Ngươi chính là đồ Súc sinh
← Ch.042 | Ch.044 → |
Phượng Cẩn Nguyên giận dữ: "Người đàn bà chanh chua!" Cả đời hắn hận nhất là có người ở trước mặt hắn đề cập đến việc Trầm gia đã giúp đỡ Phượng gia, tuy nói chuyện đúng là như vậy, hơn nữa ba mươi lăm năm qua hắn cũng không thay đổi được cục diện này. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, lúc nói tới tất nhiên không thể dễ nghe. Đường đường là Tả tướng đại nhân mà lại cần nữ nhân tới chuẩn bị, chống đỡ, cái này phải nói gì đây?
"Ngươi, đồ độc phụ này!" Phượng Cận Nguyên nhận lấy áo choàng bao bọc kỹ càng thân mình, xoay người đi đến cạnh bàn, bê cái bát thuốc đã uống chỉ còn cặn thuốc, "Chính ngươi thầm bảo tiểu nha đầu đưa đến thứ này thứ kia, nay xảy ra chuyện còn dám tới mắng ta? Làm gia chủ mẫu như vậy ngươi có ích gì đây?"
"Có bản lĩnh ngươi hưu(1) ta đi!" Trầm thị còn thật sự không sự, "Phượng Cẩn Nguyên ngươi là đồ vương bát đản vong ân phụ nghĩa, ngươi có bản tĩnh thì hưu ta đi, nếu ngươi không hưu, ta liền cùng cách(2) với ngươi! Nghĩa tuyệt với ngươi!"
(1), (2) Hưu, cùng cách: ly hôn.
Phượng Trầm Ngư hoảng sợ, "Mẫu thân chớ có nói bậy!"
Phượng Vũ Hành nghe thấy hai chữ "cùng cách", biết được chính là ly hôn ở cổ đại, chỉ là không nghĩ tới ở niên đại này thật sự có chuyện ly hôn. Nhưng "nghĩa tuyệt" kia, nàng không hiểu. Thấy dáng vẻ Trầm Ngư khẩn trương, nàng nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Vong Xuyên: "Cùng cách và nghĩa tuyệt có gì khác nhau?"
Vong Xuyên cũng nhỏ giọng giải thích cho nàng nghe: "Cái gọi là cùng cách, là chú trọng dĩ hòa vi quý, vợ chồng hai bên tự nguyện tách ra, không tổn thương hòa khí, từ nay nam hôn nữ gả không liên quan đến nhau. Chế độ của Đại Thuận đối với nữ tử cùng cách cũng tương đối khoan dung, không đến mức bị chê, sống không nổi. Dưới cùng cách còn có hưu thế..."
Phượng Vũ Hành gật đầu: "Hưu thê ta biết."
Vong Xuyên liền không giải thích nhiều, còn về "nghĩa tuyệt": "Nghĩa tuyệt là dùng quan phủ cưỡng chế chấp hành, lý do là giữa hai vợ trọng, một trong hai bên phạm tội, hoặc thân nhân đối phương ẩu đả, mắng, đánh, tổn thương, hành vi gian dâm, liền coi như vợ chồng ân đoạn nghĩa tuyệt, bất luận hai bên có đồng ý hay không, để quan phủ thẩm tra phán đoán, cưỡng chế ly dị."
Phượng Vũ Hành gật đầu, hóa ra "nghĩa tuyệt" lại nghiêm trọng như thế, trách không được Trầm Ngư nghe Trầm thị hô lên hai chữ kia thì khẩn trương thành như vậy. Nếu Trầm thị thật sự nghĩa tuyệt với Phượng Cẩn Nguyên, chỉ sợ ở niên đại này, nàng sẽ không có đường sinh tồn. Việc này đối với Phượng Cẩn Nguyên tuy khó nghe, nhưng người ta không xúc phạm chế độ Đại Thuận, lão gia thu một nha đầu, chỉ là chuyện bình thường.
Nhưng Trầm thị không cho là đúng: "Ta không nói bậy!" Từ trên người Kim Trân đi xuống, túm chặt góc áo Phượng Cẩn Nguyên, đi lên chính là một cái tát. Tuy Phượng Cẩn Nguyên đã tránh né bàn tay, nhưng vẫn bị móng tay dài của Trầm thị sượt qua mặt, nháy mắt trên mặt chảy ra một vết máu.
