Ăn đậu hũ Vương gia đại nhân
← Ch.36 | Ch.38 → |
Dịch: Vong Xuyên Bỉ Ngạn
Biên: Tùy Nhã
Quân Diễm Thần mặc dù đã trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, nhưng lại bị hành động bất thình lình của Mạc Cửu Khanh làm bất ngờ, hắn không ngờ Mạc Cửu Khanh lại bướng bỉnh như vậy, trực tiếp dùng hành động để chứng minh thân phận của mình.
Trước phần ngực trắng nõn nà thứ mơ hồ lộ ra dưới chiếc yếm màu trắng làm cho Quân Diễm Thần hoảng hốt.
Không phải hắn không có nữ nhân vây quanh nhưng cho tới bây giờ hắn đều không để ai vào mắt những nữ tử kia còn chưa đến được gần hắn đã biến thành vong hồn dưới đao, tuyệt nhiên chưa từng thấy qua thân thể nữ nhân.
Hiện tại lại thấy da thịt trắng nõn trước ngực Mạc Cửu Khanh cùng xương quai xanh gợi cảm không khỏi làm Ngũ Vương gia lạnh lùng trầm ổn xưa nay trở nên thất thần.
Nhưng chỉ nháy mắt, Mạc Cửu Khanh đã kéo áo lên, nhìn bộ dáng thất thần của Quân Diễm Thần, nàng không khỏi buông lỏng cổ áo hắn, còn thuận tiện sửa sang lại thay hắn, cuối cùng mới đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú nhưng không hề có chút khinh khi nào của Quân Diễm Thần.
"Tiểu tử, so với ta ngươi còn non nớt lắm. Ngày hôm nay ta nói cho ngươi biết, ta chính là Mạc Cửu Khanh, không phải giả mạo và ta cũng không sợ ngươi đi điều tra, tóm lại kết quả cũng giống nhau thôi." Dứt lời, Mạc Cửu Khanh thu tay về, một chút cũng không thèm để ý biểu lộ của không chút để ý đến biểu cảm của Quân Diễm Thần lúc nàng rời đi
Khi đã đi được khoảng hai mét, Mạc Cửu Khanh mới quay người nửa nhướn mi, nàng nhìn Quân Diễm Thần, dựng ngón tay cái của bàn tay phải về phía hắn.
Cuối cùng mới cảm thấy thoải mái mà rời đi
Mặt khác Quân Diễm Thần nghiễm nhiên không ngờ Mạc Cửu Khanh sẽ lớn gan như vậy, không chỉ trực tiếp để hắn thấy thân thể mà còn trực tiếp sờ mặt hắn. Hắn sống mười tám năm qua chưa từng bị khiêu khích, mà hành động của nàng nàng rõ ràng là cố ý khiêu khích hắn.
Thật là thú vị, mười tám năm hắn sống trên đời đây là lần đầu tiên có người không sợ mất mạng mà khiêu khích hắn, hơn nữa còn là một nữ nhân không biết trời cao đất rộng.
Mạc Cửu Khanh sau khi rời đi thì cười đến du côn, cảm thấy vô cùng mỹ mãn, vừa rồi nàng mới đùa giỡn vị Vương gia quyền lực nhất Linh Nam đó.
Nàng cảm thấy mình đắc tội với hắn cũng không uổng, một nam nhân mà da còn tuyệt hơn cả nữ nhân, cái này rốt cuộc là sao?
Khi Mạc Cửu Khanh còn đang xuất thần thì một đạo kình phong từ bên người nàng xẹt qua, đến khi nàng cảnh giác, cả người đã đột nhiên bị nhấc lên, thân thể bị treo lơ lửng.
Nàng còn chưa rõ xảy ra chuyện gì, bên tai đã truyền đến một âm thanh mơ hồ mang theo tà khí mà cao ngạo.
"Khiêu khích bổn Vương xong mà nghĩ chạy à? Tiểu hồ ly, móng vuốt của ngươi cũng sắc bén lắm, nhưng bổn Vương cũng không ngại giúp ngươi mài nhẵn đâu." Quân Diễm Thần nắm lấy cổ áo phía sau của Mạc Cửu Khanh, phi thân nhanh như chớp vượt qua cung điện.
