Độc cô thiên bên trong người kia
← Ch.0999 | Ch.1001 → |
Ban đầu con đường ở đáy khe núi rất chật hẹp, nhưng sau khi đi chừng một dặm đường thì tầm mắt và con đường cũng dần dần mở rộng ra.
Tuy nhiên trên đường đi ngoại trừ đá vụn và vách núi dốc, Diệp Lăng Nguyệt không phát hiện bất kỳ dấu vết của người hoặc là linh thú từng tồn tại.
Chính vào lúc Diệp Lăng Nguyệt cho rằng đây là một khe núi hoang.
Chợt phía trước nổi lên một trận gió núi nhanh và mạnh ở phía ngoài.
Một cảnh kỳ lạ đã xảy ra, vô số lá cây tựa như bão tuyết phả vào mặt, Diệp Lăng Nguyệt nheo mắt lại rồi đưa tay bắt lấy một cái lá cây.
Đó là một chiếc lá màu tím, ở bất kỳ nơi nào trên đại lục cũng sẽ không thể nhìn thấy được chiếc lá như vậy.
Nhìn qua đó là lá ngô đồng, nhưng màu sắc của nó là màu tím thuần khiết.
Gió đã thổi nhẹ hơn, Diệp Lăng Nguyệt đi về phía trước rồi đồng tử nàng bỗng co lại, có loại cảm giác giống như nghẹt thở.
Đẹp quá...
Ở cuối đáy khe núi lại là một cái cây.
Một cái cây ngô đồng tím không biết đã sinh trưởng bao nhiêu năm rồi, cành cây màu vàng vững chãi của nó cao vút đến tận mây xanh, cũng phải mười mấy người mới có thể ôm trọn được nó.
Trên tán cây mọc đầy lá tím, tựa như một đám mây bất tận bỗng nhiên từ trên không trung bay xuống.
Trên mặt đất, cũng toàn là lá ngô đồng màu tím.
Khi đạp chân lên không có chút âm thanh nào, cũng không biết lá ngô đồng nơi này đã chất đống bao nhiêu năm rồi.
Cái cây đột nhiên xuất hiện này mang lại cho Diệp Lăng Nguyệt một vẻ tuyệt đẹp trong tích tắc, nàng có loại cảm giác như nàng đã xuyên không đến chốn tiên cảnh.
Đầu óc cứ như bỗng chốc bị cái gì đánh trúng, nơi này loáng thoáng khiến nàng có cảm giác quen thuộc, giống như nàng đã từng nhìn thấy ở nơi nào đó trong giấc mơ nửa đêm.
Ngô đồng tím thần bí, khe núi sâu không thấy đáy, Cô Nguyệt Hải mà lại có một nơi thế ngoại như vậy.
Ở phía dưới tán cây, Diệp Lăng Nguyệt nhìn thấy một cái chung đỉnh.
Cái đỉnh đó rất cao, còn cao hơn Diệp Lăng Nguyệt nửa cái đầu.
Dưới đỉnh không có củi lửa, toàn bộ đỉnh yên lặng, trông có vẻ là một cái đỉnh bị vứt bỏ.
Cây Thư Kiếm Cửu Long Ngâm đó của Diệp Lăng Nguyệt lẳng lặng cắm ở bên cạnh đỉnh, tựa như một người thị vệ trung thành đang bảo vệ cái đỉnh đó.
"Cái đồ không có mắt, dám bỏ chủ nhân một mình chạy lung tung."
Diệp Lăng Nguyệt đi lên phía trước với vẻ ghét bỏ, rút Thư Kiếm Cửu Long Ngâm ra.
Nơi này đã là đáy của khe núi rồi.
Có đỉnh? Có phải đồng nghĩa với nơi này có người, hoặc là đã từng có người?
Diệp Lăng Nguyệt tìm kiếm xung quanh một lúc, ngoại trừ con đường lúc nàng đi đến thì chỉ còn lại một con đường có thể rời khỏi đây là cưỡi vũ khí bay đi mà thôi.
Chỉ là trọng lực của khe núi này có khác thường, Diệp Lăng Nguyệt đã thử mấy lần thì bỏ cuộc, bởi vì Cửu Long Ngâm căn bản không có cách nào phi hành bình thường.
"Không thể bỏ cuộc, tìm tiếp thử xem, có lẽ ở đâu đó còn ẩn giấu con đường bí mật."
Ánh mắt của Diệp Lăng Nguyệt nhìn lên cây ngô đồng lá tím chọc trời đó, đang suy nghĩ xem có nên leo lên nhìn thử không.
Nếu quả thật không có cách nào khác thì nàng chỉ có thể liều mạng già thử một lần xem thử có thể leo lên khe núi hay không.
Nhưng chính vào lúc Diệp Lăng Nguyệt đang suy nghĩ làm sao leo cây thì nàng chợt cảm thấy cái đỉnh vẫn luôn yên lặng bất động kia hình như có động đậy.
Ánh mắt nhanh chóng di chuyển lên trên đỉnh, Diệp Lăng Nguyệt đến gần vài bước.
Tai dán lên đỉnh, trong đỉnh tựa hồ như có tiếng sột soạt, giống như là có rất nhiều con côn trùng đang bò vậy.
Trong đỉnh này có thứ gì đó.
Diệp Lăng Nguyệt nghĩ ngợi, quyết định mở cái đỉnh này ra xem thử.
Bởi vì do trọng lực của khe núi nên nàng đã tốn một ít sức lực, lấy tay khẽ chống thì người đã nhảy lên đỉnh một cách vụng về.
Trên cao nhìn xuống, Diệp Lăng Nguyệt mới nhìn rõ toàn bộ cái đỉnh lớn này.