"Lão gia!" Hàn thị là người có mắt, biết chăm sóc trước hết xông lên phía trước, cũng không quản Trầm thị còn nổi bão hay không, trong mắt nàng, Phượng Cẩn Nguyên là ngọn núi duy nhất nàng có thể dựa vào, đặc biệt ở tình huống trước mắt này, càng là biểu hiện của thê thiếp khéo léo rộng lượng, mới có thể làm lung lạc tâm nam nhân."Lão gia ngươi không sao chứ!" Hốc mắt Hàn thị còn nặn ra mất giọt lệ, lấy khăn tay ra lau vết thượng trên mặt Phượng Cẩn Nguyên.
Lão thái thái thấy con trai bị tức phụ đả thương, nhất thời cả kinh, cũng không biết nên nói cái gì mới được. Nàng đã sống nửa đời người. thật sự đây là lần đầu gặp qua trường hợp này. Nữ nhân nhà ai dám đánh nam nhân? Trầm thị này chẳng lẽ là súc sinh?
Đúng, nhất định là súc sinh!
Lão thái thái nghĩ đến đâu nói đến đấy, há miệng nói: "Súc sinh!" Mắng Trầm thị cả người đều run lên.
"Ngươi mắng ai?" Ánh mắt Trầm thị đỏ ngầu, nàng muốn đem toàn nhà này loạn côn đánh chết, trừ Trầm Ngư ra, ai cũng không tha.
"Ta mắng chính là ngươi!" Lão thái thái cầm gật chống chọc vào người Trầm thị, "Súc sinh! Ta sống đến từng tuổi này, lần đầu lại gặp phải súc sinh như ngươi!"
Một tay Trầm thị bắt lấy quyền trượng: "Đây đều là chuyện tốt mà con trai ngươi làm!"
Triệu ma ma sợ Trầm thị kích động đoạt lấy quyền trượng, lão thái thái lại không chịu nổi, nhanh chóng tiến lên nắm lấy tay cầm, đồng thời hảo tâm khuyên bảo: "Đại phu nhân bớt tranh cãi đi!"
"Ngươi cút sang một bên cho ta!" Trầm thị nhấc chân đạp lên người Triệu ma ma, đột nhiên thấy hoa mắt, chỉ cảm thấy có một trận gió mơn trớn, sau đó chân không biết là vấp vào cái gì. Nàng đứng không vững, bùm một cái đã té ngã trên mặt đất, bởi vì quá tròn, còn nảy lên hai lần.
Trầm Ngư chạy nhanh ra đỡ, mà Triệu ma ma tim đập nhanh lúc này mới nhìn rõ, đúng là Nhị tiểu thư Phượng Vũ Hành không biết lúc nào đã đến gần, hai cánh tay gầy yếu duỗi ra, vững vàng đỡ lấy hai người lão thái thái các nàng.
"Tổ mẫu cẩn thận."
Phượng lão thái thái nhìn Phượng Vũ Hành cảm kích, "Hài tử ngoan." Lại hướng Trầm thị: "Con trai ta làm chuyện tốt gì?" Lại chỉ Kim Trân: "Đây là nha đầu trong phòng ngươi! Mở to mắt chó của ngươi mà nhìn cho rõ, đây là nha đầu của bản thân ngươi!"
Lời nói này là thật, Trầm thị buồn bực không biết nên nói cái gì, không có nơi nào thông thoáng, vừa quay đầu lại muốn đánh Kim Trân.
Kim Trân sớm bị dọa thủng lá gan, nàng nghĩ đến Trầm thị nổi điên, nhưng không biết là điên lợi hại như vậy, không khỏi đem ánh mắt cầu xin Phượng Cẩn Nguyên.
Giờ phúc này Phượng Cẩn Nguyên được Hàn thị nâng, vì lượng dược vừa phát tác, trên trán không ngừng có mấy giọt mồ hôi. Hàn thị lau cho hắn một chút, mắt thấy trong ánh mắt Phượng Cẩn Nguyên sinh thương tiếc với Kim Trân, lại cảm thấy một trận run rẩy. Nhưng nàng làm thiếp, trong lòng biết dưới tình huống này tuyệt đối không thể bình thường với Trầm thị, vì thế nhanh chóng phân phó nha đầu bên người: "Nhanh, đem Kim Trân cô nương đỡ xa chút."
Nha đầu chân tay cũng nhenh nhẹn, bắt đầu túm lấy Kim Trân sang bên cạnh, Trầm thị lại phát tác, tức giận gào lên trong phòng, trực tiếp nhảy dựng lên.
