Vay nóng Tinvay

Truyện:Thần Y Ngốc Phi - Chương 021

Thần Y Ngốc Phi
Trọn bộ 115 chương
Chương 021
Ói ra người hắn
0.00
(0 votes)


Chương (1-115)

Siêu sale Lazada


Mới vừa lên thuyền, chiếc thuyền liền đáng chết lay động mạnh khiến Mạnh Phất Ảnh cảm thấy một trận ghê tởm dâng lên, trong lòng có cái gì đó như muốn bốc lên tận cổ họng.

Xem ra, vóc dáng người này so với thân thể trước kia của nàng còn say sóng choáng váng lợi hại hơn nhiều. Lông mày nàng khẽ nhíu lại, cố cưỡng chế sự ghê tởm trong lòng, dần dần ổn định thân mình, thế nhưng trong lòng nàng vẫn có chút sợ hãi.

Quả thật nàng đang rất sợ hãi, kế tiếp, nếu bản thân mình cứ cất bước thì kiểu gì cũng sẽ gục. Bàn bạc đại sự thì có biết bao nhiêu nơi tốt chứ, cớ sao lại cứ nhất quyết ở trên thuyền? Mấy người này thật đúng là làm nàng mệt muốn chết mà.

"Phất nhi, cẩn thận một chút." Vẫn luôn dõi theo nàng, Bạch Dật Thần cấp tốc đã đi tới, cẩn thận đỡ nàng, gương mặt mềm nhẹ, chứa đầy sự quan tâm, lo lắng. Trên gương mặt tuấn mỹ kia còn mang theo vài phần nhàn nhạt cười khẽ, dáng vẻ ôn nhu, nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng nhiều thêm vài phần say lòng người, thật không biết đã bắt được bao nhiêu tâm của nữ tử làm tù binh rồi.

Mạnh Phất Ảnh vốn định đẩy hắn ra khỏi người nàng, nhưng lại cảm giác được thuyền kia đang lắc lư dữ dội hơn, thiên toàn địa chuyển này khiến nàng cảm giác mình giống như là đang phiêu phiêu trên tầng mây, căn bản tìm không thấy trọng tâm, nếu lúc này nàng đẩy hắn ra, bản thân mình nhất định là muốn té cái rầm trên đất đi.

Chỉ có thể nhịn, tùy ý hắn, mặc hắn đỡ nàng đến vị trí gần sát chỗ hắn ngồi ban đầu.

Hiên Viên Diệp con ngươi có vẻ như tối sầm một chút, con ngươi nguyên bản luôn nhìn về phía của nàng cũng hơi hơi dời đi chỗ khác, khôi phục lại vẻ bình thường lạnh lùng.

Tuy rằng Hiên Viên Diệp biểu tình biến hóa không lớn, nhưng vẫn lọt vào tầm mắt của Mạnh Như Tuyết. Mạnh Như Tuyết trong lòng âm thầm kinh trệ, nhưng lập tức nhìn về phía Bạch Dật Thần, khẽ cười nói, "Bạch công tử đối muội muội thật sự là ôn nhu săn sóc, khiến người khác cực kì ao ước nha, tâm nguyện nhiều năm của muội muội rốt cục đã được đền đáp, rốt cục muội muội cũng đạt được ước muốn. Về sau, cũng đừng gây chuyện hờn dỗi nữa, để cho phụ thân đem việc này nhanh nhanh tiến hành đi."

Mạnh Phất Ảnh đầu lông mày nhíu lại, nàng vừa muốn nói điều gì thì lại phát giác sự ghê tởm trong cơ thể càng ngày càng rõ ràng, có vẻ chỉ cần mở miệng thì sẽ phun ra, nên chỉ có thể đè nén chịu đựng. Vả lại, nàng cũng lười cùng Mạnh Như Tuyết so đo.

Hiên Viên Diệp cầm chén trà trên tay, tay giật giật mấy cái, thế nhưng trên mặt vẫn là một vẻ lạnh lùng làm cho người ta nhìn không ra bất luận điều gì khác thường.

Sau khi Mạnh Phất Ảnh đi lên thuyền, Bạch Dật Thần liền âm thầm phân phó người mạnh tay thúc đẩy thuyền như sợ có thể lại gặp thêm người nào.

Giờ phút này, khi thuyền bỗng chốc lao đi nhanh hơn thì cảm giác khó chịu trong nàng lại càng mạnh mẽ hơn.