Thể tích của nó lớn hơn Càn Đỉnh của Diệp Lăng Nguyệt ít nhất là gấp năm sáu lần, toàn thân tỏa ra màu đồng xanh cổ xưa.
Hoa văn của đỉnh có hơi cổ quái, hình như là vài loại động vật, có chim tước, có hổ, còn có cả rồng và rùa đen, nhìn qua thì niên đại đã rất lâu đời.
Cũng không biết đỉnh được chế tạo bằng vật liệu gì mà rất nặng, Diệp Lăng Nguyệt đã thử lấy tay đẩy nắp đỉnh, sử dụng toàn bộ sức mạnh cũng không thể đẩy mở được chút nào.
"Ta không tin không mở được ngươi."
Diệp Lăng Nguyệt nghĩ ngợi, sức mạnh Thiên Địa trong cơ thể dâng lên, tích đủ hết lực rồi dùng Cửu Long Ngâm cạy nắp đỉnh.
Sau khi Cửu Long Ngâm dung hợp với sức mạnh Thiên Địa, kiếm quang lóe lên, khoảnh khắc vừa chạm vào nắp đỉnh thì Diệp Lăng Nguyệt thậm chí còn không dùng lực.
Dưới thân thể của nàng, nắp đỉnh vốn dĩ tựa như vật được nặn bằng đất sét không chút xê dịch cứ giống như là núi lửa phun trào vậy.
"Phốc" một tiếng, nắp đỉnh đã bay lên.
Ở khoảnh khắc nắp đỉnh bay lên, thân đỉnh lắc lư như thể đột nhiên xảy ra một cơn động đất quy mô nhỏ.
Một luồng khói dày đặc trong đỉnh bay ra.
"Khịt khịt, có mùi con người, chén nàng ta đi."
"Chiếm lấy thể xác nàng ta thì chúng ta có thể lại thấy ánh mặt trời rồi."
Chỉ thấy một lượng lớn các loại hồn phách yêu thú đầu trâu mặt ngựa, mình rắn đuôi cáo chui ra, chúng thè cái lưỡi màu đỏ tanh tưởi ra một cách dữ tợn, bay nhào về phía Diệp Lăng Nguyệt.
Chính vào lúc lượng lớn những yêu hồn yêu phách đó tràn ra thì bỗng nhiên lúc đó trong mắt của bốn loại động vật điêu khắc trên thân đỉnh đó lập lòe ánh sáng trở nên rất sống động.
Cùng lúc đó, một đốm hắc hỏa ở dưới đỉnh đã chui ra.
Hắc hỏa vừa xuất hiện thì đám yêu hồn yêu phách tuôn ra từ trong đỉnh kia đang gào thét, làn khói xanh đó lại bị đỉnh hút trở lại.
Nắp đỉnh vốn dĩ bay vào trong không trung từ trên trời giáng xuống, đùng một tiếng đã đậy lại.
Diệp Lăng Nguyệt bối rối, chợt cảm thấy trên eo có thêm một cái tay hùng hồn mạnh mẽ, người đã bị chặn ngang bế lên.
Một mùi thơm nức mũi bay tới, đó là hỗn hợp mùi của lá ngô đồng và ánh mặt trời, thật là mùi hương dễ chịu.
"Hiểu lầm hiểu lầm, ta chỉ là không cẩn thận đã mở nắp đỉnh của ngươi."
Diệp Lăng Nguyệt đã biết, chủ nhân của cái đỉnh này trở về rồi.
Nàng đang muốn giải thích, ai ngờ lại đối diện với một đôi mắt nhàn nhạt.
Con ngươi màu lan tử la tựa như được tôi luyện qua băng lửa, óng ánh trong suốt. Đôi mắt dài và nhỏ, lông mi vừa dài vừa rậm, đó là một mỹ nam tuyệt sắc mà phải tài nghệ điêu luyện mới chạm trỗ ra được.
Người như vậy thì dù là người có ký ức kém thế nào chỉ cần nhìn một lần đều làm cho người ta khó có thể quên được.
Lại càng không cần phải nói người xưa nay vẫn có trí nhớ rất tốt như Diệp Lăng Nguyệt.
Chàng trai mắt tím đang cúi đầu, lông mày hơi nhíu lại cũng đang quan sát người con gái nhỏ nhắn trong lòng.
Nàng lúc này cái miệng nhỏ mở khá lớn, dường như có thể nhét vừa một nắm tay. Bởi vì làm việc vặt ở Dã Luyện Đường hai năm nên màu da không còn trắng nõn như trước nhưng cũng không có vẻ đen, mà như thể mật sáp ngưng chuyển, phối hợp với ngũ quan xinh đẹp khiến cả người nàng trông có vẻ thêm vài phần khỏe mạnh và hoạt bát.
"Tử Đường Túc!"
Sự kinh ngạc lúc nhìn thấy Tử Đường Túc khiến Diệp Lăng Nguyệt thậm chí quên luôn lúc này bản thân còn được người nào đó ôm vào lòng với dáng vẻ cực kỳ mập mờ.
Nàng thậm chí cũng không để ý đến, khoảnh khắc khi nàng ngẩng đầu lên thì đáy mắt của người đàn ông xưa nay không hề bận tâm việc gì bỗng nổi lên gợn sóng, tay hắn ôm nàng cũng vô thức nắm chặt vài phần.
Là nàng, hắn tìm kiếm lâu như vậy, người mà hắn một mực chờ đợi đó đúng là nàng.
Hắn còn tưởng rằng dưới bầu trời vô tận, suốt cuộc đời này hắn không bao giờ còn có cơ hội đợi được nàng nữa.
Diệp Lăng Nguyệt, chào mừng đến Độc Cô Thiên.
← Ch. 0999 | Ch. 1001 → |