← Ch.02 | Ch.04 → |
Canada - Tổng bộ Thần Thoại.
"Cô không đem được hắn về đây."
Từ phía sau tấm bình phong thêu hình con chim Khổng Tước bảy màu theo phong cách Trung Quốc, truyền ra giọng nói của một người đàn ông có hơi chút chói tai.
"Vâng." Bất Hoặc đang đứng trong một căn phòng trang trí mang đậm phong cách phương Đông, khuôn mặt thanh tú diễm lệ vẫn không biểu hiện chút cảm xúc nào.
"Huy động nhiều người như vậy, còn để cho hắn chạy thoát, cô cũng thật là..."
Giọng người đàn ông mềm mại tra hỏi, đoạn đi ra khỏi tấm bình phong.
Hắn có lẽ khoảng chừng bốn, năm mươi tuổi, mang khuôn mặt của người Á Đông nhưng ngũ quan lại có phần sắc nét, mái tóc nâu xoắn chấm ngang vai, toàn thân mặc một bộ "Đường trang" bằng vải satin màu đen, sắc mặt tái nhợt có thêm vài phần quỷ dị tà khí, nhất là đôi mắt xếch màu hổ phách có hơi cụp xuống, khiến người ta liên tưởng đến ác quỉ trong một bộ phim ma cà rồng......
Người đàn ông này, chính là vị thủ lĩnh "Thần Thoại" - "Thiên Thần"
Hắn tao nhã đi đến ngồi xuống ghế sofa, châm một ống tẩu thuốc lào thật dài, bắt chéo chân. Hai thiếu niên tuấn mỹ lập tức bước đến dựa sát vào người hắn, nhẹ dàng bóp vai đấm lưng cho hắn. Hắn thoải mái lim dim hai mắt, chậm rãi phun ra một ngụm khói, trước khi nói hết câu.
"...... đã làm cho ta quá sức thất vọng rồi."
Bất Hoặc lẳng lặng nhận chỉ trích, không hề đáp trả, trái ngược với Bất Loạn nhịn không được lẩm bẩm: "Sáu người bọn họ quả thật không phải người bình thường, không ngờ lại có thể bình yên rời khỏi hội trường. Nếu mà biết sớm thì tôi cũng sẽ ở lại đấu một trận sống mái với bọn chúng."
Bình yên rời khỏi hội trường...... Sáu người kia thật đúng là đã không khiến người khác thất vọng......
Khóe miệng Bất Hoặc khẽ mấp máy.
Thiên Thần chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, nhưng ngược lại nhìn chằm chằm vào Bất Loạn khẽ gắt: "Bất Loạn, nếu để cho ngươi đấu võ, nói không chừng người nào cũng đều bị ngươi đánh chết, thứ ta cần chính là một Kỳ Lân Vương 'sống'!"
"Hừ! Tên tiểu quỉ đó thì có cái gì hay chứ? Theo tôi thấy, loại bỏ sớm chừng nào an tâm chừng nấy......" Bất Loạn nghiêm mặt lẩm bẩm.
"Cô không hiểu, ta quan sát hắn cũng đã lâu rồi, Đằng Tế ngoài thân thế, bối cảnh, còn là một người có đầu óc, khôn ngoan xảo trá. Hắn quả thật chính là lựa chọn tốt nhất để làm『 Ma Vương 』!" Thiên Thần cuồng nhiệt nói.
"Ma Vương......" Sắc mặt Bất Loạn có chút âm trầm. Cô thật khó mà tưởng tượng nổi, một người như Đằng Tế khi trở thành Ma Vương sẽ có dáng vẻ thế nào.
"Thật ra, hành động lần này cũng không xem là thất bại, Thiên Thần." Bất Hoặc đột nhiên mở miệng.
"Hử?" Hai hàng lông mày của Thiên Thần nhếch lên, ánh mắt dời về phía cô.
"Tôi tin rằng, Đằng Tế sẽ rất nhanh chui đầu vào lưới." Bất Hoặc quả quyết nói.
"Phải không? Dựa vào cái gì mà dám khẳng định vậy?"
