Cùng nhau chết cháy
← Ch.002 | Ch.004 → |
Phượng Vũ Hành nhíu mày, dùng sức hít vào, một cỗ máu tanh tràn đến. Theo bản năng, nàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy nam nhân ngồi trên chiếu, đôi chân duỗi thẳng, đầu gối chảy đầy máu.
"Ngươi là ai?" Nàng cảnh giác hỏi. Xét tình hình trước mắt, nam nhân này không có sự uy hiếp đối với nàng. Nàng là bác sĩ, tình hình của đôi chân này không cần xem kỹ cũng biết là bị thương nặng, ít nhất trước mắt không thể đứng lên.
Nghe nàng hỏi, nam tử kia chỉ hừ lạnh một tiếng, lại không trả lời. Chỉ là khi hừ lạnh, khóe môi nhẹ nhàng cong lên làm tăng thêm vài phần mị hoặc.
Phượng Vũ Hành rùng mình một cái, nam nhân này bẩm sinh đã có quý khí và yêu dã, cho dù sắc mặt trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi, hai chân chật vật thế này, cũng không ảnh hưởng đến khí chất, quả thật là hại nước hại dân.
"Nhìn đủ rồi thì đi đi." Nam tử dựa vào vách đá trong khe núi, lạnh lùng mở miệng. Hắn không xem nhẹ vẻ mặt mê trai nuốt nước miếng của nha đầu sơn dã này.
Phượng Vũ Hành thấy người ta nói chuyện phiền phức như vậy, dựa vào đâu mà hắn ra lệnh đi chỗ khác là phải đi chỗ khác?
Đi lại hai bước, cũng tìm được đống cỏ khô mà ngồi xuống, "Núi nhà ngươi mở? Khe nhà ngươi đào? Ta không đi, ngươi làm gì được ta?"
Nói xong, như nghĩ đến gì đó, nghiêng đầu nhìn thoáng ra bên ngoài, nhất thời vui vẻ: "Hắc! Bây giờ không chỉ mình ta phải đi, ngươi cũng phải đi!" Nàng chỉ vào táng hố đang cháy lớn, "Theo thế cháy này, nơi này sẽ nhanh bị lửa cháy lan ra cỏ."
Người nọ cũng xoay người, vừa thấy bên dưới, sắc mặt lại chuyển trắng, mi tâm cũng nhíu lại, đóa tử liên bị co rúm, làm người khác nhìn cũng thấy hoảng hốt.
"Quên đi." Phượng Vũ Hành thấy cách mình đối xử với nam nhân trưởng thành một chút sức lực cũng không có. Nàng đứng dậy tiến lên, đến bên người nam tử, "Ta đỡ ngươi, ngươi có thể miễn cưỡng đi lại không?"
Người nọ đánh giá nàng, cô nương này nhiều lắm cũng chỉ mười một tuổi đầu, thân thể gầy yếu, tuy vừa nãy bắn ra đá vụn cũng dùng sức lực, nhưng chỉ là dùng mưu, để nàng chống đỡ sức nặng của hắn, vẫn rất khó khăn.
"Ngươi trả lời đi!" Phượng Vũ hành lấy tay phe phẩy trước mũi, "Lửa cháy không lớn, ngươi không ngửi thấy mùi càng ngày càng đậm sao? Khe núi này đón gió, chúng ta ở đây được ngửi mùi thịt người nướng! Thịt xác chết nướng đó! Nướng..."
"Đừng nói nữa." Hắn thật sự không nghe được nữa, càng nói càng buồn nôn, "Ngươi xem thử có thể túm cái chiếu này đưa ta ra ngoài hay không?"
"Nghiêm trọng như vậy?" Phượng Vũ Hành sửng sốt, để tiểu thân thể này túm lấy cái chiếu, trên đó còn có một đại nam nhân, nói đùa phải không."Để ta xem thử." Tay nàng động vào chân hắn.
"Không được chạm vào." Nam tử đột nhiên gầm lên, đồng thời vung mạnh tay, đã đẩy tiểu thân thể của nàng ngã trên mặt đất.
Phượng Vũ Hành cảm thấy đau, trợn trừng mắt, "Ngươi có bệnh à!"
"Không bệnh sẽ ngồi ở đây?" Nam tử đáp, ý là đương nhiên, "Ta không cố ý đẩy ngươi, chẳng qua khí lực hơi lớn."
"Lòng tốt lại trở thành lòng lang dạ thú." Phượng Vũ Hành quyết định mặc kệ hắn, "Không muốn đi thì tiếp tục ở trong này ngửi mùi xác chết nướng, bổn cô nương không phụng bồi."
Nàng xoay ngươi đi, người phía sau thất bại gầm nhẹ một tiếng, sau đó gọi nàng lại: "Ngươi chờ đã."
Rốt cuộc phải vừa lôi vừa kéo đưa người này từ khe núi ra, Phượng Vũ Hành mệt muốn chết. Nàng không nghĩ chân nam nhân này bị thương nghiêm trọng như thế, một chút khí lực đều không có. Nàng nửa kéo nửa ôm, đôi khi không cẩn thập động phải tảng đá, người nọ cũng chỉ rên lên một tiếng đau, cũng không kêu đau.
Dần dần, trong lòng nàng dâng lên bội phục, nhớ đến các huynh đệ trong quân đội kiếp trước, cũng là những con người rắn rỏi, chẳng sợ nhiệm vụ gì, cho dù không có nửa bàn chân, cũng không kêu một tiếng đau.
"Đi hướng này." Nam tử chỉ vào một hướng, "Chỗ đó không xa có một dòng suối nhỏ, khuất gió, gió thổi không đến."
"Được." Phượng Vũ Hành khẽ cắn môi, lại bỏ thêm sức lực, "Chiếu đã hỏng, ngươi cố chịu đựng."
"Không sao." Hắn bình tĩnh đáp, tựa như trên người hắn không có vết thương.
Phượng Vũ Hành có chút bực mình, giận dỗi nói: "Ta muốn ném ngươi đi một chút, để xem ngươi còn nói không sao."
"Tuổi còn nhỏ mà đã tàn nhẫn như thế." Hắn quay đầu nhìn hố lửa kia, "Vừa nãy đá trong tay ngươi mà nhiều thêm chút nữa, chỉ sợ hai người kia cũng chết cháy?"
"Bịch!" Nàng buông tay, dứt khoát ném người xuống.
← Ch. 002 | Ch. 004 → |