Sửa Trị Liễu Phi Điên Cuồng Và Thương Tâm (1)
← Ch.065 | Ch.067 → |
"Liễu Phi nương nương cũng thích tơ lụa này sao?" Mạnh Phất Ảnh vừa mỉm cười nhìn Liễu Phi, vừa nhỏ nhẹ hỏi, giọng nàng mang theo chút vui đùa. Vẻ mặt của nàng lúc này làm cho người ta cảm giác đặc biệt thân thiết, khiến Liễu Phi buông lỏng đề phòng.
Liễu Phi thầm nghĩ Mạnh Phất Ảnh dẫu sao cũng là con cháu, hơn nữa Hoàng Thượng cũng đã lên tiếng, nên Mạnh Phất Ảnh chắc chắn không thể cự tuyệt được nữa. Liễu Phi yên tâm, cười khẽ và nói: "Đúng vậy! Phất nhi à, tơ lụa này thật sự quá đẹp, Bản cung rất thích!"
Chính Hoàng Thượng đã buông kim khẩu, nàng ta tin rằng Mạnh Phất Ảnh sẽ không dám cãi lời.
"Đúng thế, thật sự rất đẹp!" Mạnh Phất Ảnh cười càng thêm xán lạn, dường như nàng vui vẻ hơn vì được Liễu Phi khen ngợi. Hai mắt nàng từ từ nhìn kỹ tơ lụa màu tím nhạt trước mặt Nhu Phi, tay nàng nhẹ nhàng sờ lên, nhẹ nhàng vuốt qua...
Vài khắc sau nàng lại từng chữ từng chữ chậm rãi nói: "Đặc biệt là sấp tơ lụa này, màu sắc thật đẹp, nếu dùng nó may y phục mặc lên người, nhất định là sẽ phiêu dật như tiên."
Lời nói nàng chầm chậm dừng lại, mắt nàng cố ý nhìn về phía Liễu Phi. Nàng nhẹ chau mày, khẽ hỏi: "Liễu Phi nương nương, người cảm thấy thế nào?"
Liễu Phi nãy giờ không ngừng quan sát Mạnh Phất Ảnh. Nàng ta thấy nàng luôn cười khẽ, lời nói nhỏ nhẹ, thái độ cung kính, khiến nàng ta không tìm thấy lý do gì để nghi ngờ hay phòng bị. Khi Liễu Phi nghe Mạnh Phất Ảnh nói đến y phục màu tím nhạt kia, nàng ta âm thầm cảm thấy vui sướng. Kỳ thực, nàng ta rất hài lòng với màu sắc này; thật sự là quá đẹp, quá phiêu dật. Liễu Phi nghe trong lời nói của Mạnh Phất Ảnh dường như nàng ấy cũng có ý muốn tặng mình tơ lụa này.
Nhu Phi cúi xuống, che đi nụ cười khẽ đang lộ ra ở khóe môi nàng. Mặc dù nàng không nhìn lên, không thấy nét mặt của Phất nhi, nhưng nàng cũng có thể đoán được Phất nhi muốn làm gì.
"Ừ, Phất nhi nói rất đúng, màu sắc kia quả thật đẹp." Liễu Phi thật lòng nói ra ý của mình, đồng thời đôi mắt nàng ta cũng đang nhìn chầm chầm tơ lụa ở phía trước mặt Nhu Phi, rõ ràng là đang chờ mong.
"Liễu Phi nương nương thích màu sắc này thật sao?" Mạnh Phất Ảnh nghe được lời khen của Liễu Phi thì nàng càng cười tươi hơn, và ánh mắt nàng nhìn Liễu Phi như đang thâm dò ý kiến.
"Ừ, Bản cung rất thích màu sắc kia." Liễu Phi thấy Mạnh Phất Ảnh gặn hỏi như thế, trong lòng nàng càng chắc chắn là Mạnh Phất Ảnh có ý tặng nàng tơ lụa kia. Nàng ta vì vậy càng thầm vui mừng, nét mặt tươi cười cũng rõ ràng hơn.
"Vậy, hãy để cho Sư phụ cắt may đo cho Liễu Phi nương nương một chút." Mạnh Phất Ảnh nhìn tơ lụa kia một cái, rồi mới từ từ nói tiếp.
"Được, tốt lắm! Bản cung cám ơn Phất nhi." Liễu Phi nghe vậy, vui mừng quá đỗi.
Nếu hỏi nữ nhân thích nhất là cái gì, phỏng chừng 80% sẽ đáp là quần áo xinh đẹp, đương nhiên ngoại trừ nam nhân. Đối với nữ nhân trong hoàng cung này cũng vậy. Huống chi, trước kia các nàng cũng chưa từng thấy qua tơ lụa, tự nhiên là nôn nóng, mong nhanh chóng có được trong tay.
Vậy nên, Liễu Phi vừa nghe thấy những lời này của Mạnh Phất Ảnh, trong lúc nhất thời nàng ta bèn quên mất sự rụt rè trầm ổn ngày thường, không khỏi vui mừng ra tiếng. Sau đó nàng ta tự động đứng lên, muốn đi đến trước mặt Sư phụ cắt may.
Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy Liễu Phi đứng lên và đang bước về phía trước, trong lòng nàng không khỏi âm thầm buồn cười. Liễu Phi này bình thường che dấu khá tinh tế, giờ phút này lại có chút quên mình. Xem ra, y phục này thật sự có sức dụ dỗ quá lớn. Lòng nàng ta vẫn ưa cái đẹp nha...
Liễu Phi từ từ đi đến gần Sư phụ cắt may, và khi nàng ta cách Sư phụ này chỉ còn vài bước chân, lúc này Mạnh Phất Ảnh mới từng chữ từng chữ chậm rãi nói: "Liễu Phi nương nương xin đừng gấp, Phất nhi vốn muốn Sư phụ đo sấp tơ lụa này trước đã, rồi may y phục cho Mẫu phi, xem còn có đủ hay không đã!"
Lời nói còn chưa dứt nhưng bước chân Liễu Phi đã khựng lại, chân nàng ta dừng giữa không trung, sau một chút mới từ từ hạ xuống. Thân mình nàng ta phút chốc cứng đờ, không nhịn được run lên một cái. Nét mặt tươi cười trong nháy mắt đã đóng băng, con ngươi vốn đang vui sướng, giờ đây tràn đầy lửa giận. Bàn tay dấu dưới ống tay áo của nàng ta đang hung hăng xiết chặt, nếu như Mạnh Phất Ảnh trong thời khắc này đang đứng ở trước mặt nàng ta, e rằng nàng ta sẽ hung hăng tóm lấy.
Nha đầu Mạnh Phất Ảnh kia cố ý không nói rõ ràng là có ý muốn cho nàng hiểu lầm sao? Liễu Phi âm thầm suy xét. Tại sao nàng ấy sớm không giải thích, chậm không giải thích, phải đợi đến khi nàng đi đến trước mặt Sư phụ cắt may thì mới mở miệng nói? Nàng ấy khiến nàng đứng ở chỗ này, tiến cũng không được, lui cũng không xong.
"Sư phụ cắt may, phiền ngươi lại đây đo sấp tơ lụa này!" Mạnh Phất Ảnh nhìn bộ dáng Liễu Phi bây giờ, trong lòng vui ngất trời, nhưng nàng vẫn như cũ giả bộ thành thật, kêu người cắt may lại.
Mạnh Phất Ảnh liếc nhìn Liễu Phi, tỏ vẻ khó xử, rồi nàng hướng về phía Sư phụ cắt may nói tiếp: "Nên đo trước cho rõ ràng, Liễu phi dù sao cũng là nương nương, không thể qua loa được! Liễu Phi nương nương cũng rất thích sấp tơ lụa này, ngươi hãy đo xem có đủ vải để nương nương cùng may một bộ y phục giống như vậy hay không!" –
Trong giờ khắc này Mạnh Phất Ảnh cố ý nói như Liễu Phi là người hết sức quan trọng. Nàng cố ý nâng địa vị của Liễu phi lên, đem nàng ta sánh gần như Mẫu phi của mình. Biểu tình của nàng trong lúc này hết sức nghiêm cẩn, hết sức nghiêm túc. Nhưng thái độ của nàng lại càng khiến nét mặt Liễu Phi sa sầm.
Hoàng Thượng vốn cũng không chuyên tâm chú ý tới câu chuyện nãy giờ. Từ lúc Mạnh Phất Ảnh nói lời kia, hắn còn bận suy nghĩ đến việc gì đó. Ngay cả lúc Mạnh Phất Ảnh vừa nói những lời này, hắn cũng không nghe rõ. Nhưng khi hắn nhìn thấy Liễu Phi đột nhiên đi tới trước mặt Sư phụ cắt may, hắn nhẹ chau mày, và khi nghe tiếp lời Mạnh Phất Ảnh nói, hắn liếc nhìn Liễu Phi một cái, nét mặt có chút bất mãn.
Bất quá chỉ là một bộ y phục, thế nhưng lại khiến nàng ta quên đi thân phận của mình sao?
