi cứng lại, trầm giọng hỏi, giờ phút này trong giọng nói cũng ẩn chứa vài phần lo lắng, nguyên nhân của việc không có con thì có rất nhiều, ngay cả ở thời hiện đại kỹ thuật tiên tiến như vậy mà cũng có rất nhiều bệnh không thể nào chữa trị được, bệnh của nàng thật sự có thể dùng thuốc này mà khỏi được ư.

Hiên Viên Diệp trùng xuống, bất giác cảm thấy có chút đau lòng, nhưng khóe môi vẫn kéo ra một tia cười khẽ, lại nhẹ giọng nói, "Chữa được."

"Thật không?" Mạnh Phất Ảnh giật mình, tuy rằng trong giọng nói của hắn có mang theo ý cười, nhưng nàng vẫn cảm nhận được có cái gì đó đè nén, cũng đoán ra bệnh của nàng chỉ sợ không thể chữa được như lời hắn nói.

"Đương nhiên là thật." Hiên Viên Diệp ngửa mặt lên, nhìn nàng khẽ cười, dường như là muốn lấy tiếng cười của hắn, tâm tình thoải mái của hắn để chứng minh cho lời nói.

Nếu như thuốc này không có hiệu quả thì sao? Mạnh Phất Ảnh trầm xuống, đột nhiên nghĩ đến chuyện nếu thuốc này không chữa trị được, nếu nàng không thể sinh con, nàng và hắn ... Có điều lời này nàng cũng không nói ra miệng.

Cho dù ở thời hiện đại, rất nhiều cặp vợ chồng cũng vì không thể sinh con mà ly hôn đấy thôi, huống chi đây lại là thời cổ đại, trong ba điều đại bất hiếu, bất hiếu lớn nhất chính là không thể sinh con nối dõi.

"Ta hiện tại đã là người của nàng, nàng phải chịu trách nhiệm với ta, vì vậy, việc quan trọng của nàng bây giờ là quan tâm đến ta, không cần phải suy nghĩ đến những vấn đề phức tạp làm gì." Hiên Viên Diệp cảm giác được sự lo lắng của nàng, lòng bất giác trùng xuống, hắn đột nhiên ôm lấy nàng, lưu manh cười nói.

Trong giọng nói của hắn rõ ràng mang theo vài phần ủy khuất, cánh tay ôm lấy nàng còn cố ý nắm chặt, gương mặt tỏ rõ vẻ bất mãn.

Ách, Mạnh Phất Ảnh hoàn toàn bị chấn động, trong lúc nhất thời cũng không thèm nghĩ đến vấn đề quan trọng kia nữa, chỉ chăm chăm nhìn hắn một cách khó tin.

Vừa rồi nàng có nghe lầm không vậy, nam nhân này nói cái gì? Hắn nói hắn đã là người của nàng, cho nên nàng phải chịu trách nhiệm với hắn, thế nào mà nàng lại nghe thành ra như vậy ...

Có điều cũng hiểu được tâm tư của hắn, nàng lập tức mỉm cười, một mặt son sắt nói, "Được, chàng yên tâm, thiếp sẽ chịu trách nhiệm đến cùng."Một câu nửa đùa nửa thật nói ra, lại coi như là lời cam đoan với hắn, một câu chịu trách nhiệm đến cùng cũng đủ nói rõ hết thảy.

Đúng vậy, hiện tại nàng cần gì phải suy nghĩ đến vấn đề này, có được hay không cũng không sao, nàng đã quyết định bỏ qua tất cả để yêu thương hắn, có lý gì lại để ý đến chuyện này.

Khóe môi HiênViên Diệp lập tức tràn ra tiếng cười khẽ, hắn ôm lấy nàng, theo bản năng xiết lại thật chặt, môi kề sát bên tai nàng, ái muội nói, "Được, rất tốt, vậy từ hôm nay trở đi, mọi việc của ta đều giao cho nàng."

Giọng nói của hắn trầm thấp, mang theo vài phần kích động, lại cũng có phần vui mừng. Chỉ cần nàng không rời khỏi hắn, hắn sẽ an tâm nghĩ đến những chuyện khác, hắn nhất định sẽ tìm ra biện pháp giải quyết.