Mạc Cửu Khanh hoàn toàn không để ý lời Quân Diễm Thần nói, chỉ thấy trước mắt vượt qua hàng loạt cảnh vật, nàng cảm thấy ngạc nhiên không thôi, đây chính là khinh công mà nàng xem trên TV!
Khi còn bé nàng hâm mộ những người có thể bay trên mái hiên, đi trên vách tường. Thật không ngờ lại có một ngày tự nàng cũng có thể tự trải nghiệm thấy loại cảm giác ấy!
Không giống cảm giác bó buộc khi nhìn ra cửa sổ lúc ngồi trên phi cơ, đây là bay thật đấy!
Cảm thán qua đi, lúc này Mạc Cửu Khanh mới phát hiện mình bị Quân Diễm Thần ôm khiếm nhã như vậy, không khỏi quơ loạn nói: "Thân là Vương gia, đối đãi với một thục nữ như thế này ngươi không cảm thấy không đúng sao?
Thực ra Quân Diễm Thần khi thấy Mạc Cửu Khanh hưng phấn thì cơn giận trong lòng cũng tiêu tan, nhưng nghe xong lời nàng lại không khỏi cười lạnh: "Thục nữ? Ngươi cảm thấy mình giống sao?"
Mạc Cửu Khanh nghe Quân Diễm Thần nói xong đôi môi đẹp khẽ cười: "Nếu để người người biết được, Vương gia tựa băng sơn bọn họ kính trọng lại nói lời độc ác như vậy, ngươi thử nghĩ xem, bọn họ sẽ có phản ứng như thế nào đây?"
"Nếu cũng để người người biết rõ, Đích nữ ngu ngốc của phủ Tướng quân là kẻ ngay cả người nuôi dưỡng mình cũng báo thù, hại cả thứ tỷ, di nương. Ngươi nói xem lúc đó người đời sẽ nhìn ngươi thế nào?" Quân Diễm Thần tự nhiên cũng không chịu yếu thế.
"Ta? Ta vốn không để ý người đời nhìn ta thế nào, chỉ cần chuyện ta thích là được, Mạc Cửu Khanh ta làm việc xưa nay đều tùy tâm sở dục." Mạc Cửu Khanh nghe Quân Diễm Thần nói xong không khỏi cười nhạo nói.
"Bổn Vương xưa nay làm việc cũng tùy tâm, người khác thấy thế nào cũng chẳng liên quan gì tới ta."
Nhưng mà hiện tại tay Bổn vương mỏi rồi, không muốn ôm theo ngươi nữa." Quân Diễm Thần nghe Mạc Cửu Khanh nói xong khóe miệng khẽ nhếch mà có lẽ chính hắn cũng không phát hiện.
Mạc Cửu Khanh nghe Quân Diễm Thần nói mắt chầm chậm nhìn mặt đất, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn nàng liền thầm nghĩ ôm thật chặt cây cổ cứu mạng trước mắt.
Đang khi Quân Diễm Thần sắp buông tay, Mạc Cửu Khanh "lỡ" thoáng một phát ôm lấy eo Quân Diễm Thần, ôm gắt gao tuyệt đối không buông tay.
Quân Diễm Thần thấy vậy, sắc mặt biến đổi lạnh lùng nói: "Buông tay."
Mạc Cửu Khanh nghe Quân Diễm Thần nói xong đầu cũng không giơ lên nói: "Tuyệt đối không buông!"
Nàng cũng không phải có vấn đề ở đầu nha, buông tay ra nàng nhất định sẽ bị té chết.
Mạc Cửu Khanh nghiễm nhiên quên mất Tử Tô đã từng nói qua với nàng, Ngũ vương gia tiếng tăm lừng lẫy này, chán ghét nhất là tiếp xúc thân thể của nữ nhân, cho nên mười tám năm qua Ngũ vương gia tà mị, võ át quần phương kia thực chất còn là tiểu hài đồng đó.