"Vâng ạ!" Sư phụ cắt may vừa liên tục đáp lời, vừa đi về phía Mạnh Phất Ảnh. Thái độ của nàng khách khí khiến ông trong lòng thật cảm động. Khi đến trước mặt nàng, ông cung kính hỏi: "Vương phi muốn đo như thế nào ạ?"
"Ngươi đã giúp Mẫu phi ta đo kích cỡ rồi đúng không?Vậy hãy dùng tơ lụa màu tím nhạt này để Mẫu phi ta may một cái váy dài, một ngoại bào, và một kiện áo trung.. Ngươi hãy đo một chút, xem còn có thể dư ra bao nhiêu? Vừa rồi Phụ vương cũng có hỏi xem còn có dư nhiều không? Xem có còn đủ để Liễu Phi nương nương may một bộ hay không? Liễu Phi nương nương cũng rất thích màu sắc này mà."
Mạnh Phất Ảnh vẫn như cũ, vẻ mặt thành thật nói, nhưng ý tứ trong giọng nói kia lại làm cho sắc mặt Liễu Phi càng thêm khó coi. Vừa rồi Hoàng Thượng đã hỏi Mạnh Phất Ảnh "có còn không?" Nàng giờ phút này chỉ lập lại lời nói kia của Hoàng Thượng, mà ý tứ lại phóng đại vô hạn. Có nhiều hay không... còn dư lại... vì Liễu Phi may một bộ... Giờ khắc này nàng đem Hoàng Thượng làm bia chắn khiến Liễu Phi không có cơ hội phản bác hay bất mãn.
Hiện tại, dù Liễu Phi muốn nói không cần, cũng ... khà... khà... Mà nàng tính toán tốt lắm, với số lượng tơ lụa như thế này, nếu may ba phần kiện áo váy như nàng vừa mới nói thì căn bản là không dư nổi cái gì. Kỳ thực Liễu Phi chắc hẳn đã biết. Dù sao, nữ nhân thời cổ đại cũng rất lợi hại, họ đều tự mình may y phục, bao nhiêu vải dệt may được bao nhiêu y phục họ đều biết rõ ràng.
Thế nên, dù Liễu Phi bây giờ biết rõ tơ lụa kia vốn không còn dư, nhưng bởi vì Mạnh Phất Ảnh nương theo lời nói của Hoàng Thượng nên nàng ta cũng không thể nói cái gì, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà không nói ra được.
Sư phụ cắt may hơi sửng sốt, có chút mơ hồ nhìn Mạnh Phất Ảnh. Ông ta nhìn thấy gương mặt nghiêm cẩn của nàng, vội vàng thấp giọng đáp lời: "Vâng, vâng..."
Lời nói vừa dứt, ông cũng nhanh chóng đo xong. Kỳ thực, ông không đo cũng biết, nhưng nếu Vương phi đã yêu cầu, ông phải làm dáng một chút, dựa theo kích cỡ ba bộ y phục đo xuống, tơ lụa màu tím kia chỉ còn lại không tới nửa thước.
"Vương phi, nếu chiếu theo lời người để cắt đo thì chỉ còn lại bao nhiêu đây." Sư phụ cắt may nhìn Mạnh Phất Ảnh đưa đống vải thừa lên cho nàng xem, rốt cuộc chỉ còn dư lại một miếng nhỏ.
"Ồ, chỉ còn lại như vậy sao?" Mạnh Phất Ảnh hơi trố mắt, cố ý giả bộ kinh ngạc kêu lên."Làm sao có thể chỉ còn lại một chút như vậy? Ba kiện váy áo kia vốn là Mẫu phi thích nhất, vả lại cũng đã dự định may từ lúc đầu rồi, nhất định không thể sửa đổi được! Haizz chỉ còn lại có bao nhiêu đây thì sợ còn chưa đủ để may hai ống tay áo nữa là..." –
Mạnh Phất Ảnh ra vẻ áo não, cố ý nói ba kiện váy áo kia là Nhu Phi dự định may từ lúc đầu, là Nhu Phi thích nhất, đương nhiên lời này không chỉ nói cho Liễu Phi nghe, mà còn là nói cho Hoàng Thượng nghe.
Mạnh Phất Ảnh cầm lấy miếng tơ lụa mà sư phụ vừa rồi đo cắt còn dư lại. Nàng để nó lên trên cánh tay mình rồi khua tay múa chân, vừa ướm lên tay, vừa không chút để ý lầm bầm lầu bầu: "Hay là chuyển sang may bao tay đi, nhưng cũng không thể để Liễu Phi nương nương chỉ may bao tay? Nhưng mà thật ra Liễu Phi nương nương đâu có muốn may bao tay?"
Mày nàng nhíu lại, khóe môi khẽ mím, biểu tình khó xử. Bộ dáng và lời nói kia của nàng khiến mọi người bên trong gian phòng thập phần chú ý. Thân mình Liễu Phi giờ đây cứng đờ run rẩy, có vẻ như sắp hộc máu ngã xuống đất. Mắt Thái hậu hơi nhấp nháy nhưng hoàn toàn không có nói gì. Bà đưa mắt nhìn Liễu Phi đang đứng ở đàng kia, âm thầm lắc đầu. Nàng ta chọc tới Ảnh nha đầu thì chỉ có thể tự cầu phúc ình mà thôi.
Ngay cả Hiên Viên Diệp khóe môi cũng không nhịn được mà hơi nhếch lên một cái. Ánh mắt Nhu Phi vẫn đang nhìn xuống nên giờ phút này có thể che giấu được nụ cười khẽ nơi khóe môi, mà càng lúc nụ cười ấy càng thêm rõ ràng. Công phu miệng lưỡi của nha đầu Phất nhi thật sự cao thâm!
Trước kia, vì Diệp nhi và Hoàng Thượng nên Nhu Phi chịu đựng. Thế nhưng lại làm người khác tưởng nàng hiền lành mà khi dễ. Nàng về sau sẽ không nhường nhịn nữa. Nàng cũng biết Diệp nhi từ bây giờ cũng sẽ không để cho nàng lại phải nhường nhịn chỉ vì lợi ích toàn cục, mà có lẽ Hoàng Thượng cũng không coi trọng nàng làm như vậy.
Lúc này, nàng cảm nhận được là Phất nhi đang dùng cách này để giúp nàng trút giận. Vậy nên, đối với cách làm của Phất nhi, nàng chẳng những đồng tình mà còn muốn bồi thêm một chút châm chọc: "Đúng vậy, Phất nhi nói rất đúng! Đây đều là những thứ mà Bản cung thích nhất. Liễu Phi muội muội, thật sự xin lỗi muội!"
Nhu Phi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Liễu Phi, khóe môi nàng khẽ cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, từ từ nói thêm. Trước kia nàng không muốn so đo cùng mấy nữ nhân trong Cung cấm, chẳng phải vì sợ các nàng, càng không phải là đấu không lại các nàng.
Liễu Phi vốn đã tức sắp hộc máu, lại còn bị Nhu Phi bồi cho thêm một câu như vậy, càng tức đến toàn thân phát run. Thân mình nàng ta lảo đảo, thiếu chút nữa là đã ngã lăn trên mặt đất. Môi nàng ta run run vài cái, có vẻ như muốn nói điều gì đó, nhưng nửa ngày cũng không phát ra âm thanh nào.
Hoàng Thượng đảo mắt nhìn về phía Nhu Phi, hắn thấy khóe môi nàng khẽ cười, ẩn nét bỡn cợt thì thoáng ngây người. Hắn biết nàng vẫn luôn rất đẹp, rất đẹp. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng liền bị vẻ đẹp của nàng làm cho ngây người. Khi đó hắn đã liều lĩnh dẫn nàng trở về Hoàng cung.
Nhiều năm qua như vậy, hắn vẫn luôn hết sức sủng ái nàng. Nhưng trước kia, khi nàng cười thì nụ cười của nàng luôn có vẻ như đang cố ý lấy lòng. Tuy rằng như vậy cũng rất đẹp, nhưng lại khiến người ta có cảm giác thiếu vắng cái gì đó. Nhiều năm trôi qua vậy mà vẫn luôn nhìn thấy nàng cười như vậy, trong lòng hắn dường như cũng có một chút...
Giờ khắc này đây, nụ cười của nàng lại ẩn chứa một chút nghịch ngợm, một chút giảo hoạt, khiến nàng càng thêm phần tuyệt mỹ, sinh động và cả thêm phần chân thật.
Đã nhìn nàng hai mươi mấy năm, nhưng giờ phút này Hoàng Thượng lại chân chính bị kinh diễm bởi nụ cười của Nhu Phi. Đột nhiên, hắn cảm giác như có cái gì đó đâm thẳng tới đáy lòng mình; ẩn ẩn dâng lên, hơi đau đau nhưng lại ấm áp, một loại cảm giác thật kỳ quái. Hắn giờ đây nhìn Nhu Phi chăm chú, trong lúc nhất thời cứ thế mà nhìn đến ngây cả người.
Nhu Phi chống lại ánh mắt của Hoàng Thượng, hai mắt nàng trừng nhẹ, khóe môi đang cười cũng lập tức biến mất. Sau đó nàng từ từ khẽ khép lại con ngươi. Hiện tại, nàng đối với hắn đã không còn bất cứ hy vọng gì.