Khi hai người cùng nhau đến Vĩnh Thọ cung để thỉnh an Thái hậu thì gặp Hiên Viên Tinh, nàng ấy chạy ào đến trước mặt bọn họ.

Đôi mắt Hiên Viên Tinh trợn lên, tỉ mỉ liếc nhìn Mạnh Phất Ảnh một cái, rồi lại từ từ nheo lại, "Hôm nay Thất tẩu nhìn không giống mọi khi nha~~". Nàng ấy cúi đầu, trong giọng nói rõ ràng có vẻ đè nén ý cười.

"Không giống chỗ nào?" Mạnh Phất Ảnh ngẩn người, có cái gì không giống sao? Nàng vẫn giả dạng như trước kia, trên mặt đã được ngụy trang cực kỳ cẩn thận, không hiểu có cái gì không giống trước kia vậy.

Chỉ có điều khi phát hiện ra tiếng cười khẽ đầy thâm ý của Hiên Viên Tinh, Mạnh Phất Ảnh mới ngớ người ra, Hiên Viên Tinh không phải đã phát hiện ra chuyện gì đấy chứ, bộ dạng của nàng thật sự dễ nhìn ra như vậy sao?

"Hôm nay gương mặt của Thất tẩu thật khác thường, trong mắt chứa chan nhu tình, lông mày đầy vẻ hờn dỗi, quả thật không giống bình thường nha." Con ngươi linh hoạt của Hiên Viên Tinh chăm chú nhìn nàng, nụ cười trên khóe môi càng tươi hơn, nàng ấy hơi dừng lại rồi quay sang Thái hậu, cố ý hỏi, "Hoàng nãi nãi có thấy vậy không?"

Hoàng Thái hậu dù sao cũng là người từng trải, kỳ thực lúc Mạnh Phất Ảnh vừa vào tới bà liền phát hiện ra sự khác thường ở nàng, Ảnh nha đầu hôm nay thật không giống mọi khi, tuy rằng lời nói vừa rồi của Tinh nhi có hơi thẳng một chút nhưng cũng không hề phóng đại tý nào.

Chính là sự khác biệt giữa một nữ hài tử với một nữ nhân.

"Ha ha." Hoàng Thái hậu đương nhiên cũng không thể nói toạc ra nhưng cũng bật cười thành tiếng, trong tiếng cười mang theo quá nhiều thỏa mãn và vui mừng, hai đứa nhỏ này rốt cuộc cũng ở cùng một chỗ rồi.

"Xem ra Hoàng nãi nãi cũng đã nhìn ra rồi." Hiên Viên Tinh nghe thấy tiếng cười của Hoàng Thái hậu thì lại nhìn Mạnh Phất Ảnh, chớp chớp mắt nói, trong giọng điệu cũng tràn ngập ý cười.

Hiên Viên Tinh dù sao cũng sắp hai mươi tuổi, ở thời cổ đại, nữ tử ở tuổi nàng ấy cũng đã sớm thành mẹ của mấy đứa nhỏ, mặc dù nàng ấy chưa xuất giá nhưng vẫn biết chút ít về chuyện này.

Hơn nữa, cá tính của nàng ấy vốn hết sức hào sảng, đặc biệt với Mạnh Phất Ảnh và Hoàng Thái hậu thì khi nói chuyện cũng chẳng kiêng kị điều gì.

"Nha đầu nhà ngươi có phải có chỗ bị ngứa không vậy? Sao lại lấy ta ra mà trêu ghẹo." Mạnh Phất Ảnh hung hăng trợn mắt lườm nàng ấy một cái, trong giọng điệu có phần uy hiếp nhưng mảy may không có chút tức giận nào, nàng biết Hiên Viên Tinh thực ra cũng không có ác ý gì.

Chỉ có điều trong giọng nói của nàng lại ẩn chứa vài phần nghi hoặc, chẳng nhẽ nhìn nàng có biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Vì sao ai cũng đều nhìn ra.