"Thất ca, Việc của Thần lần này, huynh dàn xếp một chút, trước không cần báo cho phụ hoàng biết, hắn cũng đã nói, trong năm ngày tới sẽ lo liệu một lần đủ số ngân lượng, cũng cấp tốc sai người đem ngân lượng đến quân doanh, tuyệt đối sẽ không trì hoãn đến việc binh tình." Hiên Viên Phàm quét mắt liếc Mạnh Phất Ảnh một cái, sau đó cẩn thận vì Bạch Dật Thần cầu tình, hắn cùng với Bạch Dật Thần là đồng học võ thuật, thế nên cảm tình cũng đặc biệt tốt.

"Vâng, Dật Thần nhất định sẽ thu xếp trong vòng năm ngày giao nộp đủ tất cả kinh phí để đưa đi quân doanh, kính mong Thất điện hạ dàn xếp một chút." Bạch Dật Thần cũng quả quyết cam đoan.

Mạnh Phất Ảnh hơi giật mình, nếu là Hiên Viên Diệp thật sự dàn xếp cho Bạch Dật Thần, không đem việc này báo cho Hoàng Thượng, vậy kế hoạch kia của nàng không phải sẽ uổng phí rồi còn gì?

Trong lòng không khỏi âm thầm lo lắng, hai tròng mắt cũng theo bản năng nhìn về phía hắn, thế nhưng những gì nàng thấy chỉ là gương mặt lạnh như băng, không có nửa điểm khác thường cảm xúc, căn bản là nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì.

Thấy Hiên Viên Diệp giữ im lặng, mọi người cũng không dám nhắc lại. Hiên Viên Diệp vẫn cứ từ từ thưởng thức trà lại càng khiến mọi người không biết rốt cuộc trong lòng vị điện hạ này đang nghĩ điều gì.

Giờ phút này, người khẩn trương, sốt ruột không chỉ có một mình Bạch Dật Thần, Mạnh Phất Ảnh so với hắn chỉ sợ còn lo lắng hơn vài phần.

"Không bằng đi thỉnh tổ chức Báo Săn tra thử xem một chút, nói không chừng có thể đem kia kinh phí hôm đó bị mất tìm về." Hiên Viên Diệp rốt cục đặt chén trà xuống, lời này vừa nói ra lại làm cho Mạnh Phất Ảnh âm thầm cắn răng.

Nam nhân này có ý gì? Quả thực đủ phúc hắc nha.

"Tổ chức Báo Săn!"

Hiên Viên Mặc vừa nghe thấy tên tổ chức Báo Săn thì trên mặt liền không khỏi trồi lên một tia kích động, lời nói hơi hơi dừng một chút, rồi mới ngập ngừng nói tiếp, "Nghe nói tổ chức Báo Săn cực kì thần bí, minh chủ của bọn họ càng là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, tốc độ truy tra vô cùng thần tốc, nếu có thể mời được bọn họ thì tên tặc kia có mà trốn ở chân trời cũng không thoát, phỏng chừng không quá mấy ngày nhất định có thể truy ra được."

"Đúng thế, nghe nói là cái gì cũng đều có thể tra ra được." Hiên Viên Diệp môi hơi hơi kéo nhẹ một chút, sau đó nhả từng chữ từng chữ, chậm rãi nói. Những lời này rõ ràng là đang hướng "ai đó" nói.

"Kể cả những người đi ngang qua mà cũng tra ra được sao?" Mạnh Phất Ảnh có chút cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ, không biết có phải là do đang choáng váng hay không nhưng trong lòng nàng thậm chí có một cỗ buồn bực không khống chế nổi, cũng may bởi vì một chút lực chú ý đã bị dời đi, lần này mở miệng còn không đến mức phun ra.

Khi nàng nói đến hai chữ " ngang qua " thì tận lực tăng thêm ngữ khí, hiển nhiên là có thâm ý khác.

"Có thể, nghe nói cái gì cũng đều có thể tra ra." Hiên Viên Diệp cũng không cho là đúng, mảy may đều không để ý đến uy hiếp của nàng.

Mạnh Phất Ảnh chán nản, trong lòng buồn bực cũng càng thêm rõ ràng. Âm thầm có chút phẫn nộ, nam nhân này, thật là độc ác, hóa ra thực sự muốn Báo Săn đến tra nàng.

Nếu quả thực điều tra ra, nàng chẳng phải sẽ .... ?

Mọi người thấy bọn họ ngươi một lời ta một câu, nghe có vẻ bình thường nhưng tựa hồ là...

Tất cả những người trên thuyền không khỏi ào ào trợn to con ngươi, đặc biệt là Mạnh Như Tuyết, trong con ngươi của nàng ta là rốt cuộc che dấu không được ngoan tuyệt, chiếc khăn trong tay bị nàng ta liều mạng níu chặt như muốn đứt ra làm mấy mảnh.