Mạnh Phất Ảnh nghe thấy lời nói của Nhu Phi, hơi run sợ một chút, nhưng trong lòng lại càng thêm vui vẻ. Sự đáp trả lại của Nhu Phi thật sự là quá mạnh mẽ, nhưng nàng công nhận những lời này cũng rất tuyệt vời, thật sự như muốn Liễu Phi tức muốn chết.
"Phụ vương, Liễu Phi nương nương thích màu này, nhưng không có đủ, làm sao bây giờ?"
Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy biểu tình trên mặt Hoàng Thượng, có chút sợ lo lắng nhưng vẫn cố ý hỏi như vậy. Nàng vừa nhìn thấy ánh mắt của Hoàng Thượng thay đổi không ngừng, có phải Hoàng Thượng đang có tâm sự gì trong lúc này?
Hoàng Thượng sửng sốt một chút. Hoàng thượng nhìn thấy Nhu Phi rõ ràng có thái độ tránh đi, trong lòng vì vậy có chút lên men, nhưng kỳ quái, cũng không có quá nhiều tức giận. Sau khi nghe được câu hỏi của Mạnh Phất Ảnh hắn mới trầm giọng nói: " Không còn thì đành chịu vậy. Liễu Phi đương nhiên hiểu lý lẽ này, sẽ không so đo."
Giờ khắc này toàn bộ tâm tư Hoàng Thượng đều đặt ở trên người Nhu Phi, hắn đâu còn có tâm tư để đi quản Liễu Phi nữa.
"Liễu Phi nương nương, thật ngại quá! Phất nhi rất muốn may cho nương nương một kiện y phục, nhưng lại không có đủ tơ lụa." Mạnh Phất Ảnh sau khi nghe được Hoàng Thượng nói, lại nhìn Liễu Phi, áy náy lên tiếng.
Hiện tại dù Liễu Phi có tức giận, có phẫn nộ cũng không dám nói gì, bởi vì câu nói kia của Hoàng Thượng đã phá hỏng tất cả. Hoàng Thượng vừa nói, nàng hiểu lý lẽ, sẽ không so đo. Cho nên dù phát hiện mình bị Mạnh Phất Ảnh giễu cợt, nàng ta cũng không thể nói hay làm to chuyện lên được. Nàng ta chỉ có thể gắng gượng nuốt xuống cục tức, cố dằn xuống cơn giận mà thôi.
Liễu Phi cố áp chế lửa giận trong lòng, gượng cười khẽ. Nàng ta đảo mắt nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, thấp giọng nói: "Phất nhi không cần quá để ý, một bộ y phục mà thôi, cũng không phải đại sự gì."
"Dạ... vâng..." – Mạnh Phất Ảnh liên tục gật đầu, dáng vẻ nghiêm trang đáp lời."Liễu Phi nương nương quả thật là hiểu lý lẽ, thật biết thông cảm..."
Lời nói của nàng cực kì nghiêm túc lại phối hợp với vẻ mặt nghiêm trang, nhưng không hiểu sao vẫn mang lại cảm giác buồn cười.
Liễu Phi vốn định ở trước mặt Hoàng Thượng giả bộ trang nhã đúng mực, nhưng khi nhìn thấy biểu tình của Mạnh Phất Ảnh, thì càng hỏa khí công tâm, lồng ngực tức anh ách, thiếu chút nữa khiến nàng nghẹn chết.
Đã vậy, nàng ta còn nhìn thấy cặp mắt của Hoàng Thượng giờ phút này vẫn luôn dán trên người Nhu Phi. Mặc dù Nhu Phi vẫn luôn nhìn xuống, không hề liếc mắt nhìn Hoàng Thượng lấy một cái, nhưng tầm mắt của Hoàng thượng thì không mảy may dời đi nơi khác.
Hôm nay nàng ta vốn muốn cùng Hoàng Thượng đi đến đây, định chọc tức Nhu Phi, nhưng lại không ngờ, chẳng những không làm cho Nhu Phi tức giận, mà ngược lại khiến cho chính mình bực tức đến muốn chết.
Giữa lúc này, không biết Nhu Phi là cố ý hay vô tình, nàng đang đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt qua tơ lụa màu tím ở trước mặt, động tác của nàng cực kì nhẹ nhàng chậm chạp, lại có vẻ như hết sức hưởng thụ.
Liễu Phi nhìn thấy động tác của Nhu phi, đôi mắt nàng ta càng ngập tràn lửa giận, không có cách nào khống chế. Tay Liễu Phi đang giấu dưới ống tay áo, đang hung hăng xiết chặt, xiết chặt đến nỗi ngay cả móng tay cũng khắc sâu vào da thịt, nhưng nàng ta lại không có một chút cảm giác đau đớn.
Trong khi ấy, Hoàng Thượng nhìn thấy động tác của Nhu Phi, hai mắt hắn lại lóe sáng. Hôm nay, con người nàng khác hẳn so với ngày thường trước kia. Khi xưa, nàng hình như lúc nào cũng ngụy trang bản thân, giả bộ khoái hoạt, đơn thuần. Nàng chưa bao giờ biểu lộ ra bản chất thật của mình.. Trước mặt hắn nàng vẫn luôn dè dặt cẩn trọng, ngụy trang bản thân và che dấu tính nết thực sự.
Nhưng nàng hôm nay thật đáng yêu, hoạt bát và còn có vài phần giảo hoạt. Nàng có nhiều thứ khác biệt như vậy làm cho hắn cảm thấy vô cùng mới mẻ và kích động. Dường như qua nhiều năm như vậy, rốt cuộc hắn mới nhìn thấy được con người thật sự của nàng.
Hoàng Thượng nhìn Nhu Phi, nhìn tay nàng không ngừng vuốt tơ lụa ở trước mặt. Ánh mắt hắn ngưng đọng lại, ẩn hiển tia khác thường.
"Được rồi, ngươi hãy nhanh quay về, sớm hoàn tất y phục này, chậm nhất ngày mai đưa lại đây." Hoàng thượng liên tục truyền lệnh cho Sư phụ cắt may, dường như có chút gấp rút, như muốn sớm có thể nhìn thấy được bộ dáng của nàng khi nàng mặc vào y phục kia.
"Vâng, tiểu nhân sẽ đi may ngay." Sư phụ cắt may nhanh miệng đáp lời, đối với chuyện như vậy ông cũng đã thành thói quen, suốt đêm may kiện y phục cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ. Ông tự nhiên cũng hiểu được, trong giờ phút này lời nói của Hoàng Thượng chỉ đề cập đến một bộ y phục, nhất định là vì Nhu Phi. Hơn nữa, theo khí chất của Nhu Phi thì cái váy dài kia nhất định sẽ phiêu dật, sẽ vô cùng thích hợp với nàng. Ở trong hoàng cung đã lâu, dĩ nhiên là ông biết phải làm như thế nào để các chủ tử được vui.
Liễu Phi nhìn thấy hiện tại toàn bộ tâm tư của Hoàng Thượng đều để ở trên người Nhu Phi. Hoàng thượng có vẻ như đã sớm quên mất nàng ta. Sắc mặt nàng ta càng thêm khó coi, và trong lòng càng thập phần đố kỵ. Thù này nàng ta nhất định phải báo, nàng ta sẽ không bao giờ bỏ qua cho Nhu Phi và Mạnh Phất Ảnh.
Nhân lúc mọi người đều không chú ý đến nàng ta, nàng ta bèn trở lại và ngồi xuống vị trí của mình, ngồi ở bên cạnh Hoàng Thượng.
Mặc dù động tác ngồi xuống của Liễu phi rất nhẹ, nhưng vẫn phát ra tiếng động nhỏ. Hơn nữa, nàng ta dù gì cũng là một người vẫn còn đang sống sờ sờ, thế mà khi nàng ngồi xuống gần kề bên Hoàng Thượng, Hoàng thượng lại không hề nhìn nàng ta dù chỉ một chút. Mắt Hoàng Thượng vẫn chỉ luôn luôn nhìn Nhu Phi.
Đôi mắt Hoàng Thượng lúc này sâu thẩm, ẩn chứa thêm vài phần hưng phấn. Liễu Phi càng nhìn càng cực kì khó chịu, nhưng ở trước mặt Hoàng Thượng, nàng ta cũng không dám nói điều gì.
"Trời cũng không còn sớm lắm... Hiếm khi cả nhà cùng nhau đông đủ, vậy mọi người hãy ở lại Vĩnh Thọ Cung dùng bữa tối đi! Cả Ảnh nha đầu nữa, ở lại đây ăn với Ai gia, không con lại cứ nói Ai gia hẹp hòi." – Mắt Thái Hậu thoáng liếc nhanh qua Hoàng Thượng cùng Nhu Phi, đột nhiên mở miệng nói.
Thái Hậu cũng thật lòng yêu thương Nhu Phi, và bà cũng biết mấy ngày nay Nhu phi cùng Hoàng Thượng đang mâu thuẫn. Vừa rồi nhìn thấy sắc mặt của Hoàng Thượng, bà cũng đoán được tình ý của hắn nên bà muốn nhân cơ hội này giúp hắn hòa giải với nàng.