"Kỳ thực hôm nay không chỉ có mình Thất tẩu mới như vậy, Thất tẩu xem gương mặt say mê dịu dàng của Thất ca đang nhìn tẩu kìa, đúng là bộ dáng ôn nhu sắp nhỏ ra nước rồi, quả thực làm người ngoài thèm muốn nha." Hiên Viên Tinh nhìn về phía Hiên Viên Diệp cười khẽ, hôm nay nàng ấy đúng là có chỗ ngứa ngáy, ngay cả Hiên Viên Diệp cũng dám trêu đùa.

Hiên Viên Diệp hơi động một chút, hai tròng mắt hướng về phía Hiên Viên Tinh, cũng không có chút bực mình nào mà theo ý tứ của Mạnh Phất Ảnh nói với nàng ấy, "Phất nhi nói đúng thật, đúng là nha đầu này có chỗ bị ngứa, Bản vương sẽ tìm người có chuyên môn đến trị bệnh cho ngươi."

Hiên Viên Diệp đã uy hiếp vào đúng chỗ trọng yếu.

Hiên Viên Tinh hơi lườm hắn một cái nhưng cũng không dám nói lung tung nữa.

Mạnh Phất Ảnh nhìn bộ dạng cam chịu của Hiên Viên Tinh thì không khỏi cười khẽ, chợt nhớ đến lời nói của Hiên Viên Tinh vào tối hôm đó, nàng lại cảm thấy đau lòng cho nàng ấy.

Vừa rồi khi Hiên Viên Diệp nói như vậy, nàng chỉ sợ Hiên Viên Tinh sẽ nghĩ ngợi mà thương tâm, có điều nhìn bộ dạng bây giờ của Hiên Viên Tinh thì không thấy có gì khác thường, nàng cũng thấy yên tâm.

Hoàng Thái hậu nghe Hiên Viên Diệp nói xong thì nụ cười trên gương mặt cũng cứng lại, có chút lo lắng nhìn Hiên Viên Tinh, bà bất giác âm thầm than nhẹ, nha đầu này cũng thật quật cường.

Hiên Viên Tinh nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Hoàng Thái hậu, hiểu rõ Hoàng Thái hậu vì nàng ấy mà như vậy, bèn lập tức đi tới trước mặt bà, thấp giọng nói, "Hoàng nãi nãi, chi bằng Hoàng nãi nãi thử tính xem bao giờ thì có thể ôm ..."

Lời nói của nàng ấy đến đoạn cuối thì dừng lại, nhưng ý tứ cũng thật rõ ràng.

Nghe xong lời Hiên Viên Tinh nói, Hiên Viên Diệp hơi ngẩn ra, ánh mắt trầm xuống, hắn vốn không mong muốn nói đến bất cứ cái gì liên quan chuyện này, nhất là chuyện này, nhưng Tinh nhi lại cố tình nhắc tới.

Ánh mắt hắn chuyển sang Mạnh Phất Ảnh, trong sâu con mắt ẩn chứa vài phần lo lắng, chỉ sợ nàng nghe được lời nói của Hiên Viên Tinh mà ...

Đúng là Mạnh Phất Ảnh hơi sửng sốt một chút nhưng cũng không có biểu hiện gì khác thường, vốn dĩ đây là chuyện không thể cứ lo lắng khổ sở là giải quyết được, vì vậy, nàng chỉ còn biết thuận theo tự nhiên.

Thấy nàng không có bất kỳ phản ứng nào, Hiên Viên Diệp mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Hiên Viên Diệp đương nhiên không biết thực ra nàng cũng vì không muốn làm cho Hoàng Thái hậu đau lòng vì nàng nữa, nàng muốn Hoàng Thái hậu được vui vẻ.

"Đương nhiên là càng nhanh càng tốt rồi." Hoàng Thái hậu nghe xong lời Hiên Viên Tinh nói thì gương mặt tràn ngập ý cười, ánh mắt đã thêm mấy phần mong chờ nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh.

Tuy các vương gia khác đều đã có hoàng tử rồi, nhưng Phất nhi với Diệp nhi thì không giống với bọn họ.

Nói bà ích kỷ cũng được, bất công cũng được, chỉ vì bà quá yêu thương hai đứa nhỏ này.