Nhưng Quân Diễm Thần cũng có chút kỳ lạ, nếu là bình thường nữ tử tới gần hắn, hắn sẽ chán ghét muốn giết người, nhưng từ khi ở Chiết Tử viện nhìn thấy Mạc Cửu Khanh, tay xoa nhẹ tóc của nàng, đến bây giờ tiếp xúc gần như vậy trong lòng của hắn lại không sinh ra một điểm chán ghét.
Nhưng càng như vậy, Quân Diễm Thần lại càng hoảng hốt, chưa bao giờ có sự tình có thể vượt qua phán đoán của hắn, nhưng Mạc Cửu Khanh chính là một tồn tại ngoài ý muốn.
Khi thấy nàng ly khai khỏi yến hội, chính mình liền ma xui quỷ khiến cũng đi ra, thấy nàng ngồi ở tường cao bị bao phủ trong bóng đêm, lộ ra bóng lưng tịch liêu, liền không nhịn được lại đi trêu chọc nàng.
Hiện tại nàng lại ôm hắn, vậy mà hắn lại không nổi sát tâm?
"Bổn vương bảo ngươi buông tay." Quân Diễm Thần hít một hơi thật sâu, đôi mắt phượng hẹp dài chớp động lên hào quang mênh mông giống như Tinh Hà.
"Không buông!" Mạc Cửu Khanh mới không ngốc, lúc này tuyệt đối không thể thả tay.
Đang khi Mạc Cửu Khanh quyết tâm níu lấy Quân Diễm Thần, Quân Diễm Thần lại nhẹ nhàng cười cười, Mạc Cửu Khanh khó hiểu ngẩng đầu liền chứng kiến Quân Diễm Thần thật sâu nhìn mình.
Mắt phượng hẹp dài tràn ngập nhu tình, bộ dáng lúc này của Quân Diễm Thần nàng mới sẽ không tin tưởng hắn thích mình, ai tin tưởng là ngu ngốc!
Càng nắm chặt lấy quần áo Quân Diễm Thần, Mạc Cửu Khanh vừa định nói chuyện, Quân Diễm Thần liền chậm rãi đem áo bào màu đen bên ngoài cởi ra.
"Ta cho ngươi biết! Nếu như ngươi đem ta từ nơi này vứt xuống ta cho dù thành quỷ cũng sẽ quấy đến ngươi không có ngày an bình!" Mạc Cửu Khanh nhìn động tác Quân Diễm Thần, trên mặt cũng không có hoảng sợ ngược lại còn nhìn hắn nhe răng cười nói.
Hàm răng trắng noãn trong ánh trăng càng nổi bật, thực sự nổi bật lên môi không có chút huyết sắc của Mạc Cửu Khanh.
"Chuyện này, chờ ngươi thành quỷ rồi nói sau đi." Quân Diễm Thần xem xét Mạc Cửu Khanh, lành lạnh nói.
Mà Mạc Cửu Khanh nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy cách đó không xa cung điện tương đối khá cao, nếu là chính mình nhảy xuống so với bị Quân Diễm Thần vứt đi tốt hơn nhiều, hơn nữa cũng sẽ không bị nội thương đi.
"Chúng ta liền mỏi mắt mong chờ nha." Mạc Cửu Khanh nhìn Quân Diễm Thần nhoẻn miệng cười, căn bản không có biểu lộ bộ dáng lạnh lùng hờ hững.
Quân Diễm Thần vừa định làm động tác buông tay, lại bị Mạc Cửu Khanh làm cho hoảng hốt.
"Nhìn ngươi bờ mông tròn đầy như vậy nếu là nữ tử xác định có thể sinh nhiều con. Đáng tiếc..." Mạc Cửu Khanh tay vốn ôm eo Quân Diễm Thần đã dời đến bên mông hắn, thuận tiện còn vỗ vỗ bộ dáng tiếc nuối.
Không đợi Quân Diễm Thần tức giận, Mạc Cửu Khanh liền rất nhanh buông lỏng tay khỏi người Quân Diễm Thần: "Bổn tiểu thư đi trước một bước rồi, về sau nếu nhìn thấy ngươi ta sẽ đi đường vòng!"
Dứt lời, Mạc Cửu Khanh đột nhiên đẩy Quân Diễm Thần, rất nhanh buông hắn ra.
