Mua bán độc môn
← Ch.0967 | Ch.0969 → |
Sau khi giáo huấn mấy tên đệ tử Ngoại Môn không coi ai ra gì, cứu đệ tử bị đứt mạch đó, sắc mặt Diệp Lăng Nguyệt đi xuyên qua đám đông với vẻ tự nhiên.
Đan dược của Đàn Nhất Chân Quân, nàng dĩ nhiên là đã giở trò với nó, chỉ là nàng không ngờ rằng đúng lúc lại bị người trọng thương uống.
May mà nàng đã dùng đỉnh tức giữ được tính mạng của người đó.
Diệp Lăng Nguyệt là người khá tính toán chi ly, điều này cũng có nghĩa là người đắc tội nàng thì nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua, nhưng người vô tội thì nàng cũng sẽ không tùy tiện liên lụy.
Hôm nay mục đích Diệp Lăng Nguyệt đến chợ phiên tháng một nửa đã hoàn thành rồi, nhưng một nửa còn lại mới vừa bắt đầu.
Thời gian đã quá buổi trưa, cách hoàng hôn còn khoảng hai canh giờ.
Thời gian này vừa đúng lúc gần giờ nghỉ trưa, người không nhiều nhưng cũng có một số người đi chợ đêm mới vừa ra ngoài.
Diệp Lăng Nguyệt suy nghĩ, nàng cũng phải nghĩ cách kiếm linh thạch rồi.
Vừa nãy trên đường nàng đi tới nhìn có vẻ đi loanh quanh nhưng thực ra là quan sát các loại cửa hàng trong chợ phiên tháng.
Những đồ bán trong chợ phiên rất đa dạng, có nguyên liệu, cũng có thành phẩm, còn có một số vũ khí, áo quần, nhìn qua không khác gì với chợ trên đại lục Thanh Châu.
Nhưng nhìn kỹ lại thì có hơi khác.
Ở đây chung quy vẫn là chợ phiên tháng của nội bộ Cô Nguyệt Hải, dù là vật phẩm mà đệ tử bình thường bán thì chất lượng so với bất kỳ chợ nào mà Diệp Lăng Nguyệt từng thấy, thậm chí là so với đấu giá cấp Địa của Tụ Bảo Các cũng phải hơn về đẳng cấp.
Suy nghĩ của Diệp Lăng Nguyệt định bán đan dược hoặc là linh thực vật trong Hồng Mông Thiên trước đó cũng bị ép bỏ đi rồi.
Nếu nói trên người nàng thứ duy nhất có thể có thị trường trên chợ phiên tháng của Cô Nguyệt Hải e rằng cũng chỉ có túi Càn Khôn Tử Kim thôi.
Nhưng Diệp Lăng Nguyệt vừa mới đến, lại là dùng thân phận tạp dịch trà trộn vào, lần đầu kinh doanh dĩ nhiên không dám táo bạo như vậy.
Đúng vào lúc Diệp Lăng Nguyệt mặt ủ mày chau thì vừa hay bên cạnh có một võ giả đi ngang qua, ánh mắt của Diệp Lăng Nguyệt rơi đến trên bội đao bên hông của võ giả đó...
Mắt nàng lập tức sáng lên, không nói thêm lời nào mà tìm một giao lộ rồi lấy ra từ túi Càn Khôn Sinh Mệnh một mảnh vải một thân tre và bút mực, soạt soạt viết xuống mấy chữ lớn rồi bày ra bên cạnh, chờ món mua bán đầu tiên đến.
Trong chợ phiên tháng, người đến người đi, Diệp Lăng Nguyệt cũng không gào to, thứ thu hút người khác duy nhất cũng chính là mảnh vải treo ở một bên.
Nhưng đa số mọi người đều không để ý đến.
Cho đến lúc có một nữ võ giả có hơi quen mặt đi qua trước mặt Diệp Lăng Nguyệt.
Đệ tử nữ đó chính là nữ võ giả mặt dài bán dược liệu trước đó.
Sau khi dược liệu trên sạp hàng của nàng ta bán hết sạch thì dọn hàng chuẩn bị đi, vừa đúng lúc nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt bày hàng ở đó.
Nữ đệ tử mặt dài đó đã nhận ra Diệp Lăng Nguyệt, muốn xem thử nàng ấy rốt cuộc bán những thứ gì nên bất giác dừng chân lại, ánh mắt trước hết là nhìn lên mặt của Diệp Lăng Nguyệt, rồi nhìn biển hiệu đó bên cạnh nàng một cái, chỉ thấy trên vải viết một hàng chữ.
"Chuyên sửa chữa tân trang, thu phí một đến năm linh thạch."
Nữ đệ tử mặt dài có hơi ngạc nhiên, nàng ta lui tới chợ phiên tháng cũng đã rất nhiều lần rồi, từng gặp người bán các loại đồ vật nhưng chưa từng gặp người làm cái gì mà tân trang cả.
"Tiểu nha đầu, ngươi nói tân trang, tân trang cái gì chứ?"
Nữ đệ tử thuận miệng hỏi một câu.
"Ôi, là sư tỷ à. Cái gì cũng đều tân trang được hết, từ vũ khí đến trang sức, rồi đến hộ cụ, chỉ cần là linh khí thì ta đều có thể giúp tỷ tân trang hoặc sửa chữa trong một khắc, dựa theo độ khó khác nhau thì thu phí cũng khác nhau. Sư tỷ vừa nãy tỷ đã giúp ta giải vây, nếu tỷ chiếu cố ta thì ta có thể giảm nửa giá cho tỷ."
Diệp Lăng Nguyệt cũng nhận ra nữ đệ tử đó, nàng cười híp mắt nói.