Nhưng lời Thái Hậu vừa nói ra lại làm cho Liễu Phi càng thêm đứng ngồi không yên. Thái Hậu vừa nói, "cả nhà cùng nhau đông đủ..." đương nhiên là không bao gồm nàng ta. Như vậy không phải là bà đang có ý đuổi khéo nàng hay sao?
Mạnh Phất Ảnh nghe được lời Thái Hậu nói, đôi mắt nàng hơi trợn lên một chút, khóe môi nhịn không được lộ ra một nụ cười khẽ. Nàng thiếu chút nữa đã cười thành tiếng, nàng thầm nghĩ trong lòng, Thái Hậu hóa ra cũng rất phúc hắc.
"Được, nếu là ý chỉ của Thái Hậu, trẫm đương nhiên là nghe theo. Hiếm khi gặp lúc Phất nhi có tâm tình nói chuyện phiếm, và cũng khó có dịp để mọi người cùng nhau vui vẻ, cởi mở. Như Thái Hậu đã nói, khó có được như ngày hôm nay, người một nhà đều ở đây..." Hoàng Thượng đột nhiên đứng lên, vui cười lên tiếng thuận theo ý tứ Thái Hậu.
Hoàng Thượng vốn không cố ý đuổi Liễu Phi, nhưng quả thật nãy giờ hắn đã quên mất nàng ta. Thế nên, sau khi đứng lên và nói dứt lời xong, hắn mới nhìn thấy Liễu Phi đang ngồi ở bên cạnh mình. Hắn nhíu mày lại, thấp giọng hỏi: "Ồ? Liễu Phi còn ở đây à?"
Câu hỏi này của hắn quả thật là có chút quá đáng. Hắn không nhìn thấy người ta ngồi bên cạnh thì cũng không nói làm gì, nhưng hắn cần gì phải hỏi một câu vô tình như vậy? Hơn nữa, lại còn nói với vẻ mặt cực kì nghiêm túc, giống như hắn tưởng rằng Liễu Phi đã đi khỏi rồi.
Liễu Phi vừa nghe vậy thì sắc mặt nàng ta lập tức trở nên xanh mét. Trong chớp mắt đó, trái tim nàng ta giống như một khối băng vạn năm, vốn đã bị rạn nứt, giờ đây lại bị va chạm mạnh bạo khiến nó vỡ vụn thành ngàn mảnh nhỏ.
Thân hình nàng ta càng thêm cứng đờ, càng thêm căng thẳng. Trong thời khắc này, nàng ta hận không thể giết chết Nhu Phi, thậm chí hận không thể giết chết trước mặt nam nhân này. Liễu Phi chua xót và đau đớn, nàng đã vì hắn trả giá cả đời, bỏ ra biết bao tâm tư cùng công sức, nhưng nam nhân này lại đối xử với nàng như vậy... Tốt, thật tốt!
Nhưng Liễu Phi không thể không áp chế phẫn nộ trong lòng. Liễu phi cố gượng cười rồi từ từ đứng lên, nhẹ giọng nói: "Hoàng Thượng, thần thiếp vừa nghĩ tới còn có chút việc, muốn đi về trước, thần thiếp xin cáo lui trước."
Không có ai biết được, Liễu phi trong lúc nói ra những lời này đã phải dùng bao nhiêu nghị lực. Cũng không có ai biết, khi nàng nói những lời này thì trong lòng nàng rốt cuộc có bao nhiêu oán hận. Nàng hận không thể giết sạch hết mọi người. Nhưng nàng không thể, ít nhất ngay bây giờ nàng còn không thể, nàng còn phải chịu đựng.
"Được, được, nàng đi về trước đi." Hoàng Thượng không có tí ti giữ nàng ta lại, lập tức trả lời, giống như hận không thể khiến nàng đi về nhanh hơn.
Liễu Phi càng thêm chán nản, nhưng nàng ta cũng chỉ có thể nhàn nhạt cúi mình hành lễ rồi mới từ từ xoay người đi ra ngoài. Cước bộ của nàng vẫn không nhanh không chậm, không có biểu hiện gì quá khác thường, chỉ có tấm lưng kia thì có chút cứng đờ.
Vừa ra khỏi Vĩnh Thọ Cung, con ngươi của nàng ta đột nhiên nheo lại, sâu thẩm trong con ngươi tràn ra thị huyết dọa người. Tay phải nàng ta tùy tiện bứt xả một cành cây, xoay vặn nó trong lòng bàn tay, và cành lá trong tay nàng ta phút chốc liền biến thành tro bụi. Trên gương mặt nàng ta giờ đây lộ ra sát ý tàn khốc. Nàng ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho những người đó, tuyệt đối sẽ không, một người cũng sẽ không...
Sau khi Liễu Phi ra về, không khí ở Vĩnh Thọ Cung cũng thêm phần tự nhiên, thêm phần nồng đậm. Hoàng Thượng cười khẽ, rất hay nhìn về phía Nhu Phi, nhưng Nhu Phi vẫn như cũ, nàng cụp mắt xuống và không có phản ứng gì nhiều.
Thái Hậu nhìn thấy bọn họ như vậy cũng không khỏi âm thầm thở dài một hơi. Bà hiểu được Nhu Phi có gút mắt trong lòng, nhưng thân là phi tử của Hoàng Thượng, nàng ấy cũng nên sớm có chuẩn bị tâm lý. Nếu muốn cưỡng cầu trong lòng Hoàng Thượng chỉ có mình nàng ấy e là không có khả năng. Nếu đã vào trong Hoàng cung này, có một số việc nàng ấy nhất định phải nhẫn nhịn.
Mạnh Phất Ảnh tuy rằng cũng có chút đau lòng cho Nhu Phi, nhưng chuyện của Nhu Phi và Hoàng Thượng thì nàng tự biết mình không thể lắm miệng nhiều lời.
Sau khi đã dùng qua bữa tối, Hiên Viên Diệp ôm lấy Mạnh Phất Ảnh cáo từ Thái Hậu hồi Nghệ vương phủ. Hoàng Thượng cũng lập tức nắm lấy tay Nhu Phi nói: "Đi thôi, trẫm đưa nàng trở về."
Nhu Phi giật mình, đầu chân mày nàng hơi chau lại. Bọn họ đang ở Vĩnh Thọ Cung, Thái Hậu còn đang nhìn, và Hiên Viên Diệp cùng Mạnh Phất Ảnh vẫn chưa đi khỏi. Thế nên, nàng cũng không muốn cự tuyệt, đành mặc cho Hoàng Thượng ôm lấy nàng cùng rời khỏi Vĩnh Thọ Cung.
Khi ra cửa Mạnh Phất Ảnh hơi xoay đầu nhìn lại. Nàng nhìn thấy bóng lưng Nhu Phi có vẻ cứng đờ, bèn âm thầm thở dài một hơi.
"Đi thôi." Hiên Viên Diệp ôm lấy vai nàng, nhẹ giọng nói. Hắn làm sao không rõ tâm tư của nàng, và ánh mắt của hắn lúc đó cũng ẩn chứa tia đau lòng.
Nhu Phi cùng Hoàng Thượng ra khỏi Vĩnh Thọ Cung, đi được một khoảng cách xa, Nhu phi khẽ dùng sức muốn tránh khỏi người Hoàng thượng, nhưng Hoàng Thượng vẫn ôm nàng thật chặt, khiến nàng không thể tránh ra được. Nàng cúi đầu xuống nhìn mặt đất, lạnh lùng mở miệng nói: "Thần thiếp nhận ra đường về Nhu Tâm Cung, Hoàng Thượng không cần đưa nữa."
Giọng nàng lạnh lùng, mang theo ý cự tuyệt rõ ràng. Giờ khắc này, nàng đang đứng ở một ngã tư đường, quẹo trái là chỗ ở của Liễu Phi. Hắn hai ngày nay không phải đều ở chỗ của Liễu Phi hay sao?
Thân mình Hoàng Thượng cứng lại, sắc mặt hắn sa sầm. Hắn nhìn thẳng vào mắt Nhu Phi, con ngươi ngài loé lên sự tức giận. Nàng vẫn muốn cự tuyệt hắn sao? Hắn đã bỏ xuống cao ngạo, hướng nàng cầu hòa, thế mà nàng vẫn muốn cự tuyệt hắn như vậy sao?
"Được rồi, Nhu nhi, đừng tức giận nữa, trẫm cùng nàng hồi Nhu Tâm cung." Hoàng Thượng cố gắng áp chế cơn tức giận trong lòng, thấp giọng nói. Hắn ôm lấy cánh tay nàng, nắm thật chặt, và môi hắn dán chặt bên tai nàng, vừa cười khẽ vừa nói nhỏ: "Nhân lúc trời tối, trẫm nghĩ..."
Lời nói lơ lửng dừng lại giữa chừng, nhưng âm điệu và ngữ khí quá ái muội, đủ để cho người khác nghe và hiểu được ẩn ý trong đó.
