Ra là phản bội
← Ch.057 | Ch.059 → |
Trầm thị sợ tới mức lui vài bước, run lẩy bẩy nói: "Ta nào có cất giữ bạc? Một tòa Phượng phủ lớn như vậy, sao có thể có chỗ không cần chi tiêu, còn không phải là bạc đều vào trong phủ này. Hơn nữa... hơn nữa ta nói năm, sáu vạn cũng chỉ là dự đoán, vừa nãy chỉ thuận miệng thôi. Đúng vậy!" Nàng nảy ra chủ ý, "Ta bị tiện nha đầu kia làm tức giận! Khó thở nên cái gì cũng nói được! Lão gia ngươi cũng biết tính tình này của ta, chỉ cần sốt ruột thì cái gì cũng đều nói ra ngoài, thật sự là miệng bô bô, bụng vô tâm!"
Phượng Cẩn Nguyên cũng nghĩ vậy, Trầm thị chỉ là người không có đầu óc, bị nóng nảy nên cũng nói lung tung, không khỏi tin vài phần.
Phượng Vũ Hành cũng không gấp, chỉ ẩn ý nói: "Không sao, hôm nay ra phủ vừa lúc gặp được Ngự vương điện hạ, điện hạ thấy ta quản lí cửa tiệm mệt mỏi, nên đã nói ngày mai phái một người đến giúp ta kiểm tra sổ sách. Tính toán sổ sách xong, dĩ nhiên mẫu thân có thể trong sạch."
"Nhị muội muội!" Phượng Trầm Ngư cảm thấy nếu mình không làm gì đó, địa vị của mẫu thân nàng sẽ không được bảo đảm!
Trầm thị mà rớt đài, vậy nàng là chính nữ cái gì? Vì thế nhanh chóng nói: "Cho dù có phải là lỗi của mẫu thân hay không, tỷ tỷ ở đây chịu tội với ngươi. Về phần bạc này..." Nàng quay đầu nhìn Phượng Cẩn Nguyên, "Nếu cha đồng ý với nữ nhi, nguyện ý về của hồi môn của nữ nhi khi xuất giá, vậy nữ nhi có thể không lấy của hồi môn này trước hay không, dùng để bù cho nhị muội muội?"
Phượng Cẩn Nguyên xúc động một hồi, đại nữ nhi này của hắn đúng là rất hiểu chuyện.
"Trầm Ngư." Hắn vỗ nhẹ vai Trầm Ngư, "Vi phụ nói cái gì cũng không thể ủy khuất ngươi, của hồi môn của ngươi tương lai là thể diện Phượng gia, ai cũng không thể lấy đi." Lúc nói chuyện, nhìn Phượng Vũ Hành.
Phượng Vũ Hành nhếch lông mày: "Phụ thân coi ta là gì? A hành không nói muốn của hồi môn của đại tỷ tỷ. Tóm lại ngày mai Ngự vương phủ phái người đến giúp đỡ nữ nhi kiểm tra sổ sách, vậy trước hết nữ nhi muốn tỏ thái độ, nếu tra ra bạc quả thật thua lỗ, vậy trợ cấp trong nhà nữ nhi sẽ bổ sung. Nếu điều tra ra có lợi nhuận, nữ nhi cũng không cần một văn bạc này, còn mấy năm nay nữ nhi không ở bên cha tẫn hiếu, còn có tổ mẫu, sẽ bồi thường." Lại nhìn Tưởng Dung và Phấn Đại, lại bổ sung: "À, A Hành cũng hy vọng có thể sử dụng tiền này cho hai vị muội muội thêm một chút của hồi môn."
Phấn Đại thì thích nghe như vậy, lập tức vui vẻ, giọng thanh thúy trả lời: "Đa tạ nhị tỷ tỷ!"
Tưởng Dung cũng đứng dậy thi lễ, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: "Tưởng Dung đa tạ nhị tỷ tỷ."
Hàn thị che miệng cười khanh khách một hồi, quay đầu nói với lão thái thái: "Đại phu nhân nói một năm cửa tiệm có thể kiếm năm, sáu vạn, cho dù lời này có bốc hơi, cũng nghĩ không đến mức phải bồi thường. Thiếp thân thật sự muốn thay tứ tiểu thư đa tạ nhị tiểu thư, đa tạ lão thái thái quan tâm."