Chính là, ai cũng không hiểu được ý tứ của bọn họ, dù sao ai cũng đều sẽ không hoài nghi chuyện đó là do Mạnh Phất Ảnh làm, chỉ sợ giờ phút này, chính nàng thừa nhận đó là do nàng làm thì người khác cũng đều sẽ không tin tưởng.

"Thất ca, tổ chức Báo Săn không phải dễ thỉnh, hơn nữa, bây giờ căn bản không còn kịp rồi, hay là giải quyết nan đề trước mắt thì hơn." Hiên Viên Phàm hơi suy tư nói. Nhưng đó đúng là những câu thực tình.

Mạnh Phất Ảnh hơi giật mình.

Tổ chức Báo Săn nàng cũng đã nghe nói qua, lai lịch thật không nhỏ, tuy rằng không biết chân chính minh chủ là ai, nhưng nghe nói người trong thiên hạ cũng không ai dám đắc tội với người của tổ chức Báo Săn.

Muốn thỉnh người của tổ chức Báo Săn cũng không phải dễ dàng như vậy, bởi vì, điều kiện của hắn rất hà khắc, nghe nói, có mấy vị hoàng tử của quốc gia khác thậm chí là Hoàng Thượng đều bí mật đi thỉnh hắn, nhưng đều không thỉnh được.

Khả năng Bạch Dật Thần đi thỉnh, mời được thật quá nhỏ, hơn nữa, Bạch Dật Thần luôn luôn tự cao tự đại, chuyện Bạch phủ bị cướp mất trắng bạc, hắn sẽ không thể nào phô trương ra ngoài, muốn tra cũng chính hắn đi thăm dò, căn bản sẽ không thể nào đi thỉnh người khác.

Hiên Viên Diệp lời này hiển nhiên là có thâm ý khác!

Là đang nhắc nhở nàng!

Trong lòng đột nhiên kinh trệ, nam nhân này, không phải là nhìn thấu toàn bộ kế hoạch của nàng đi?

Trời cao a? Hắn đến cùng có phải là người không đây?

Bất quá, giờ phút này trong lòng đối với hắn nhưng thật ra có hơn vài phần cảm kích, thật hiển nhiên, hắn là đang giúp đỡ nàng.

Vốn, nàng cũng biết, trong kế hoạch của chính mình cũng có một chút khiếm khuyết, hiện tại, hẳn là không vấn đề gì.

Chính là, đột nhiên vào lúc này, thuyền tự nhiên lay động.

Mạnh Phất Ảnh trong lòng đột nhiên sôi trào cảm giác ghê tởm, khó chịu. Đôi tay nàng nắm thật chặt góc bàn, liều mạng khống chế bản thân mình.

"Chủ tử làm sao thế?"

Đứng ở sau lưng nàng, Thanh Trúc cuối cùng cũng phát hiện ra sự khác thường của nàng, lo lắng hỏi.

"Choáng váng." Mạnh Phất Ảnh chỉ đơn giản lẩm nhẩm nói ra hai chữ mà liền cảm giác trong lồng ngực có cái gì hướng về phía trước, càng thêm khó chịu.

Trên mặt vì thoa này nọ nên nhìn không ra khác thường, nhưng đôi môi biến trắng bệch có chút dọa người, mà đôi tay càng là không có chút huyết sắc nào.

"Phất nhi." Bạch Dật Thần vừa muốn vươn tay ra nắm lấy tay nàng, nhưng lúc này, một thân ảnh nhanh hơn đã đến trước mặt nàng.

Cánh tay duỗi ra, liền ôm nàng đứng dậy.

Hành động mạnh như thế, làm cho Mạnh Phất Ảnh cũng nhịn không được nữa, sự ghê tởm càng phóng đại hơn, cho dù nàng muốn khống chế nhưng thực sự khống chế không nổi nữa rồi, khi nàng vừa mở miệng, trong bụng có cái gì đó vọt lên, lập tức dâng lên.

"Mạnh Phất Ảnh, ngươi dám?"

Hiên Viên Diệp đang ôm lấy vai nàng, nhìn thấy động tác của nàng thì ngoan thanh uy hiếp nói.

Chính là, lời nói ngoan độc còn chưa thoát khỏi miệng, tất cả những gì vọt lên từ dạ dày của Mạnh Phất Ảnh đã đều phun ở tại trang phục hoa lệ của hắn.

Tất cả mọi người trên thuyền cũng nhanh chóng thay đổi sắc mặt.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-115)