Trầm Ngư khóc lóc, càng không ngừng khuyên: "Mẫu thân bớt giận, mẫu thân nhất định phải bớt giận!"
Phượng Vũ Hành trái phải là thái độ xem diễn, bất giác nhìn đến, là Phấn Đại và Tưởng Dung đang sợ hãi.
Hai tiểu hài tử làm sao có thể chống lại chuyện như vậy, An thị nghĩ nghĩ, nhanh chóng nói với lão thái thái: "Thiếp thân trước đem Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư đi."
Lão thái thái khen ngợi gật đầu, mặt trận này đúng là không nên cho hai tiểu cô nương chưa hiểu chuyện nhìn, nhân tiện nói: "Mau mang các nàng trở về, rồi để trù hạ nấu chút canh an thần."
An thị cúi người, mang Tưởng Dung và Phấn Đại đi. Lúc gần đi liếc Phượng Vũ Hành một cái, trong ánh mắt mang theo lo lắng.
Phượng Vũ Hành nhẹ lắc đầu với nàng, thấy ba người An thị rời đi, lúc này mới đi lại trong phòng vài bước, đếm trước mặt Trầm thị, khuôn mặt mang theo lo lắng mở miệng: "Mẫu thân có phải đã quên chuyện đưa thuốc không? Bằng không sao vẫn ngồi trong phòng tổ mẫu, không đến với phụ thân?" Nàng nói xong, nhẹ cúi đầu, xấu hổ đỏ mặt.
Trầm thị cắn răng, ánh mắt nhìn Phượng Vũ Hành có thể phóng hỏa.
"A!" Phượng Vũ Hành như nhớ tới cái gì, lại nói: "Đều là do nha đầu đưa thuốc, lại đem canh bổ như vậy đến cho Tử Duệ chúng ta uống."
Lão thái thái giật mình, chỉ cảm thấy mồ hôi chảy ròng ròng sau lưng đã ướt đẫm."Kia rốt cuộc là thuốc gì?"
Phượng Vũ Hành đáp: "Lúc ở Liễu viên, cháu gái đã xem qua, là một chén thuốc đại bổ."
Lão thái thái lo lắng: "A Hành ngươi hiểu y thuật, lại nhìn kỹ đi."
Phượng Vũ Hành đáp ứng, đi lên trước, tiếp nhận cái bát trong tay Phượng Cẩn Nguyên, ai ngờ Trầm thị lại bộc phát, mạnh dạn tiến lên đem bát kia làm nghiêng. Chỉ lưu lại một ít canh thuốc rơi vãi, lại không thể nhìn ra cái gì.
"Thuốc bổ chính là thuốc bổ! Có cái gì mà nhìn! Các nàng ai mà chẳng đưa cho lão gia thứ như vậy?" Trầm thị trừng mắt với Hàn thị, trừng đối phương sợ hãi một trận.
Phượng Vũ Hành không để ý nàng, lại tiến lên trước hai bước, hạ bái với Phượng Cẩn Nguyên, nói: "Mượn cổ tay phụ thân một chút."
Nói xong, không chờ Phượng Cẩn Nguyên đáp ứng, thân thủ liền chộp cổ tay hắn. Chỉ trong chốc lát lại buông ra, sau đó vui vẻ nói: "May mắn chỉ là một chén, nếu lại uống nhiều một chút, tính mạng phụ thân khó chịu nổi được a!"
Tất cả mọi người choáng váng, lão thái thái gấp gáp hỏi: "Rốt cuộc là thuốc gì?"
Nàng quay người nói với lão thái thái: "Là thuốc chuyên cho nam nhân dùng để bổ dương, còn là loại mạnh, lượng dược rất nhiều." Nói xong, không phải không lo lắng nói: "Nếu như bị Tử Duệ uống, tính mắt của hắn nhất định là mới sáng sớm đã đi."
Ba!
Phượng Cẩn Nguyên cho Trầm thị một bạt tai, ngẫm lại chưa chết giận, lại đánh đi đánh lại vài cái, đến lúc Trầm Ngư quỳ xuống xin hắn cầu xin, lúc này mới ngừng lại.
"Độc phụ!" Phượng Cẩn Nguyên lại cho Trầm thị cái định nghĩa này.