Phượng Vũ Hành biết căn bản mình không thể đòi lại một chút doanh thu mấy năm này, đơn giản đã đem lợi nhuận này chia đều ra. Tài tụ nhân tán, tài tán nhân tụ, nàng vẫn biết đạo lý này. Cái này không chỉ Tưởng Dung và Phấn Đại có, nàng cũng nói hiếu kính với cha và tổ mẫu, Phượng Cẩn Nguyên có thể do thể diện mà không đòi tiền, nhưng lão thái thái nhất định không thể không chiếm tiện nghi này.
Quả nhiên..."Ngày mai mời người Ngự vương phủ kiểm tra cho tốt, nếu thực sự có lợi nhuận, Trầm thị, ta cho ngươi mười ngày để bổ sung tất cả ngân lượng!"
Một câu của lão thái thái, tuyên bố biện pháp giải quyết sự việc này. Trầm thị không có năng lực kháng cự, Phượng Trầm Ngư cũng không biết còn có thể cố gắng cái gì, hai mẫu tử chỉ cảm thấy bị Phượng Vũ Hành giày vò tinh thần, đều mệt mỏi.
Hai người mẫu tử liếc nhau, trong mắt đối phương đều nhìn thấy một ý nghĩ: Trừ khử Phượng Vũ Hành.
Đêm đó, ánh đèn nhàn nhạt, trong Đồng Sinh hiên, Phượng Vũ Hành chỉ đem một phần dược cho Hoàng Tuyền: "Đến Kim Ngọc viện đưa cho Mãn Hỉ, nhớ kĩ, phải bí mật đi, không thể bị bất luận kẻ nào phát hiện."
Tinh thần lĩnh hội của Mãn Hỉ lập tức đứng lên: "Mãn Hỉ kia là người của chúng ta?"
Phượng Vũ Hành gật đầu: "Đúng. Về sau cứ cách năm ngày lại đưa thứ này một lần, ngươi nhớ kĩ nhắc nhở ta."
Hoàng Tuyền đáp lại: "Nô tỳ nhớ kỹ, bây giờ đi ngay."
Hoàng Tuyền vội vàng rời đi, không đi cửa chính, cũng không biết rẽ vào nơi nào đã không thấy bóng dáng.
Rồi khi trở về, mang về tin tức của Mãn Hỉ: "Tiểu thư, Mãn Hỉ nói Trầm thị đã âm thầm phái người đưa thư đến nhà mẹ đẻ, chỉ là không biết nội dung thư rốt cuộc nói cái gì. Nhưng nàng nói bây giờ nhà mẹ đẻ của Trầm thị ở ngay trong kinh thành, chỉ sợ nhiều canh giờ nữa buổi tối có thể sẽ đến."
Phượng Vũ Hành rất hài lòng với tin tức như vậy mà Mãn Hỉ truyền đến.
Hoàng Tuyền hỏi lại: "Có muốn gây tai nạn hay không?"
Nàng lắc đầu, "Không cần, vừa lúc ta cũng muốn gặp người Trầm gia, nhìn xem thương gia quý tộc rốt cuộc có bản lĩnh gì."
"Được." Hoàng Tuyền không nói thêm nữa, sau khi hầu hạ Phượng Vũ Hành rửa mặt liền lui ra ngoài.
Phượng Vũ Hành không quen có nha đầu gác đêm như cũ, cho dù sau chuyện của Phượng Tử Hạo, Diêu thị khuyên nàng lần nữa, nàng vẫn thấy có người ngồi bên giường, căn bản không ngủ được.
Huống chi, nếu thực sự mỗi đêm có người muốn giết nàng, cùng lắm thì nàng vào trong phòng hiệu thuốc ngủ là được rồi.
Nghĩ đến hiệu thuốc của nàng, tự nhiên lại nghĩ đến chân của Huyền Thiên Minh.
Tuy bên ngoài đã tốt hơn rất nhiều, nhưng nói thật, đa phần Phượng Vũ Hành cũng không nắm chắc thiết bị chữa bệnh khan hiếm ở niên kỉ này có thể chữa trị tốt xương hai chân bị dập nát nghiêm trọng như vậy.