"Hoàng nãi nãi, Hoàng nãi nãi cũng theo nha đầu kia giễu cợt Ảnh nhi." Mạnh Phất Ảnh tiến lên phía trước, tỏ ý bất mãn nói, khi nói chuyện còn hung hăng trợn mắt liếc Hiên Viên Tinh một cái.

"Ha ha." Hiên Viên Tinh không mảy may để ý đến sự tức giận của nàng, càng cười to hơn, đôi mắt lại chớp chớp rồi nói, "Mấy ngày trước còn đào hôn mà giờ đã như hình với bóng, ngươi thử nói xem vì sao lúc đầu lại muốn đào hôn."

Lời nói vừa nãy của Hiên Viên Diệp làm Hiên Viên Tinh càng thêm thiếu vài phần kiêng kị, dù có Hiên Viên Diệp ở đây nàng ấy cũng không còn chút sợ hãi nào, lại càng trêu ghẹo Mạnh Phất Ảnh nhiều hơn.

Hiên Viên Diệp vừa mới ngồi xuống, nghe xong lời nói của nàng ấy thì đầu lông mày chau lại, có điều khóe môi lại cười khẽ, thực ra đối với việc đào hôn kia hắn cũng không để ý nhiều, ngược lại, trong thời gian đó, hắn càng thêm hiểu nàng, tâm tư cũng dần hướng về phía nàng.

"Ta thích như vậy, ai cần ngươi lo." Mạnh Phất Ảnh lại hung hăng lườm nàng ấy một cái, nha đầu này càng lúc càng nói năng lung tung, ngay cả việc này cũng lấy ra trêu ghẹo.

"Ha ha." Hiên Viên Tinh cười càng thêm lớn tiếng, "Đó là đương nhiên, chỉ cần ngươi thích thì ai quản làm gì."

"Nha đầu kia đúng là mỗi lần mở miệng đều không buông tha cho người ta." Hoàng Thái hậu trừng mắt nhìn Hiên Viên Tinh, trong giọng nói có pha chút bực mình nhưng cũng không có quá nhiều tức giận.

"Hoàng nãi nãi không nên tức giận nha, Tinh nhi chỉ đùa chút thôi mà." Hiên Viên Tinh hơi le lưỡi một cái, sau đó dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Tinh nhi chỉ muốn nói Thất ca và Thất tẩu đúng thật là "Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn". Ồ mà hình dung như vậy hình như cũng không được phù hợp cho lắm."

Lời nói của Hiên Viên Tinh vốn chỉ là vô tình, áp dụng trong hoàn cảnh này quả thật có chút không thích hợp.

Có điều, thân mình Mạnh Phất Ảnh đột nhiên cứng đờ.

Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.

(Dịch thơ: Núi sông ngỡ chẳng có đường vào, liễu rậm hoa thưa lại có làng)

Những lời này khiến trong đầu nàng chợt lóe lên.

Nghi vô lộ, hựu nhất thôn!

Vô lộ, vô lộ, hựu nhất thôn, gương mặt Mạnh Phất Ảnh đông cứng lại.

"Ngươi sao vậy? Không phải tức giận đấy chứ?" Hiên Viên Tinh thấy sắc mặt nàng cứng lại thì vươn người về phía trước, cẩn thận nói, có phải nàng ấy đã vui đùa quá chớn rồi không?

Đầu óc Mạnh Phất Ảnh đang mải suy tư nên cũng không để ý tới Hiên Viên Tinh, đột nhiên bị lời nói của nàng ấy ngắt ngang mạch suy nghĩ, nàng hơi nhíu mày lại.

Hiên Viên Diệp cũng đứng lên và đi đến trước mặt nàng nhưng không nói gì, nhìn bộ dạng của nàng dường như là vừa nhớ ra cái gì mà cũng có vẻ như không nghĩ ra được.

"Ta hiểu rồi." Mạnh Phất Ảnh đột nhiên kêu to, hai mắt trợn lên.

Nàng đột nhiên kêu lên làm cho những người có mặt trong phòng giật nảy mình.

"Ảnh nha đầu, ngươi làm sao mà cả kinh lên vậy?" Hoàng Thái hậu cũng bị nàng làm cho kinh hãi, nghi ngờ hỏi.