"Thần thiếp không dám giận Hoàng Thượng. Mấy ngày nay Hoàng Thượng không phải vẫn luôn ở chỗ Liễu Phi hay sao? Từ nơi này quẹo trái chính là Liễu Nguyệt Cung, thần thiếp sẽ không trì hoãn Hoàng Thượng. Liễu Phi muội muội đang đợi Hoàng Thượng."
Đôi mắt Nhu Phi lại trầm xuống, lòng nàng càng cảm thấy lạnh lẽo, càng thêm thất vọng. Nam nhân này tưởng rằng như vậy là sự sủng ái lớn nhất mà hắn dành cho nàng ư? Đúng vậy, ở trong Hoàng cung này, có thể có được sủng hạnh của Hoàng Thượng chính là vinh hạnh lớn nhất. Nhưng mà ngữ khí của Hoàng Thượng trong giờ phút này chỉ làm cho lòng nàng thêm giá lạnh.
Nhiều năm qua, nàng cũng từng xem loại sủng ái trước mặt này như một loại vinh hạnh, mà nam nhân này cũng tưởng rằng hắn đã cho nàng tất cả, vinh dự lẫn hạnh phúc. Nhưng, nàng hạnh phúc sao? Thật sự hạnh phúc sao? Chỉ có trong lòng nàng mới rõ ràng. Trước kia, ít ra nàng còn có một hy vọng xa vời, nàng hy vọng hão huyền là có thể có được tình yêu chân chính của hắn. Nhưng hiện tại, lòng nàng đã chết, phần hy vọng xa vời kia cũng không còn. Nếu đã vậy, phần vinh hạnh này nàng cũng không muốn. Nàng tin tưởng rằng những nữ nhân khác trong hậu cung này đều muốn nó.
Sau khi nghe lời nói của Nhu Phi, thân mình Hoàng Thượng càng thêm căng cứng, lửa giận trong mắt hắn không ngừng bốc lên. Hắn ôm lấy cánh tay nàng, theo bản năng xiết chặt, và hắn cũng không để ý khống chế lực đạo của mình, cố tình làm đau nàng. Nhưng dù bị đau, Nhu Phi cũng cố chịu đựng, nàng không có phát ra nửa tiếng rên than. Cái đau ấy có đáng là gì?
"Nàng đây là có ý gì? Nàng muốn trẫm đi đến chỗ Liễu Phi sao?" Hoàng Thượng cắn răng, nghiến lợi gầm nhẹ. Hắn nhìn thẳng vào mắt Nhu Phi, không che dấu chút nào lửa giận trong mắt.
Đám thái giám, cung nữ đang đi theo sau Hoàng Thượng và Nhu Phi nhìn thấy hắn sắp phát hỏa, cả đám sợ hãi, không ngừng run. Bọn họ đều khép hờ mắt, cúi người lấm lét, sợ chỉ cần không cẩn thận liền rước họa vào thân.
Nhu Phi vẫn như cũ, gương mặt bình thản, trong đôi mắt tuyệt mỹ không hề có lấy một tia khiếp đảm, thản nhiên nhìn Hoàng Thượng. Môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, từ từ nói: "Hoàng Thượng, thần thiếp không dám làm trái mệnh lệnh Hoàng Thượng. Nhưng lúc này thần thiếp cảm thấy rất mệt mỏi, kính xin Hoàng Thượng buông tay..."
Khi nói đến hai chữ "buông tay", lời nói của nàng hơi dừng lại một chút. Nàng nói buông tay là có ý muốn Hoàng Thượng trong giờ phút này hãy buông tay nàng ra, nhưng cũng là muốn Hoàng Thượng hãy vĩnh viễn buông tha nàng. Dù nàng biết hắn không thể cho nàng tự do, nhưng ít ra mong hắn có thể cho nàng chút thanh tĩnh.
Nghe Nhu Phi nói vậy, toàn thân Hoàng Thượng càng thêm đông cứng, và bổng dưng toàn thân hắn khẽ run lên một cái. Hắn nhìn thẳng vào trong mắt nàng, và ánh mắt nàng lúc này khiến hắn kinh ngạc.
Qua nhiều năm như vậy, nàng chưa từng cự tuyệt hắn lần nào. Chẳng kể hắn đã đưa ra yêu cầu gì nàng cũng không cự tuyệt. Nhưng sau khi nàng tỉnh lại... Dù sao khi đó lời cự tuyệt của nàng còn tương đối uyển chuyển. Hơn nữa, lúc đó thân thể của nàng quả thật suy yếu. Nhưng bây giờ, nàng đã điều dưỡng qua hơn hai mươi mấy ngày, thân thể của nàng đã khôi phục lại. Nàng giờ phút này vẫn còn muốn cự tuyệt hắn? Hơn nữa lần này nàng lại cự tuyệt trực tiếp như vậy, quả quyết như vậy?
"Trẫm buông tay?" Mắt Hoàng Thượng nheo lại, ánh mắt cũng gia tăng sắc lạnh."Nàng là phi tử của trẫm mà nàng lại muốn trẫm buông tay? Nàng cảm thấy có khả năng sao?"
Nàng là phi tử của hắn, là nữ nhân trong Hoàng cung của hắn. Nếu hắn đã muốn, nàng không thể cự tuyệt, vậy mà bây giờ nàng lại dám nói rằng mình muốn hắn buông tay?
"Chỉ cần Hoàng Thượng chấp nhận buông tay thì sao lại không thể?"
Đối với gương mặt lạnh như băng của hắn, vẻ mặt của Nhi Phi vẫn như cũ. Nét mặt nàng bình tĩnh, khóe môi nàng hơi nhếch lên, lộ ra tia cười lạnh. Nàng biết, tất cả đều là do hắn định đoạt, chỉ cần hắn muốn buông tay, còn có cái gì không thể.
"Trẫm không chịu." Hoàng Thượng lập tức phản đối, giọng nói lạnh như băng, hoàn toàn dứt khoát."Nàng là phi tử của trẫm, trẫm vì sao phải buông tay?"
Rồi hắn ôm lấy cánh tay nàng, đột nhiên dùng sức đem nàng hoàn toàn ôm gọn vào trong lòng. Cứ như vậy khiến nàng trực tiếp đối diện hắn, và mặt hắn cũng nhanh chóng cúi xuống, hắn cứ như vậy cưỡng hôn lên đôi môi nàng. Hắn hoàn toàn không để ý tới cung nữ và thái giám đang ở đằng sau, cũng không sợ bị những cung nhân khác nhìn thấy.
Thân mình Nhu Phi vốn đang căng thẳng, giờ thì hoàn toàn cứng lại. Nàng theo bản năng muốn tránh đi cái hôn của hắn, nhưng mà cái gáy của nàng lại đang bị hắn đè lại, khiến nàng không có cơ hội nào để tránh né. Môi hắn đang hung hăng hôn lên môi nàng.
Trong nháy mắt đó, lòng của Nhu Phi như đã hoàn toàn tan vỡ. Trước kia, nàng còn ảo tưởng rằng hắn dù không yêu nàng nhưng ít ra vẫn quý trọng nàng, sẽ không bắt buộc nàng. Nhưng mà giờ phút này đây hắn lại ở chỗ này, trước mặt bao nhiêu người như vậy cường hôn nàng.
Nàng khép hờ đôi mắt lại. Tất cả đau xót, tất cả xót xa trong lòng dường như từ từ tan biến... Giờ đây, nàng phát hiện lòng mình dường như đã đình chỉ, không chỉ có trái tim đã chết, mà tất cả đã hoàn toàn tan nát, không còn gì nữa.
Nàng không còn cự tuyệt nữa, mặc kệ Hoàng Thượng trước mắt bao nhiêu người hung hăng dùng sức hôn nàng. Nàng nhắm mắt lại, không có phản ứng chút nào. Hắn trong giờ phút này kịch liệt hôn nàng như vậy nhưng nàng cũng không có phản ứng gì.
Nam nhân này đã từng là người nàng yêu sâu sắc nhất. Trước kia, cho dù là một cái ôm ấp nhẹ nhàng của hắn cũng khiến tim nàng đập nhanh hơn. Nhưng giờ phút này, hắn hôn như vậy, một điểm cảm giác nàng cũng không có. Trong lòng hắn nàng vốn chưa từng thật sự tồn tại, thế nên tình yêu ấy của nàng cũng đã tan biến không còn.
Hiện tại trời mới chạng vạng tối, nhưng chưa có tối hẳn. Thế nên, tình cảnh này không chỉ có mấy cung nữ thái giám đi theo hầu nhìn thấy rõ ràng, mà ngay cả thị vệ Hoàng cung ở gần đó cũng nhìn thấy rõ. Bọn họ cũng không dám nhìn nhiều, mọi người đều cụp mắt xuống tránh nhìn sang nơi này. Ở đây cũng cách Liễu Nguyệt Cung quá gần, nếu như Liễu Phi muốn nhìn e rằng nàng ta cũng có thể nhìn thấy.