Nàng xoa bớt, lắc mình vào không gian, đi thẳng lên lầu hai.
Lầu hai của hiệu thuốc là kinh doanh đồ dùng phụ trợ chữa bệnh, có những dụng cụ chữa bệnh đơn giản, cái chính là, trong phòng nghỉ có một hòm được chuẩn bị sẵn đồ giải phẫu, chẳng những bên trong có đầy đủ dao giải phẫu, cũng có một ít đồ giải phẫu thường dùng.
Phượng Vũ Hành bắt đầu tìm kiếm trong hòm, chỉ lát sau đã lấy ra mấy cái cố định xương là đinh thép, còn có mấy cây đinh tự tiêu, nàng lại ra ngoài, tìm trong quầy tư nhân bộ chân thạch cao.
Tuy so với đồ giải phẫu chính quy mà nói thì thật sự là quá ít, nhưng không có biện pháp, trong tình huống nguy cấp, thì không phải là trang bị, mà là kỹ thuật.
Nàng tin tưởng kỹ thuật của mình, khi ở trên chiến trường Trung Đông vì huynh đệ mà làm xử lý khẩn cấp, điều kiện gian khổ hơn so với hiện tại, còn không phải là nàng đem mạng sống của huynh đệ về khi mà ruột chảy đầy đất.
Phượng Vũ Hành chọn nhặt ở trên lầu hai hiệu thuốc, ước chừng đã gần hai canh giờ, mới coi như đã chuẩn bị đầy đủ hết những gì có thể sử dụng để nối xương cho Huyền Thiên Minh, thậm chí bao gồm cả nước muối sinh lý, bình truyền nước đường glucose, và một bộ kim tiêm.
May mắn mà lúc đó nàng còn để tâm tới hiệu thuốc này, cần loại dược phẩm gì cũng có; cũng thật sự may mắn mình cũng tham lam, bình thường đều lấy từ trong quân đội một ít mang đến bên này bán. Nhớ lúc trước khi xuyên qua, vừa mới mang ra một đám còn chưa kịp xem tên dược phẩm, chưa đợi bán, mình đã đi theo máy bay trực thăng nổ tung.
Nhìn gian hiệu thuốc của mình, Phượng Vũ Hành cảm thấy mỗi một thứ nơi này đều không nên lãng phí, ở đây không có thuốc pha chế sẵn, khắp thiên hạ chỉ uống thuốc đắng đúng với niên đại, nếu nàng đưa thứ thuốc này từ từ ra ngoài, vậy không phải bạc ào ào đi vào sao!
Đến lúc đó không phải là có thể trở thành cuộc sống của bạch phú mỹ và cao phú suất(1) sao?
(1)Bạch phú mỹ: mỹ nhân trong sáng giàu có? Cao phú mỹ: người giàu có đẹp trai? A Hành đang nghĩ đến mộng đẹp ngàn năm với nam chính đẹp trai.
Trong nháy mắt, như nhìn thấy Huyền Thiên Minh ngồi trên xe lăn đứng lên! A, rốt cuộc lần đầu tiên người nọ đứng lên trước mặt nàng... Chỉ là không đợi đắc ý, chợt nghe bên ngoài như có động tĩnh rất nhỏ truyền đến.
Khuôn mặt Phượng Vũ Hành chợt lạnh, thần kinh nhảy lên nhanh chóng bình tĩnh, tính toán vị trí của mình, đi lên lầu ba, lại đi về bên trái hai bước, nàng mới xoa bớt trở lại thực tại.
Khi nàng xuất hiện, vừa lúc ở trên xà nhà trong phòng, chỉ thấy ở cửa có cái bóng cẩn thận xuyên qua ngoại thính đi vào trong phòng.
Phượng Vũ Hành dùng hai đùi ôm lấy xà gỗ, cả người đổi chiều xuống dưới, nhàn nhã tự tại nhìn thân ảnh kia tiếp cận giường ngủ của mình, như ngắm phong cảnh.
Nàng lung lay thân vài cái, đơn giản như đu dây, vừa vặn đạt đến độ cao nhất định để có thể nhìn qua bình phong đến nhất cử nhất động của người nọ bên giường.
Chỉ thấy người nọ đến gần giường, cúi lưng xuống, tùy tiện ném thứ gì đó xuống gầm. Sau đó cũng không quay đầu lại, vội vã quay người về phía cửa, chân tay nhẹ nhàng mở một khe cửa, lách ra ngoài.