Trầm Ngư cố gắng không xen vào Trầm thị nữa, nàng cảm thấy nếu mình lại đến bên Trầm thị, chỉ sợ phụ thân ngay cả nàng đều ghét bỏ.
Trầm Ngư này rất đáng nghiên cứu, ứng phó những chuyện xảy ra đều thuận buồm xuôi gió, chỉ thấy cả người nàng co rụt trên đất, hai bàn tay ôm đầu gối, đầu gối quỳ xuống, hai vai run run, muốn có bao nhiêu đáng thương, có bấy nhiêu đáng thương.
Phượng Cẩn Nguyên chưa từng thấy Trầm Ngư như vậy, không khỏi chỉ vào Trầm Ngư, nói với Trầm thị: "Ngươi làm việc trước đó sao không vì Trầm Ngư mà ngẫm lại?"
Một câu, đã đánh thức Trầm thị.
Trầm thị sau một lúc cũng sợ, liên tưởng trước đó mình la hét đòi cùng cách, muốn nghĩa tuyệt, nếu Phượng Cẩn Nguyên thật sự gật đầu, Trầm Ngư của nàng làm sao bây giờ? Về sau nàng còn trông cậy gì vào vinh hoa phú quý! Cũng không thể vì mình ủy khuất mà liền chôn vùi mệnh mẫu nghi thiên hạ của Trầm Ngư.
Thấy Trầm thị không hề kêu gào, Phượng Vũ Hành liền chủ động tiến lên đỡ Trầm Ngư. Trầm Ngư ngẩng đầu thấy Phượng Vũ Hành, ánh mắt thoáng một mảnh âm y, nhưng lập tức lại muốn nói gì, mở miệng nói với lão thái thái: "Tổ mẫu, việc này rất kỳ lạ, đại phu nấu thuốc nhất định có vấn đề."
Nàng đem trách nhiệm đổ lên người Hứa đại phu, chỉ vì lúc ở Thư Nhã viên nghe Phượng Vũ Hành nhắc đến Hứa đại phu, nàng biết nơi này nhất định có chuyện, phái một nha đầu đi thông báo với Hứa đại phu nhanh chóng rời phủ. Trước mắt, người nọ khẳng định đã sớm chạy, vừa lúc dẫn ra người gây tai họa.
Phượng Vũ Hành nghe nàng nói vậy, cũng gật đầu: "Đại tỷ tỷ nói đúng, lượng dược kia coi như là độc dược, phụ thân là người bị hại, mong mẫu thân thông cảm."
Trầm Ngư đứng dậy, đến gần Trầm thị, cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy, nhất định là đại phu kia xảy ra vấn đề, mẫu thân chớ trách phụ thân."
"Hừ!" Phượng Cẩm Nguyên kêu lên một tiếng đau.
Chợt nghe Phượng Vũ Hành lại lầm bầm lầu bầu nói: "Nhưng cũng kỳ lạ, Kim Trân cô nương sao biết được thuốc đã đưa sai?"
Kim Trâm nghe thấy Phượng Trầm Ngư đem sự tình lên trên người Hứa đại phu, liền biết Hứa đại phu đã không ở trong phủ, bằng không Đại tiểu thư luôn nghiêm cẩn sẽ không nói vậy.
Nếu người đã chạy, Kim Trân liền không băn khoăn nữa, nhanh chóng đáp: "Là nha đầu ở Khách viện đến Kim Ngọc viện tìm nô tỳ, nói với nô tỳ, thuốc đã bị đưa nhầm rồi." Lại nói với Phượng Vũ Hành: "Tôn ma ma của Liễu viên có thể làm chứng!"
Phượng Vũ Hành cười, chỉ gật đầu, không nói gì.
Nàng đã vô tình khó xử Kim Trân quá mức, để lại nha đầu kia, tùy thời đều có thể cho Trầm thị ngột ngạt, ngẫm lại đều là chuyện thống khoái. Huống chi nàng có nhược điểm trong tay mình, không sợ Kim Trân tạo phản.
"Vậy nhanh đến Khách viện truyền Hứa đại phu đến đi!" Phượng Vũ Hành nhìn Phượng Cẩn Nguyên, "Phụ thân thật sự chịu khổ rồi."
Phượng Cẩn Nguyên gật đầu, mắt nhìn Trầm thị, ánh mắt tràn ngập phiền chán.
Lão thái thái lên tiếng: "Đi, đem Hứa đại phu kia đến Tùng viên!"
← Ch. 042 | Ch. 044 → |