"Hoàng nãi nãi, con sẽ giải thích với Người sau." Mạnh Phất Ảnh vội vàng trả lời Hoàng Thái hậu rồi lập tức kéo Tinh nhi theo, "Tinh nhi, đi với ta."

Đột nhiên nàng đã thông suốt cái mật đạo kỳ quái kia, mật đạo dài như vậy thì làm sao có thể là đường cụt được.

Hiên Viên Diệp cũng bày ra gương mặt không hiểu nhưng vẫn đi theo nàng ra bên ngoài.

Rất nhanh sau đó ba người đã có mặt ở thư phòng của Hiên Viên Tinh.

"Các ngươi đều lui ra đi." Mạnh Phất Ảnh nói với các cung nữ đang có mặt trong phòng.

Các cung nữ này mặc dù không hiểu có chuyện gì xảy ra nhưng cũng cung kính lui xuống.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?" Hiên Viên Tinh thấy nàng đuổi tất cả cung nữ ra ngoài thì càng không hiểu, gấp giọng nghi hoặc hỏi.

"Tinh nhi, cái mật đạo kia ..." Mạnh Phất Ảnh âm thầm thở ra một hơi, trầm giọng nói.

Nàng vốn vì bảo vệ thanh danh cho Hiên Viên Tinh nên không muốn nói ra chuyện liên quan đến cái mật đạo kia, có điều vừa rồi đột nhiên thông suốt một việc, nghĩ ra một khả năng nên đành bất chấp mà quyết định nói ra, huống chi Hiên Viên Diệp cũng là Hoàng huynh của nàng ta, việc này nếu cho Hiên Viên Diệp biết thì cũng không có gì là không được.

Sắc mặt Hiên Viên Tinh trở nên cứng đờ, đôi mắt cẩn thận liếc nhìn Hiên Viên Diệp một cái rồi nhỏ giọng hỏi, "Cái mật đạo kia làm sao?"

"Thiếp hoài nghi trong mật đạo có một cơ quan khác."Mạnh Phất Ảnh chậm rãi nói từng chữ rồi nhìn Hiên Viên Diệp, âm thầm thở ra một hơi, lại nói, "Thiếp cũng hoài nghi, có khả năng Nhu phi nương nương chân chính đang ở trong đó."

"Ngươi? Ngươi nói cái gì?" Hiên Viên Tinh nghe xong lời nói của nàng thì không nhịn được lớn tiếng kêu lên, "Cái gì mà Nhu phi chân chính, chẳng lẽ Nhu phi kia là giả sao?"

Hai tròng mắt Hiên Viên Diệp cũng trợn lên, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ kích động, thẳng tắp nhìn nàng, môi khẽ nhúc nhích, thấp giọng hỏi, "Có khả năng sao?"

Giờ phút này, giọng điệu trầm thấp của hắn cũng mang theo vài phần run rẩy, có thể do bị kích động quá mức.

"Có khả năng, có điều mật đạo này nhất định có một lối vào khác, vì vậy lúc này việc quan trọng là không được cho Nhu phi nương nương giả kia phát hiện ra điều gì bất thường, tốt hơn hết là chàng nên nghĩ biện pháp để giữ chân bà ta." Mạnh Phất Ảnh khẽ gật đầu, vẻ mặt thành thật nói, đoạn nghĩ đến Nhu phi giả kia thực sự là lợi hại, chỉ sợ lúc các nàng từ đây đi vào trong mật đạo sẽ làm kinh động đến nàng ta, lúc đó nhất định sẽ gặp nguy hiểm, không những Nhu phi chân chính gặp nguy hiểm mà ngay cả các nàng cũng không được an toàn.

Vì vậy, phải để Hiên Viên Diệp đến gặp Nhu phi và giữ chân nàng ta mới được.

Hiên Viên Diệp híp mắt lại một chút, sau đó trầm giọng nói, "Được, ta sẽ đi Nhu Tâm cung ngay bây giờ, có điều nàng phải cẩn thận một chút."

Trong Hoàng cung này hiện giờ chỉ có nữ nhân kia là nguy hiểm nhất, chỉ cần giữ chân được nàng ta thì phía nàng cũng thuận lợi hơn nhiều.

"Yên tâm đi, thiếp nhất định sẽ không có việc gì." Mạnh Phất Ảnh nhìn hắn mỉm cười, nhẹ giọng đáp.