Quân Diễm Thần chưa hoàn hồn sau lời đùa giỡn của Mạc Cửu Khanh liền chứng kiến nàng buông tay, thân thể rất nhanh rơi xuống
Ba ngàn sợi tóc trên không trung bay múa trải thành dải đen như mực, váy dài màu xanh nhạt bị gió thổi phình nổi bật lên khuôn mặt tái nhợt của Mạc Cửu Khanh trong mắt nàng hoa đào dài nhỏ bay tán loạn thành nhiều dải sáng nhưng lúc nhìn Quân Diễm Thần lại mang theo tràn đầy vui vẻ.
Quân Diễm Thần như từ bản năng rất nhanh bay xuống muốn tiếp Mạc Cửu Khanh, trong nội tâm chỉ có một ý niệm, bất kể như thế nào cũng không thể làm nàng bị thương!
Không chờ Quân Diễm Thần tiếp được Mạc Cửu Khanh, hai chân nàng lại hướng hư không đạp, thân thể rất nhanh vòng qua thành một vòng cong.
Mà Quân Diễm Thần cũng thấy rõ lúc nàng quay người cói tình hướng tai hắn phun ba chữ.
"Xú tiểu tử."
Ba chữ hắn nghe rõ ràng, nhưng lại không chút chần chờ mà đón lấy Mạc Cửu Khanh, mà động tác vừa rồi của Mạc Cửu Khanh làm nàng càng hạ xuống nhanh hơn.
Tại lúc Quân Diễm Thần sắp bắt lấy Mạc Cửu Khanh, hai tay hai chân nàng lại đồng thời rơi xuống đất chống lấy gạch ngói, Mạc Cửu Khanh mượn lực lộn một cái rời đi rồi rơi xuống vị trí thật xa, nàng không có thời gian nghỉ mệt thì thân thể đã cong một vòng, hai chân đạp một cái, nàng như báo săn mà xông ra ngoài, thân thể mảnh khảnh nhảy qua các cung điện hòa vào màn đêm.
Mà Quân Diễm Thần cũng không có đuổi theo, chỉ là nhìn theo hướng Mạc Cửu Khanh rời đi ngẩn người.
"Chủ tử, thuộc hạ đuổi theo mang Mạc tiểu thư về?" Chẳng biết lúc nào một người toàn thân áo đen xuất hiện, quỳ sau lưng Quân Diễm Thần cung kính hỏi.
Quân Diễm Thần vừa nghe hắc y nhân nói đột nhiên quay đầu lại ánh mắt âm trầm nói: "Nhớ kỹ, tiểu hồ ly kia chỉ có bổn Vương được quyền bắt, săn bắn giờ mới bắt đầu, ai cũng chỉ có quyền nhìn, còn nữa, nhiệm vụ của các ngươi chính là chỗ này."
Hắc y nhân kia nghe Quân Diễm Thần nói xong thân thể không khỏi hung hăng run lên, đây mới là chủ tử của bọn hắn, vừa rồi cùng Mạc tiểu thư cùng một chỗ chính là người khác, chỉ là hắn bị ảo giác. Tốt nhất là nên quên đi!
"Thuộc hạ ghi nhớ, kính xin chủ tử yên tâm." Hắc y nhân một tay che ở trước ngực cung kính nói ra.
"Phân phó cho đông Lam chuẩn bị một ít thuốc bị thương, loại nào có thể rất nhanh hồi phục nhưng quá trình lại rất đau đưa đến cho tiểu hồ ly đó đi." Quân Diễm Thần đem đai lưng đã cởi bỏ buộc lên, khóe miệng câu dẫn ra nụ cười xấu xa vui vẻ nói.
Mà nam tử áo đen kia nghe xong Quân Diễm Thần nói không khỏi trong lòng đồng tình với Mạc Cửu Khanh, hắn đã nói... Cái chủ tử kinh khủng này, làm gì dễ đối phó như vậy...
Bất quá thân thể Mạc tiểu thư là tường đồng vách sắt làm nên đấy sao? Từ nơi cao như vậy rơi xuống, còn có thể trốn nhanh như vậy, có thể thấy được bản lĩnh chạy trối chết thật sự là cường hãn đến không ai bằng...
← Ch. 36 | Ch. 38 → |