"Thật sự cái gì cũng có thể tân trang chứ?"
Nữ đệ tử nghĩ ngợi, lấy ra từ trong ngực mình một cái trâm cài tóc cũ kỹ, nhìn qua đã có mấy năm tuổi rồi, hoa trâm trên trâm cài tóc đều đã xuất hiện một lớp gỉ sắt kim loại dày.
Trâm cài tóc này đối với nữ đệ tử mà nói có ý nghĩa cực kỳ đặc biệt, vì vậy dù đã rất cũ rồi nhưng nàng ta vẫn không nỡ vứt đi.
Năm xưa nàng ta cũng từng thử tìm người sửa, nhưng những luyện khí sư đó đều nói một khi tân trang thì sẽ làm hỏng bề mặt của trâm cài tóc, nữ đệ tử không đồng ý nên vẫn luôn lần lựa.
Hiếm mà gặp được Diệp Lăng Nguyệt, hơn nữa thu phí cũng không đắt, nữ đệ tử lại nảy sinh ý nghĩ đem trâm cài tóc đưa lên.
"Ngươi xem thử, có thể khiến nó hồi phục lại dáng vẻ ban đầu không, nhưng yêu cầu không được làm hỏng nó nếu không đừng trách ta trở mặt."
Diệp Lăng Nguyệt nhận lấy trâm cài tóc, nhìn một lúc, phát hiện cái trâm cài tóc này nhìn không nổi bật này mà lại dùng sắt Niết Bàn hòa với nước mắt Giao Nhân để chế tạo ra, còn là một món linh khí thượng hạng bậc Địa.
Nàng vội thu lại ý đùa giỡn, tỉ mỉ dùng đỉnh tức kiểm tra rõ cấu tạo của trâm cài tóc xong, chỉ thấy giữa ngón tay nàng khẽ động, lửa xám đốt luyện cây trâm cài tóc đó.
Đồng thời, Diệp Lăng Nguyệt lại khống chế đỉnh tức, nhanh chóng tinh luyện chỗ bẩn của bề mặt trâm cài tóc.
Nữ đệ tử mặt dài đó đứng xem một bên, còn sợ Diệp Lăng Nguyệt sẽ không cẩn thận làm hỏng cây trâm, nhưng điều khiến nàng ta ngạc nhiên là lửa xám không nổi bật đó trong tay Diệp Lăng Nguyệt lại từng chút một loại bỏ đi chỗ bẩn đã tích tụ nhiều năm ở bề mặt cây trâm.
Tựa như viên ngọc sáng bám bụi nhiều năm, cây trâm cài đã hiện ra diện mạo vốn có.
Diệp Lăng Nguyệt thu lửa xám lại, khóe mắt chăm chú nhìn phần đuôi của cây trâm còn có khắc một hàng chữ nhỏ.
"Vãn Vân ta yêu, Lưu Dục tặng."
Xem ra cây trâm cài tóc này là của người trong lòng vị sư tỷ này tặng?
Diệp Lăng Nguyệt vừa định đem cây trâm đưa trả lại, nữ đệ tử mặt dài đó không nhịn nổi đưa tay đến giật, nàng ta túm lấy cây trâm đó cứ như thể tóm lấy một vật quý giá vậy, giọng nói hơi run run.
"Thật sự... thật sự là sửa được rồi, chữ ở bên trên cũng đều còn."
Nàng ta dùng tay mình vuốt tới vuốt lui bảy chữ đó, trong vành mắt đã xuất hiện ý nồng.
"Sư tỷ, một viên linh thạch nhé, cái trâm này của tỷ là linh khí bậc Địa, linh khí cao cấp nên tân trang cần hai viên linh thạch, ta tính tỷ nửa giá nên chỉ cần trả một viên linh thạch thôi."
Bàn tay nhỏ trắng nõn của Diệp Lăng Nguyệt lắc lắc trước mặt của nữ đệ tử mặt dài.
Nữ đệ tử mặt dài không nói thêm lời nào, lấy ra từ trong túi hai viên linh thạch đưa cho Diệp Lăng Nguyệt.
"Ta trả thù lao cho ngươi nguyên giá, ngươi đã giúp ta một việc lớn. Ngươi tên gì?"
Nữ đệ tử cũng ý thức được sự thất lễ của mình, nàng ta cẩn thận cất trâm cài tóc đó lại, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Lăng Nguyệt đã có thêm vẻ tôn kính.
Trâm cài tóc mà ngay cả những đại sư luyện khí trong tông môn cũng không dám tân trang, Diệp Lăng Nguyệt chỉ trong thời gian ngắn đã xử lý xong rồi, trong lòng của nữ đệ tử mặt dài thì Diệp Lăng Nguyệt đã không còn đơn giản là "đệ tử Ngoại Môn" bình thường nữa rồi.
"Ta tên Diệp Lăng Nguyệt, sư tỷ à sau này mỗi tháng ta đều sẽ bày hàng ở đây, nếu tỷ có các sư huynh đệ tỷ muội khác cần tân trang sửa chữa thì đều có thể giới thiệu cho ta, tiền nguyên liệu tính riêng, còn lại ta đều giảm nửa giá." Diệp Lăng Nguyệt cũng không khách sáo, nhận lấy linh thạch còn không quên dặn dò thêm một tiếng.
Dù gì nàng chỉ là bỏ ra chút lửa xám và đỉnh tức, ngồi thiền điều tức một chút là có thể hồi phục, đúng thật là việc kinh doanh không vốn.
Nữ đệ tử mặt dài âm thầm ghi nhớ tên của "Diệp Lăng Nguyệt" vào lòng, gật gật đầu, lúc này mới rời khỏi chợ phiên tháng.
← Ch. 0967 | Ch. 0969 → |