"Bởi vì khi anh ta biết thêm càng nhiều điều về『Thần Thoại』, thì sẽ càng cảm thấy tò mò. Một khi anh ta đã bắt đầu tò mò, tức là hắn sẽ chủ động đến gần. Hơn nữa, tôi đã hạ lệnh cho những hội viên trong thương giới tẩy chay mọi hoạt động kinh doanh của năm đại gia tộc, cũng đã lệnh cho giới quan chức Bắc Kinh cố ý gây khó dễ cho Tường Hòa Hội Quán. Tôi nghĩ, Đằng Tế không lẽ lại ngồi yên không để ý sao." Bất Hoặc nói.
"Ồ? Thì ra cô đã bắt đầu hành động." Thiên Thần mừng rỡ.
"Tin rằng hắn cũng sẽ hành động, với năng lực của bọn họ, muốn điều tra ra chuyện của chúng ta cũng không phải khó. Vậy nên chúng ta phải đánh đòn phủ đầu."
"Ừ." Thiên Thần chau mày.
"Tên đó dường như đã biết chuyện『Saint Angel』......" Bất Loạn nhịn không được nói xen vào.
"Hừ hừ, hắn cũng thật là có biện pháp. Ngay đến Bất Động và Bất Lão cũng đều bại trong tay hắn. Tuy nhiên điều này càng chứng minh rằng mắt nhìn người của ta không sai, tư chất của hắn quả thực rất tốt......" Thiên Thần rít một hơi thuốc cười khẩy.
"Nhưng dường như hắn thuộc dạng người, có sức đề kháng tương đối cao, muốn hắn phục tùng cũng không phải dễ dàng." Bất Hoặc lại nói.
"Ha ha a, dù là người có ý chí kiên cường cũng không thể chống cự được với một viên『Saint Angel』mới nhất. Loại này độc tính còn mạnh hơn so với các loại trước, không cần thông qua súng sóng não, cũng có thể dễ dàng đùa bỡn với bất kỳ kẻ nào trong lòng bàn tay. Ta tin với Đằng Tế cũng sẽ tuyệt đối không có ngoại lệ." Mặt Thiên Thần đầy vẻ đắc ý.
Bất Hoặc đương nhiên biết loại thuốc「Saint Angel」thế hệ mới có bao nhiêu độc hại. Gốc gác trước đây của 「Saint Angel」chỉ với mục đích đơn giản là làm cho các thành viên bị trúng độc, kỳ hạn là sau nửa năm, nhất định phải quay lại 「Thần Thoại」để tiêm, nếu không sẽ bị mất nước mà chết. Đó chính là cách Thiên Thần bắt buộc mọi người phải trung thành với mình.
Nhưng mà công dụng của 「 Saint Angel 」thế hệ mới, chẳng những có thể gia tăng khả năng tiềm ẩn của mỗi người, còn có thể trực tiếp ăn mòn tư duy và trí nhớ trong não người, thành công trong việc khống chế nhân tâm. Chỉ là do độc tính quá mạnh, rất nhiều thân thể thí nghiệm không đến một ngày liền bị suy kiệt rồi phát cuồng cho đến chết. Cho tới nay, chỉ có ba người trãi qua thí nghiệm mà vẫn còn sống, và cả ba người sống sót đó đều đã bị biến thành quái vật.
"Bất Hoặc, tốt nhất là cô phải nhanh chóng tóm được hắn. Ta đã không thể chờ đợi thêm nữa để được nhìn thấy, một hạt gống vĩ đại như Đằng Tế sau khi trải qua cải tạo của ta sẽ biến đổi thành dáng vẻ gì." Thiên Thần nhe răng cười nói.
"Tôi cam đoan, không bao lâu nữa anh ta sẽ ngoan ngoãn rơi vào trong lòng bàn tay của ngài." Bất Hoặc vẫn dùng ngữ điệu không nhanh không chậm, không kiêu ngạo không siểm nịnh của cô nói.
"Tốt lắm, ta chờ cô dẫn hắn đưa đến trước mặt ta." Thiên Thần nói xong nhả ra một vòng khói hình tròn.
"Vâng." Bất Hoặc gật gật đầu, đờ đẫn lui ra khỏi phòng.
Thiên Thần nhìn chằm chằm bóng lưng cô rời đi, có chút đăm chiêu hỏi Bất Loạn đang chuẩn bị rời gót theo sau.