Hoàng Thượng bởi vì hôn kịch liệt nên thân thể lại có phản ứng. Hắn tuy rằng thân là Hoàng Thượng nữ nhân, hậu cung có vô số người, nhưng lại chưa từng kịch liệt hôn qua một nữ nhân nào, huống chi lại là đang ở bên ngoài như thế này. Trước kia, hắn hôn Nhu phi cũng chỉ là nhẹ nhàng hôn qua mà thôi.
Sau một lát, khi Hoàng Thượng hơi thở đã hổn hển, hắn bấy giờ mới chịu buông lỏng môi nàng ra. Trong đôi mắt hắn đang tràn đầy tình dục, và trong lòng hắn giờ khắc này cũng có một loại xúc động khác thường. Hắn gắt gao ôm lấy nàng, miệng lại nói: "Đi thôi, chúng ta hồi Nhu Tâm Cung..."
Nhu Phi đột nhiên mở mắt ra. Trong đôi mắt tuyệt mỹ kia là một mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, không có nửa điểm tình dục, thậm chí cũng không có tí ti hoảng hốt. Nàng cứ như vậy nhìn thẳng vào mắt Hoàng Thượng, cứ nhìn như vậy, không nói lời nào, mhưng khóe môi nàng cũng từ từ lộ ra một tia cười lạnh.
A, nam nhân này? Chẳng lẽ ở trong lòng hắn, nàng cũng chỉ có một tác dụng như vậy hay sao?
Nhìn ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng, Hoàng Thượng hoàn toàn kinh sợ. Trong lòng hắn cũng lập tức dâng lên vài phần ảo não. Hắn vừa mới hôn nàng như vậy, nàng lại không có nửa điểm cảm giác nào sao?
Khi nhận ra điều này, lòng hắn cực kì không thoải mái, hình như có cái gì đó đang hung hăng ngắt nhéo, khiến hắn có chút đau, cũng có chút lo lắng. Nàng làm sao có thể? Sao nàng lại không có cảm giác, không có phản ứng gì khi hắn hôn nàng như thế?
Chẳng lẽ, nàng đối với hắn đã không còn yêu cho nên nàng không còn có cảm giác? Không thể nào! Tuyệt đối không thể được! Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy phát sinh, nàng là nữ nhân của hắn... Trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một thứ cảm giác như sợ hãi, một cảm giác mà trước giờ hắn chưa từng có, hắn chưa từng biết sợ hãi là gì.
"Đi thôi!." Hoàng Thượng lôi kéo Nhu Phi.
Hắn không tiếp tục suy nghĩ lý do tại sao bản thân mình lại sợ hãi. Hắn là Hoàng Thượng, làm sao có thể sợ hãi. Hắn đột nhiên dùng sức ôm lấy nàng, đi về phía Nhu Tâm Cung. Hắn không cho nàng bất cứ cơ hội nào để cự tuyệt, trực tiếp bắt buộc nàng đi vào cung điện.
Nhìn thấy bộ dáng của Hoàng Thượng trong lúc này lòng Nhu Phi không khỏi kinh sợ. Hắn không phải là ỷ mạnh, bất chấp muốn nàng đi? Vừa nghĩ đến loại khả năng kia, thân thể của nàng dường như hóa đá; từ đầu đến chân toàn thân đông cứng, máu huyết ngưng đọng, tất cả đều cứng lại.
Hoàng Thượng trực tiếp dẫn Nhu Phi vào phòng ngủ của nàng, sau đó nóng giận đuổi cung nữ trong phòng đi. Hắn không cho nàng cơ hội mở miệng, tiếp tục hung hăng hôn lên môi nàng. Hắn không tin rằng nàng không có chút cảm giác nào đối với nụ hôn của hắn.
Thân mình Nhu Phi cứng đơ, và nàng không nhịn được, khẽ run rẩy. Không phải nàng có phản ứng đối với nụ hôn của hắn, mà bởi vì nàng quá kinh sợ, trong lòng nàng đã quá tuyệt vọng nhưng lại không tránh khỏi hắn được. Nàng chỉ là một nữ nhân yếu đuối, căn bản là không có cách nào để tránh khỏi hắn.
Hoàng Thượng cảm giác được nàng đang run rẩy, hắn hơi sửng sốt một chút. Hắn lầm tưởng rằng nàng rốt cục đã có phản ứng, hắn hơi hơi cười khẽ, và môi hắn càng thêm xâm nhập, càng hôn nàng cuồng dã.
Hoàng Thượng cứ thế hôn Nhu Phi đến khi nàng sắp thở không nổi, hắn mới chịu buông lỏng nàng ra. Hắn nhìn nàng hơi thở hổn hển, thấp giọng nói: "Nhu nhi, đừng nghĩ đến cự tuyệt trẫm nữa, nàng là nữ nhân của trẫm, tuyệt đối không có khả năng cự tuyệt trẫm." Giọng nói của hắn rất nhẹ, nhưng lại mang theo một chút cảnh cáo.
Nhu Phi trong lúc nhất thời không biết phải nói gì. Nàng lo sợ là nếu mình tiếp tục cự tuyệt e rằng càng thêm chọc giận hắn. Nhưng nếu nàng không cự tuyệt, hắn khẳng định... Thật sự ngay bây giờ nàng không có cách nào để tiếp nhận hắn, đặc biệt dưới tình huống như thế này.
"Hoàng Thượng, cho thần thiếp một chút thời gian, thần thiếp mấy ngày nay thật sự quá mệt mỏi... Có thể là thân thể thần thiếp vẫn chưa có hoàn toàn khôi phục."
Nàng là nữ nhân thông minh, đương nhiên nàng hiểu hiện tại nàng đang ở thế yếu, và rất có thể nàng sẽ bị hắn cưỡng bức. Thế nên nàng tận lực nhỏ nhẹ, giọng nói mềm mỏng, mang theo một chút thương lượng.
Nhưng khi Hoàng Thượng nghe được nàng nhẹ giọng thương lượng, sự tức giận của hắn lại bốc lên như cũ: "Nàng vẫn muốn cự tuyệt trẫm sao?" Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, cố chấp bắt bẻ: "Lấy cớ, nàng nghĩ dùng cớ này cự tuyệt trẫm cho tới khi nào? Thái y rõ ràng đã nói thân thể của nàng đã hoàn toàn khôi phục, nàng lại vẫn dùng cớ như vậy để cự tuyệt trẫm sao?"
Nàng đã lấy cớ này, đã dùng qua nhiều lần rồi. Mấy ngày qua, hắn từ miệng của nàng đã nghe gần mười lần rồi. Hôm nay, hắn thật sự không nghĩ mình sẽ nghe theo lời này của nàng, sẽ không vì cớ này mà dừng lại.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới, một nữ nhân như nàng, ở dưới tầng hầm suốt ba năm, ròng rã ba năm thời gian, làm sao có thể khôi phục nhanh như vậy? Cho dù thân thể thật sự đã khôi phục, nhưng còn tâm lý thì sao?
Một nữ nhân yếu đuối sống trong bóng tối không thấy ánh mặt trời suốt ba năm dài, đó là một loại tra tấn trầm trọng cỡ nào. Nếu căn bản tố chất tâm lý không tốt chỉ sợ sớm đã điên loạn rồi. Nếu hắn thật sự yêu nàng, thật sự quan tâm nàng thì hắn sẽ không thể không vì nàng mà nghĩ đến điểm này.
Hơn nữa, trước kia nàng rất chiều theo hắn. Lúc nào nàng cũng theo ý hắn, mặc kệ hắn muốn làm chuyện gì, nàng chưa bao giờ tức giận, cũng chưa bao giờ nói nửa chữ không với hắn. Hắn sớm đã có thói quen như vậy đối với nàng, và đối với thói quen đó cũng đã có chút xem thường. Nên giờ phút này, hắn không có cách nào chấp nhận được sự cự tuyệt của nàng.
Hoàng Thượng phát hiện bây giờ nàng đã thay đổi. Nàng thay đổi hoàn toàn không giống với trước kia. Nàng thay đổi khiến lòng hắn có một loại cảm xúc khác thường, khiến hắn có một loại cảm giác sợ hãi. Cũng bởi vì cảm giác sợ hãi này khiến hắn không biết phải làm sao. Trong giờ khắc này, hắn lại không biết phải biểu đạt như thế nào, nên hắn dùng phương thức nguyên thủy nhất.
Hắn là Hoàng Thượng, là Thiên Tử – hắn chưa bao giờ bị người khác cự tuyệt qua. Cho tới bây giờ hắn muốn vật gì thì cũng chỉ cần đưa tay ra liền có thể lấy được. Vì vậy sự cự tuyệt của Nhu Phi trong lúc này khiến lòng hắn có chút hoảng loạn, và trong lúc nhất thời lòng hắn lại thêm nôn nóng.
Ánh mắt Nhu Phi lại trầm xuống. Lời nói của hắn làm cho lòng của nàng càng thêm rét lạnh. Nàng không còn thiết lo nghĩ thêm gì nữa.
Đột nhiên, nàng không muốn nhẫn nhịn nữa, cũng không muốn tiếp tục ngụy trang, đón ý nói hùa theo hắn nữa. Mắt nàng trợn nhẹ đồng thời nhìn thẳng vào mắt hắn, khi ấy ánh mắt nàng vẫn như cũ, vẫn lạnh như băng. Đôi môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, nàng từng chữ từng chữ chậm rãi nói: "Hoàng thượng là muốn bắt buộc thần thiếp sao?"
