Âm mưu
← Ch.011 | Ch.013 → |
Phong Ngữ Lam hoàn toàn sửng sốt, nàng những tưởng lúc trước Mạnh Phất Ảnh không tức giận nhất định là do trước đó có hứa với phụ thân, dù sao hôm nay cũng là sinh thần của Mạnh Lão gia.
Nhưng hiện tại Phong Ngữ Lam nói rõ ràng như vậy mà Mạnh Phất Ảnh vẫn không có chút phản ứng nào, nhớ tới kế hoạch hôm nay trong lòng nàng không khỏi âm thầm sốt ruột.
Hai mắt hơi tối lại, thấp giọng nói: "Thần còn nói, nhất định phải thoát khỏi người quái dị như ngươi, sau đó danh chính ngôn thuận thành thân cùng ta."
Nàng có ý đồ chọc giận Mạnh Phất Ảnh.
Mạnh Phất Ảnh há lại không rõ dụng ý của nàng ta sao, không chỉ muốn chọc giận nàng thôi mà còn muốn nàng phát hỏa càng lớn, khiến nàng xấu mặt ở lễ mừng thọ của phụ thân, ngay trước mặt mọi người.
Hừ, chỉ bằng nàng ta mà có thể chọc giận nàng sao, thật sự là buồn cười.
"Phong tiểu thư tuổi còn trẻ mà sao lại giống lão nhân ngốc nghếch như thế?!!" Mạnh Phất Ảnh đôi mắt hơi mở lớn một chút, lời nói nhàn nhạt lại đầy trào phúng.
"Có ý gì?" Phong Ngữ Lam sửng sốt, theo bản năng hỏi lại.
"Như lời vừa mới nói, Phong tiểu thư đã nghe được, Phong tiểu thư giống lão nhân ngốc nghếch, không thể cho rằng người nào cũng giống ngươi nha." Mạnh Phất Ảnh nhàn nhạt cười nói.
Thân mình Phong Ngữ Lam cứng đờ, trong mắt rất nhanh xuất hiện lửa giận, hận không thể xé toang nụ cười trên mặt Mạnh Phất Ảnh, nhưng nàng biết bản thân mình trăm triệu lần không thể tức giận, giờ phút này nàng tới là để chọc giận người quái dị này, không thể bị người quái dị này chọc cho tức giận.
Càng lúc càng cảm thấy ngạc nhiên hơn, nàng thật không ngờ Mạnh Phất Ảnh sẽ phản ứng như vậy, trên mặt cũng hơi lộ ra một tia sốt ruột, tay giấu ở dưới áo lại một trận căng thẳng.
Nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh vẫn bất vi sở động [1], trong đôi mắt Phong Ngữ Lam lại thêm vài phần ngoan tuyệt, nàng ta đột nhiên tiến về phía trước dùng sức kéo Mạnh Phất Ảnh.
Sau đó tay ở dưới áo đột nhiên vươn ra thẳng tắp hướng đến gương mặt của mình khẽ vạch, nhất thời máu tươi chảy ra ròng ròng.
"A, không, không cần, không, ..." Phong Ngữ Lam đem vật đang cầm trên tay, chính là một tiểu đao dị thường tinh xảo nhét vào trong tay Mạnh Phất Ảnh, sau đó ngồi chồm hổm trên mặt đất hoảng sợ thét chói tai.
"Phất nhi, muội làm cái gì vậy? Cho dù muội có thích Bạch công tử như thế nào cũng không thể gây thương tổn cho Phong cô nương như vậy được." Mạnh Như Tuyết nghe được tiếng thét, vội vàng chạy tới nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của Phong Ngữ Lam cũng theo đó hét ầm lên.
Mạnh Phất Ảnh khóe môi từ từ kéo ra một tia lạnh lẽo, theo thân thủ của nàng, hoàn toàn có thể tránh xa Phong Ngữ Lam, cũng tuyệt đối không để nàng ta có cơ hội nhét hung khí đổ tội vào tay nàng.
Nhưng nàng không có làm như vậy, nếu bọn họ muốn chơi thì nàng sẽ cùng bọn họ chơi một chút, dù sao không sớm thì muộn, nàng rất muốn xem bọn họ có thể giở được trò gì.
"Đại ca... đại ca... đau quá, đau quá... khuôn mặt... bị hủy, khuôn mặt muội bị hủy." Phong Ngữ Lam hoảng loạn khóc lên, tay có vẻ như đang che mặt nhưng thủy chung không hề chạm đến vết thương trên mặt.
Máu không ngừng từ miệng vết thương chảy ra, nếu là người bình thường nhất định sẽ theo bản năng đè lại miệng vết thương mà cầm máu trước, nhưng nàng ta không như vậy, tay có vung loạn lên nhưng không ảnh hưởng đến miệng vết thương.