Nghĩ đến khả năng có thể tìm được Nhu phi, trong lòng nàng không kìm được kích động, dù sao đó cũng là mẹ đẻ của Hiên Viên Diệp.

Sau khi Hiên Viên Diệp rời đi, Mạnh Phất Ảnh và Hiên Viên Tinh nhanh chóng mở cửa mật đạo, một lần nữa bò vào.

Hiên Viên Tinh nhìn một mảng tối đen bên trong mật đạo thì hai mắt chớp lên, lập tức lấy một viên Dạ minh châu đặc biệt ở bên giường của nàng ấy đưa cho Mạnh Phất Ảnh.

Mạnh Phất Ảnh vui mừng trong bụng nhanh chóng cầm lấy, có Dạ minh châu này thì đi vào mật đạo sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Hiên Viên Tinh cũng theo sau nàng bò vào trong mật đạo.

Tại Nhu Tâm cung.

Đột nhiên thấy Hiên Viên Diệp xuất hiện, Nhu phi hơi sửng sốt, trong con ngươi lập tức lộ ra vài phần không mong muốn nhưng gương mặt lại nhanh chóng nở nụ cười nghênh đón, nhẹ giọng nói, "Diệp nhi, đột nhiên sao con lại đến đây?"

"Ta nhớ Mẫu phi nên tới thăm một chút." Hiên Viên Diệp lúc này đã hận nàng ta tới cực điểm nhưng lại không thể không giả bộ mười phần cung kính.

Nhu phi sửng sốt nhìn hắn một cái rồi lại nhẹ giọng hỏi, "Phất nhi đâu, sao nàng không đi cùng con?"

"Nàng có chút không thoải mái nên ở lại Vương phủ để nghỉ ngơi." Sợ nàng ta hoài nghi, Hiên Viên Diệp thấp giọng trả lời.

"Sao lại không thoải mái vậy? Có phải thân thể nó vẫn còn yếu không? Ta tìm Thái y đến xem thử nhé?" Nhu phi nghe lời hắn nói thì sốt ruột hỏi.

Hiên Viên Diệp hiểu rõ tâm tư của nữ nhân này, hiện tại nàng ta chỉ ước có thể tìm được lý do để đuổi Phất nhi ra khỏi Vương phủ mà thôi. Ánh mắt hắn lóe lên, cố ý nói, "Không có chuyện gì lớn, chẳng qua là đêm qua nàng hơi mệt."

Lời nói khá mập mờ, không cần giải thích nhiều, hắn tin tưởng nữ nhân này cũng sẽ hiểu.

Nhu phi sửng sốt một chút, trên mặt lập tức nở nụ cười khẽ, có vẻ như nàng ta cũng hết sức vui mừng.

Hiên Viên Diệp ngồi ở đại sảnh, sau khi cung nữ dâng trà lên, hắn liền từ từ thưởng thức.

Nhu phi cũng ngồi ở đại sảnh với hắn, ban đầu hai người còn nói chuyện một hai câu, về sau ngay cả Nhu phi cũng không tìm ra được chuyện gì để nói nữa.

Ở trước mặt Hiên Viên Diệp, nàng ta vốn dĩ vẫn luôn gắng sức giả bộ rất hết sức quan tâm, hết sức yêu thương, mỗi lần nói chuyện thì đều nói những lời tương tự như vậy, nói xong mấy lời đó thì không còn biết nói gì nữa.

Bình thường, mỗi lần Hiên Viên Diệp đến Nhu tâm cung thì hắn cũng chỉ ngồi một lát rồi đi luôn, nhưng lần này chỉ có một ly trà mà hắn cũng thưởng thức đến nửa ngày, có vẻ như không có ý định rời đi tý nào.

Nửa canh giờ trôi qua, hắn vẫn lẳng lặng ngồi ở đó, một ly trà cũng chưa uống xong, gương mặt lạnh như băng nhìn cũng không có gì khác thường, chỉ có điều khi con ngươi cụp xuống thì lại xuất hiện nhiều phần lo lắng.