Nếu thật như vậy, nàng sẽ không cự tuyệt nữa, cũng sẽ không phản kháng, bởi vì nàng biết rõ tất cả đều sẽ vô dụng. Nhưng, lòng của nàng...
Hai mắt Hoàng Thượng lập tức trợn lên. Lửa giận trong con ngươi hắn cũng theo đó toé ra, bắn thẳng về phía Nhu Phi. Ánh mắt hắn không có chút nào che dấu, hận không thể trực tiếp đốt cháy nàng. Hắn hung hăng thở ra một hơi mạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nàng là nữ nhân của trẫm, trẫm muốn nàng là chuyện đương nhiên. Sao lại gọi là cưỡng bách?"
"Ha ha... " Nhu Phi đột nhiên cười lạnh ra tiếng.
Đây là nam nhân mà nàng từng yêu sao? Nàng là nữ nhân của hắn, muốn nàng là chuyện đương nhiên? Vậy dù là nàng không đồng ý, chuyện cưỡng bức này cũng là chuyện đương nhiên sao? Buồn cười không? Đúng vậy, thật sự quá buồn cười, là hắn buồn cười mà nàng càng buồn cười hơn. Nàng thế nhưng lại yêu một nam nhân căn bản không biết yêu là gì. Nàng còn có thể nói cái gì nữa?
Tay Nhu Phi từ từ nâng lên, dời đến trước ngực, bắt đầu cởi ra nút áo trên y phục của chính mình. Một nút rồi lại một nút, động tác của nàng chậm chạp, tay có vẻ như hơi run rẩy.
Trong khi đó mắt Nhu Phi vẫn nhìn chằm chằm vào mắt của Hoàng Thượng, ánh mắt nàng không ẩn chứa nửa điểm tình dục. Nàng hoàn toàn lạnh lùng như băng giá, hơn nữa khóe môi nàng giờ đây đang khẽ cười lạnh, càng lúc càng thêm rõ ràng. Nếu như hắn muốn thân thể của nàng, nàng sẽ cho hắn, bất quá chỉ là một cái xác không có linh hồn mà thôi.
Hoàng Thượng nhìn thấy động tác của nàng, hắn hơi sửng sốt một chút. Và khi hắn nhìn thấy ánh mắt nàng đang lạnh lùng nhìn hắn, khoé môi nàng đang cười khẩy, thân mình hắn càng thêm căng cứng. Trong lòng hắn hiện như đang bị cái gì đó cắn nhéo, cảm giác đau xót khác thường. Tận đáy lòng, nơi sâu kín kia lại ập tới sự sợ hãi hoang mang. Hắn cảm giác được mình bây giờ không nhìn thấu rõ nàng, cũng dường như không nắm bắt được lòng của nàng.
Ý nghĩ này bỗng hiện lên trong đầu hắn, khiến ngài không tự chủ được. Hắn hung hăng dùng sức, vội vàng xé tay áo của nàng. Ống tay áo hoàn toàn bị xé rách, và tiếp theo sau thì Nhu Phi không cần phải cởi từng cái nút thắt. Y phục mùa hè vốn rất đơn giản, hắn lại dùng sức xé ra như vậy, cả áo lót của nàng cũng bị hắn xé nát, rốt cục chỉ còn lại cái yếm.
Nhu Phi tuy rằng đã ngoài bốn mươi, nhưng vì được chăm sóc, hầu hạ tốt, nên nước da nàng lại vẫn giống như thiếu nữ độ tuổi hai mươi, da dẻ trắng noãn mềm mại.
Con ngươi Hoàng Thượng giờ đây tối sầm lại, thân hình hắn cũng theo đó mà căng thẳng thêm. Nhu Phi tiến cung đã hơn hai mươi mấy năm, và trong hai mươi mấy năm qua đó, số lần hắn đến Nhu Tâm Cung tính ra là nhiều nhất trong hậu cung này. Nhưng hình như hắn không có một lần nào giống như bây giờ. Hắn đang xúc động quá mức, thậm chí không thể khống chế nổi bản thân mình. Ngay cả lần đầu tiên hắn muốn nàng, hình như cũng chưa từng mất đi khống chế như vậy.
Hoàng Thượng nhanh chóng lột xuống cái yếm cuối cùng trên người nàng, sau đó lập tức đè nàng ở trên giường, hung hăng hôn môi nàng. Nhưng lần này hắn không có dừng lại ở trên môi nàng quá lâu, hắn chỉ hôn qua một chút rồi lướt dọc theo cổ của nàng mà từ từ hôn xuống. Hắn hôn qua từng điểm từng điểm da thịt của nàng, thẳng đến trước bộ ngực nàng.
Thân mình Nhu Phi càng thêm đông cứng, nàng hơi run lên một cái và sau đó từ từ nhắm hai mắt lại. Nhưng nàng không tiếp tục phản kháng, vì như hắn nói, nàng là phi tử của hắn nên căn bản không thể phản kháng. Tay nàng vốn buông lỏng bên người, giờ đây dùng sức nắm chặt chăn trên giường. Bàn tay nàng siết chặt chăn đến gân tay nổi xanh, và như thể lộ ra tâm tình của nàng trong lúc này.
Nàng đột nhiên nghĩ đến muốn bỏ đi, rời xa Hoàng cung này. Mặc dù biết rằng mong muốn kia rất khó, nhưng nàng hiện tại thật sự rất muốn bỏ đi. Trong lòng nàng giờ phút này đau quá, đau quá... Khép chặt đôi mắt lại, một giọt nước trong suốt dường như vừa lướt qua mặt nàng, nhưng rất nhanh, rất nhanh rơi xuống và tan vào mặt gối.
Nàng cảm giác được tay Hoàng Thượng tùy ý ở trên thân thể nàng chạy loạn. Hắn cởi đi tất cả y phục của nàng, sau đó nàng cảm giác được hắn cũng cởi ra y trang của chính mình, rồi lại gắt gao đè nàng xuống. Tất cả những điều này nàng chỉ cảm giác, bởi vì nàng vẫn không hề mở mắt ra. Không muốn nhìn thấy hắn, càng không muốn tiết lộ tâm tình của mình.
Tay nàng đang nắm chăn càng ngày càng chặt, càng ngày càng chặt... Sau đó nàng cảm giác được một trận xé rách đau đớn, vô tình hung hãn truyền ra toàn thân.
Ba năm nay, nàng không từng trải qua sự tình như thế này. Hơn nữa, hiện giờ nàng đang mâu thuẫn, đau lòng, nên cơ thể nàng tự dưng sẽ kháng cự, và không thể có được phản ứng hòa hợp. Cho nên, thời khắc này nàng cảm giác được nàng còn muốn đau hơn so với lần đầu tiên. Dường như hắn đang đem toàn thân nàng xé tan ra.
Thân thể nàng đột nhiên căng thẳng đến mức Hoàng Thượng cũng cảm giác được sự khác thường của nàng. Hắn hơi ngừng lại, nhưng khi nhìn thấy nàng đang khép chặt đôi mắt, nét mặt mang nét lạnh lùng như cũ, lòng hắn không khỏi trào lên vài phần tức giận. Hắn tức giận quát: "Mở to mắt, nhìn trẫm!"
Nhu Phi có vẻ như không nghe được lời hắn nói, mắt nàng vẫn gắt gao nhắm chặt. Động tác của hắn đột nhiên gia tăng, lại hung hăng xé rách nàng. Hoàng Thượng gỡ lấy bàn tay hiện đang nắm chặt chăn của nàng ra, dời lên trên và dùng sức giữ chặt ở trên đỉnh đầu nàng, làm cho tay nàng không thể bắt nắm được cái gì.
Những động tác của Hoàng Thượng không ngừng nhanh hơn, càng làm cho toàn thân của Nhu Phi không nhịn được khẽ run. Nàng lại cực lực chịu đựng, khóe môi nàng gắt gao nhắm, không có phát ra tiếng rên nào. Hôm nay, hắn đã đem một tia hy vọng cuối cùng của nàng hủy diệt đi, hoàn toàn hoàn toàn hủy diệt hết.
Hoàng Thượng nhìn bộ dáng của nàng, sợ hãi trong lòng hắn từ từ dâng trào. Nhưng càng sợ hãi thì động tác của hắn lại càng điên cuồng. Một vị cao cao tại thượng như hắn lại không biết làm như thế nào để nắm chắc tình cảm của mình, càng không biết phải biểu đạt nó như thế nào. Hắn chỉ biết điên cuồng muốn nàng, và cũng chỉ có như vậy hắn mới có cảm giác được sự chân thực của nàng, mới xua đi được sự sợ hãi trong lòng hắn.
Khi cơn điên cuồng qua đi, hắn lại ôm nàng thật chặt, và cảm giác được thân thể của nàng đang cứng đờ căng thẳng. Lòng hắn lại đau đớn, vòng tay hắn ôm lấy nàng càng thêm buộc chặt. Môi hắn kề gần bên tai nàng nhỏ nhẹ: "Nhu nhi, trẫm..."