Động tác như vậy ở trong mắt người khác dường như là nàng bị sợ hãi, dọa đến chân tay luống cuống.
Nhưng Mạnh Phất Ảnh cũng biết, Phong gia nhiều thế hệ hành nghề y, Phong Ngữ Lam đương nhiên là cũng có ít nhiều hiểu biết.
Nếu lấy tay đụng vào vết thương chỉ sợ sẽ làm nhiễm trùng, dễ dàng lưu lại vết sẹo, một đao kia Phong Ngữ Lam hạ xuống cực kì chuẩn xác, tuy rằng thoạt nhìn đặc biệt dọa người nhưng theo y thuật của Phong gia muốn trị liệu hoàn toàn không lưu lại vết sẹo thì không có vấn đề.
Thật hiển nhiên là chuyện ngày hôm nay nàng ta đã sớm dự mưu.
Vì muốn hãm hại nàng cũng vì chiếm lấy Bạch Dật Thần mà bày ra trò này sao? Việc này chỉ sợ không phải chủ ý của Phong Ngữ Lam.
Nàng ở hiện đại là một bác sĩ có tiếng, diễn trò con nít này mà đã nghĩ sẽ lừa được nàng, buồn cười.
"Ngữ nhi..." Phong Lăng Vân chạy vội tới trước mặt Phong Ngữ Lam, nhịn không được cao giọng kinh hô, nhìn khuôn mặt đầy máu của Phong Ngữ Lam, kinh hãi đến nổi tay cũng nhịn không được mà phát run.
"Ngữ nhi ... đừng ... sợ, Ngữ nhi đừng sợ, đại ca ở đây, sẽ không để uội có việc gì đâu." Phong Lăng Vân vừa nói, rất nhanh từ trong lòng lấy ra không biết là thuốc gì, nhanh chóng thoa lên miệng vết thương của Phong Ngữ Lam.
Nhưng khi đem thuốc thoa lên miệng vết thương trên mặt Phong Ngữ Lam, tay lại hơi ngưng một chút, mắt nhìn chằm chằm về phía Phong Ngữ Lam.
Phong Ngữ Lam nhìn như hoảng loạn bắt lấy tay Phong Lăng Vân, sau đó hơi nắm chặt một chút.
Phong Lăng Vân cả kinh, trong lòng đã hiểu rõ, nhìn về phía muội muội có chút đau lòng, hơi nhắm mắt lại một chút.
Muội muội của mình, hắn có thể không nhìn ra sao?
Sau đó hắn đột nhiên trừng mắt nhìn Mạnh Phất Ảnh, mặt ngoan tuyệt quát: "Mạnh Phất Ảnh, ngươi thật độc ác, chuyện này Phong gia tuyệt đối sẽ không chịu để yên. Hiên Viên Vương triều vẫn còn Vương pháp."
Phong Lăng Vân dù sao cũng là ngự y bên người Hoàng Thượng.
Ngay từ đầu hắn cũng đã nảy sinh ác cảm với Mạnh Phất Ảnh, lại thập phần lo lắng uội muội bảo bối của mình, chỉ sợ Phong Ngữ Lam cũng chính là dựa theo điểm này mới dám động thủ với nàng.
Mạnh Phất Ảnh trong lòng càng âm thầm cười lạnh, hắn sẽ không từ bỏ chuyện này? Hừ, chuyện này nàng cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Hôm nay, nếu là Mạnh Phất Ảnh trước kia gặp chuyện này chỉ sợ tay chân đã sớm luống cuống, khẳng định lại bị bọn họ hãm hại.
Cố ý đả thương người, nếu đúng như vậy, nhẹ thì da thịt chịu chút khổ sở, nặng thì chỉ sợ ...
Nhưng mà nàng không còn là Mạnh Phất Ảnh trước kia tùy ý để bọn họ lường gạt, muốn tính kế nàng, Phong Ngữ Lam chỉ sợ còn non lắm.
Phong Ngữ Lam bất giác nhìn lên thì thấy trong ánh mắt Mạnh Phất Ảnh ẩn chứa một tia cười lạnh như băng, cả người không khỏi run rẩy, giây phút ấy Phong Ngữ Lam thậm chí có chút sợ hãi.
Bất quá, nàng không tin Mạnh Phất Ảnh có khả năng thoát khỏi chuyện này. Cho dù nàng ta không ngốc cũng sẽ không phải người thông minh, lần trước nàng cùng Vũ nhi chính là không cẩn thận trúng bẫy của nàng ta, kế hoạch lần này các nàng tỉ mỉ bày ra tuyệt đối sẽ làm con ngốc này không có cơ hội thoát khỏi.
← Ch. 011 | Ch. 013 → |