Cuối cùng Phượng Vũ Hành cũng động đậy, bỗng nhiên người nhảy lên, trên không trung nhào lộn, sau đó vững vàng đáp xuống đất.
Nàng cử động gân cốt, lần đầu tiến hành thử nghiệm các động tác yêu cầu cao với thân thể này, coi như hài lòng.
Chỉ là người vừa rồi tiến vào...
Mi tâm Phượng Vũ Hành nhíu lại, suy nghĩ trong chốc lát, thì mi tâm đang nhíu lại dãn ra.
Tôn ma ma, là ý nghĩ trong đầu nàng.
Ba người các nàng bị đưa đến tây bắc ba năm, hạ nhân trước đó trong Phượng phủ nhiều như vậy đều bị đuổi ra ngoài, chỉ giữ lại duy nhất Tôn ma ma, hơn nữa, bây giờ còn có thể trở về tiếp tục hầu hạ Diêu thị, việc này đúng là không thuyết phục.
Chỉ vì tránh đả thảo kinh xà, trước đó đã xảy ra nhiều chuyện như vậy mà quân cờ Tôn ma ma này của đối phượng đều chịu đựng không nhúc nhích, Phượng Vũ Hành cân nhắc trái phải, chủ nhân sau lưng kia không giống như là Trầm thị.
Lại nói tiếp, nàng không hoài nghi sâu với Tôn ma ma, hơn một nửa cũng chỉ là suy đoán và dò xét. Từ tình cảm cá nhân của nàng, Tôn ma ma có phản bội hay không nàng không liên quan, nhưng nếu Diêu thị biết sự thật này, chỉ sợ rất thương tâm.
Nhưng Phượng Vũ Hành không tính sẽ cố ý giấu, Phượng phủ chỗ này nàng lĩnh giáo càng nhiều thì càng thất vọng. Sớm muộn sẽ có ngày chờ nàng làm xong mọi chuyện, hoặc đột nhiên tất cả không còn thấy hứng thú, tất nhiên nàng sẽ rời đi. Đến lúc đó, Diêu thị và Tử Duệ sẽ đi theo nàng.
Dù sao nàng cũng phải bồi dưỡng cảm giác thất vọng cho Diêu thị, nếu không đến lúc chia lìa không thể dứt bỏ.
Đi nhanh hai bước đến cạnh giường, Phượng Vũ Hành ngồi xổm xuống, cúi nửa thân mình xuống gầm giường tìm, cuối cùng đem thứ kia cầm ra.
Thong thả đến bên cửa sổ, dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ, chỉ thấy một con búp bê vải nho nhỏ cắm đầy kim châm. Lại lật con búp bê qua, liền nhìn thấy một tờ giấy rõ ràng viết ba chữ "Phượng Tử Hạo", phía dưới còn có ngày sinh.
Phượng Vũ Hành bật cười, thủ đoạn cũ.
Cũng chưa từng nghĩ, mặc dù thủ đoạn đã cũ, đối phương đã chuẩn bị một loại thuốc thuyết phục rất mạnh cho nàng...
Buổi sáng ngày tiếp theo đến Thư Nhã viên thỉnh an, vì Diêu thị và Tử Duệ cũng đi, dĩ nhiên Tôn ma ma sẽ phải đi theo hầu hạ.
Phượng Vũ Hành để ý ngôn hành của nàng, thấy đối phương giấu diếm cực kỳ tự nhiên, nếu không phải đêm qua nàng tận mắt chứng kiến, căn bản không nhìn ra vấn đề gì.
Đoàn người đi đến Thư Nhã viện, vừa đi qua ao nhỏ trong viện, Tử Duệ bị một tiểu nha đầu chạy đằng sau đụng phải.
Tôn ma ma mở miệng trước: "Sao mà vụng về hậu đậu vậy?"
Nha đầu kia vừa thấy Phượng Vũ Hành, lập tức liền "A" một tiếng, sau đó vội vã nói: "Chuyện này đúng là có liên quan tới nhị tiểu thư, nhị tiểu thư mau cùng ta đi gặp lão thái thái!"
← Ch. 057 | Ch. 059 → |