"Hoàng Thượng, hiện tại thần thiếp có thể ngủ chưa?" Giọng nàng trầm thấp bình thản, nhưng cũng mang theo sự cự tuyệt lạnh lùng xa cách cả ngàn dặm. Trong giọng nói kia, không có nửa điểm mê say sau cơn kích tình, chỉ là lạnh lùng như băng giá.
Hoàng Thượng trầm ngâm, trong bóng đêm đôi mắt hắn ẩn hiện sợ hãi. Nàng như vậy thật sự khiến hắn sợ hãi, thật sự khiến hắn không biết phải làm sao.
"Ngủ đi." Giọng hắn buồn buồn, mang theo chút tức giận, hắn cũng không thể lại muốn nàng thêm một lần nữa.
——
Ngày hôm sau, Mạnh Phất Ảnh đi thăm nhà máy để xem xét sự tình. Tuy rằng vừa mới bắt đầu lại có chút vấn đề như vậy, nhưng cũng may không quá ảnh hưởng đến tiến độ. Nàng tìm đồ án vẽ một bộ 12 con giáp, đem nó giao cho ông thợ đồ gốm, lệnh cho ông ta làm mười hai cái bình hoa, sau đó điêu khắc mười hai con giáp này lên trên.
Hiên Viên Diệp cũng đã cho người đi khắp nơi, thậm chí là ở các quốc gia lân cận truyền tin tức rằng mồng tám tháng sau sẽ tiến hành hội bán đấu giá bảo bối. Buổi đấu giá này cử hành ngay tại Hiên Viên vương triều, như vậy cũng đủ cho thấy tầm cỡ của buổi đấu giá lớn cỡ nào. Hơn nữa, kể từ bây giờ đến mồng tám tháng sau còn gần đúng một tháng, nên các thương nhân từ các quốc gia khác nếu có muốn đến Hiên Viên vương triều cũng có đầy đủ thời gian.
Đến lúc đó, cửa hàng này của nàng cũng có thể khai trương. Tại hội đấu giá nàng có thể phô trương danh tiếng của cửa hàng mình. Nàng thật có chút mong chờ vào hội đấu giá ở mồng tám tháng sau, không biết sẽ rầm rộ cỡ nào.
Hiện giờ Mạnh Phất Ảnh đang trên xe ngựa đi vào Hoàng cung. Hiên Viên Diệp đã đi vào Hoàng cung từ sớm. Hôm nay, nàng vốn không muốn nhập cung, nhưng Hiên Viên Diệp lại cho Tốc Phong tới đón nàng. Hắn nói là tối nay trong Hoàng cung sẽ có yến hội. Hoàng Thượng nhất thời nảy ra ý này, nhưng lại hết sức long trọng, không chỉ có hoàng thân quốc thích mà còn có một số đại thần trong triều đến tham dự.
Ngồi trên xe ngựa, Mạnh Phất Ảnh đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, vội hít sâu một hơi. Tay nàng nhẹ xoa lồng ngực, bỗng phát giác xiêm y thật bó chặt. Ồ, thật kì quái! Nàng vẫn luôn ăn mặc như vậy mà, sao trước kia không có cảm giác khó thở, bây giờ lại cảm thấy quá bó chặt, khó thở thế này?
Tay nàng xoa xoa trên ngực, hơi hơi sửng sốt. Hình như mấy ngày nay ngực của nàng có vẻ lớn hơn một chút thì phải? Không biết có phải nàng có ảo giác hay không? Nhưng y phục này sao nhanh như vậy lại cảm thấy chật? Thật sự là nhanh mà, vì nàng nhớ rõ trước đây mười ngày nàng còn mặc qua bộ y phục này, khi đó đâu có cảm giác nó bó chặt.
Không lẽ lớn hơn thật? Ha ha ha ... là thật sao?
Nàng luôn có cảm giác ngực của mình nhỏ, nếu như có thể lớn hơn một chút thì tốt rồi. Nếu ngực lớn ra thì nhất định nàng cũng sẽ phát dục, và nàng có thể có nguyệt sự. Mạnh Phất Ảnh hận không thể lập tức đo một chút, chỉ tiếc là ở cổ đại không có thước dây nên không có cách gì để đo. Tối nay, sau khi trở về nàng sẽ kêu Hiên Viên Diệp đến xác nhận một chút, xem có phải thật sự đã lớn hơn trước không. Hì hì...
Vào Hoàng cung, Mạnh Phất Ảnh vẫn như cũ đi đến Vĩnh Thọ Cung trước. Lần này, không chỉ có Nhu Phi ở đây mà còn có mấy vị quý phi, tần phi khác nữa. Mạnh Phất Ảnh nhẹ chau mày, vốn nàng nghĩ là Hiên Viên Diệp đã lừa nàng. Hắn đã nói là có yến hội, còn có đại thần trong triều, tại sao mọi người giờ đây đều ở Vĩnh Thọ Cung này?
"Ảnh nha đầu, con rốt cuộc đã tới, mọi người đang chờ con. Yến hội sẽ bắt đầu ngay bây giờ." Thái Hậu thấy nàng, không đợi nàng hành lễ, liền vội vàng nói, nhưng giọng bà cũng không có quá nhiều chỉ trích. Sau đó chuyển hướng nhìn mọi người, bà nói: "Tốt lắm, mọi người đều đi thôi."
Đôi mắt Mạnh Phất Ảnh hơi lóe sáng, nàng chầm chậm đi đến trước mặt Thái Hậu, trong lòng càng thêm nghi hoặc. Rốt cuộc đây là chuyện gì, sao lại có vẻ long trọng như vậy?
Vốn nàng muốn đi hỏi Nhu Phi một chút xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nàng xoay đầu nhìn về phía Nhu Phi thì nàng thấy đôi mắt Nhu phi đang nhìn thẳng tắp về phía trước. Trong mắt Nhu phi hình như đang có chút ngây dại, có chút hoảng hốt... Mạnh Phất Ảnh bỗng giật mình, nàng cảm giác được nhất định đã xảy ra chuyện gì đó với Nhu Phi.
Khi Nhu Phi nhìn thấy những người khác đều đã đứng lên, nàng cũng đứng lên theo, nhưng hai mắt hơi rũ xuống, che lấp đi tất cả cảm xúc. Mạnh Phất Ảnh đang đỡ Thái Hậu, nhưng hai mắt nàng vẫn không ngừng nhìn về phía Nhu Phi. Nàng thấy dáng đi của Nhu Phi trông có vẻ như có gì đó bất ổn. Thân thể của mẫu phi không phải đã khôi phục rồi sao? Chẳng lẽ lại ngã bệnh sao? Giờ phút này có nhiều người như vậy, Mạnh Phất Ảnh cũng không thể đi đến bên mẫu phi để hỏi thăm, hơn nữa vừa rồi Thái Hậu cũng đã nói yến hội sẽ lập tức bắt đầu.
Khi mọi người bước vào đại điện, nàng quả nhiên thấy nơi đó đã ngồi đầy người, mấy vị vương gia đều đã đến đông đủ. Hiên Viên Diệp cũng ngồi ở bên trong, và một vài đại thần trong triều cũng đã ngồi ở hai bên.
"Rốt cuộc là chuyện gì?" Mạnh Phất Ảnh ngồi ở phía sau người Hiên Viên Diệp, nhịn không được lên tiếng hỏi.
Việc gì mà long trọng như vậy? Nhất định hết mười phần là chuyện trọng đại trong triều rồi. Hơn nữa, còn khiến các phi tử đều tham gia, chắc hẳn cũng có liên quan đến vấn đề hậu cung. Hiên Viên Diệp nhẹ lắc đầu. Mạnh Phất Ảnh hơi giật mình, ngay cả Hiên Viên Diệp cũng không biết? Có lẽ hắn đoán được nhưng vẫn chưa xác định?
Chờ mọi người ngồi xuống hết, Hoàng Thượng mới từ từ đi vào chính điện, tọa vào long ngai. Hai mắt hắn đảo nhanh qua đại điện, sau đó ánh mắt hắn dừng lại ở trên người Nhu Phi. Hắn nhìn thấy Nhu Phi buông lỏng tầm mắt, căn bản đều không có liếc nhìn hắn lấy một cái. Ngẫm lại lời nói của nàng vào buổi sáng hôm nay, hai mắt hắn hơi hơi tối lại. Sau đó hắn chuyển hướng nhìn về phía Liễu Phi, nàng ta đang mỉm cười, nét mặt cực kì mềm nhẹ nhưng cũng không quá khoa trương.
Con mắt Hoàng Thượng hơi lóe sáng.
Hắn từng chữ, từng chữ chậm rãi nói: "Hoàng Hậu bị biếm vào lãnh cung cũng đã qua nhiều ngày. Hoàng Hậu phạm vào đại tội như vậy, đương nhiên là không có cách nào tha thứ. Cho nên, hôm nay trẫm muốn tấn phong Hoàng Hậu mới."
← Ch. 065 | Ch. 067 → |