Một canh giờ trôi qua mà hắn vẫn không nhúc nhích ngồi ở đằng kia, vốn là người cực kỳ khôn khéo, Nhu phi đương nhiên cảm giác có sự khác thường nhưng cũng không thể đuổi hắn đi, lại đã đến giờ dùng cơm, nàng ta liền thuận miệng nói, "Diệp nhi dùng bữa cùng Mẫu phi nhé."

Kỳ thực Hiên Viên Diệp chưa bao giờ dùng cơm tại Nhu Tâm cung, cho nên lúc này nàng ta tin tưởng hắn nhất định sẽ rời đi.

"Được." Thật không ngờ Hiên Viên Diệp lại đồng ý ngay.

Con ngươi Nhu phi hơi trầm xuống, trong lòng càng thêm nghi hoặc, cũng xuất hiện thêm vài phần lo lắng, Hiên Viên Diệp hôm nay thật quá khác thường.

Có điều lời nói đã ra khỏi miệng đương nhiên không có cách nào thu hồi, nàng ta liền phân phó người đi chuẩn bị bữa trưa.

Thế nhưng, sau khi dùng xong bữa trưa, Hiên Viên Diệp lại vẫn như cũ không có ý rời đi, lại tiếp tục từ từ thưởng thức ly trà của hắn.

Lại một canh giờ nữa trôi qua, bàn tay đang cầm chén trà của Hiên Viên Diệp hơi nắm chặt lại, sao lâu như vậy mà vẫn chưa có động tĩnh gì, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Mặc dù trong lòng hết sức nóng vội nhưng hắn cũng không dám tiết lộ điều gì trước mặt Nhu phi, gương mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, tiếp tục lẳng lặng thưởng thức trà.

"Diệp nhi có tâm sự gì phải không?" Nhu phi rốt cuộc không nhịn được liền nhẹ giọng hỏi hắn, âm điệu êm ái hiển hiện sự quan tâm, trong ánh mắt nhìn Hiên Viên Diệp rõ ràng tràn đầy yêu thương.

"Không có." Hiên Viên Diệp cụp mắt xuống, khóe môi nhếch lên, thấp giọng trả lời.

"Nếu không có việc gì thì sao lại ngẩn người ra thế kia, nửa ngày rồi cũng không nói tiếng nào, bộ dạng này của con thực sự làm Mẫu phi lo lắng đó." Nhu phi tiêu sái bước đến trước mặt hắn dịu dàng hỏi lần nữa, "Có chuyện gì thế, không thể nói cho Mẫu phi biết được sao?"

Hiên Viên Diệp vẫn như cũ cụp mắt xuống, thậm chí lần này cũng không trả lời câu hỏi của nàng ta.

Hiện tại không biết phía nàng thế nào rồi, trong lòng hắn đang lo lắng muốn chết, cũng không có tâm tư để trả lời câu hỏi của Nhu phi cho có lệ.

Tuy vậy hắn cũng không dám rời đi, chỉ có thể áp chế nỗi sốt ruột trong lòng mà ngồi ở đây chờ đợi.

"Có phải con với Phất nhi có chuyện gì giận dỗi không?" Nhu phi thấy hắn không trả lời lại nhẹ giọng hỏi, con ngươi nhìn Hiên Viên Diệp đột nhiên ẩn hiện vài tia âm trầm.

Nàng ta dừng lời một chút, không thấy Hiên Viên Diệp trả lời thì lại hỏi lần nữa, "Hay là Phất nhi bị bệnh nặng rồi, con ..."

"Đa tạ Nhu phi nương nương quan tâm, Phất nhi không có việc gì, sức khỏe của nàng rất tốt."

Đúng vào lúc này, Mạnh Phất Ảnh vội vàng từ bên ngoài đi vào ...

Hiên Viên Diệp thấy nàng không việc gì thì nỗi thấp thỏm lo lắng bấy giờ mới tan đi, chỉ có điều không biết nàng đã tìm được Mẫu phi chưa?

Ngay cả Nhu phi giả cũng đột nhiên ngớ ra, vừa rồi không phải Diệp nhi đã nói là Mạnh Phất Ảnh không khỏe, đang ở Vương phủ nghỉ ngơi hay sao?

Crypto.com Exchange

Chương (1-115)