"Bất Loạn, Bất Hoặc...... Cô ấy khỏe chứ?" Hắn lạnh lùng hỏi.
"Dạ." Bất Loạn nghiêm mặt trả lời.
"Tâm trạng của cô ấy...... Đều bình thường chứ?"
"Tâm trạng?" Bất Loạn bỗng nhiên nhớ tới nụ cười trên mặt Bất Hoặc, rốt cuộc như vậy thì được xem là bình thường hay là không bình thường đây?
"Ta nói rồi, nếu cô ta có bất kỳ cảm xúc vui buồn oán giận nào thuộc về cảm xúc của 'con người', cô phải lập tức báo ngay cho ta." Hắn trừng mắt nhìn cô.
"Không có, cô ta thật 'bình thường', vẫn giống như một người máy."Có lẽ là do cô đã quá đa nghi, khi chưa có sự xác thực rõ ràng, có lẽ vẫn không nên cho Thiên Thần biết phản ứng phụ của thuốc đối với Bất Hoặc có vẻ đã khá hơn.
"Vậy là tốt rồi, chỉ số thông minh của cô ta rất cao. Ta thật vất vả mới nhào nặn được cô ta thành thế này, trăm ngàn lần không thể để cho cô ta lại có được cảm xúc, nếu không sẽ rất khó khống chế cô ta."Thiên Thần thì thào tự nói.
Bất Loạn không hề hé răng, kỳ thật trong lòng cô vẫn luôn rất ngạc nhiên. Nếu Bất Hoặc lấy lại được cảm xúc, thì sẽ biến thành bộ dáng như thế nào? Cô thật sự rất muốn nhìn thử một chút......
"Tiếp tục giám thị cô ta. Cô ta cực kỳ quan trọng đối với ta. Ta muốn chắc chắn rằng cô ta vẫn luôn ở trong tầm kiểm soát của mình."Thiên Thần ra lệnh.
"Đã biết." Bất Loạn lên tiếng, rồi cấp tốc ra khỏi phòng.
Theo Thiên Thần năm năm, vẫn giống như trước đây cô không tài nào thích được con người này. Nếu không phải nhờ được hắn cứu, lại bị hắn dùng thuốc khống chế, thì dù có bị đánh chết cô cũng sẽ không tiếp cận hắn.
Tuy nhiên, việc Thiên Thần đặc biệt coi trọng Bất Hoặc cũng khiến cho cô thấy ghen tức. Tốt xấu gì cô cũng là một trong「Tứ thiên vương」, dáng vẻ cũng xinh đẹp hơn trưởng thành hơn so với Bất Hoặc. Chỉ là bản thân lại luôn cảm thấy mình giống như người hầu của Bất Hoặc, cái loại cảm giác hèn mọn này mới thật sự khiến cho cô cảm thấy khó chịu tới cực điểm.
Hừ! Không quan trọng, cô sẽ tìm cơ hội biểu hiện tốt một chút để Thiên Thần biết, năng lực của cô tuyệt đối không hề kém hơn so với Bất Hoặc.
Bất Hoặc một mình ngồi ở trong phòng của cô, chuyên chú nhìn chằm chằm ghi chép màn hình máy tính, cấp trên đang phát hình ảnh ghi lại của cô ngày đó ở hội nghiên cứu và thảo luận tại Bắc Kinh.
Hình ảnh trước sau tập trung vào Đằng Tế, từ lúc anh đi vào hội trường, đến lúc cùng Ngũ Hành Kỳ Lân đấu với nhau, lại đến cuộc đối thoại khiêu khích đối diện cô.....
Vẻ mặt anh, cử chỉ, ánh mắt, còn có thân thủ điêu luyện kia, đều bị máy quay phim đã được giấu kĩ của cô thu lại, ngay cả sự kinh sợ khi ấy xuyên thấu qua màn ảnh xem một lần một lần nữa vẫn mãnh liệt như cũ.
Theo quan sát của cô, thanh niên này chẳng những ý chí kiên định, suy nghĩ rõ ràng, hơn nữa lại rất sâu sắc, trí tuệ hơn người, nhưng, người mạnh mẽ cũng phải có nhược điểm, là nơi yếu ớt dễ bị tổn thương nhất của anh ta.
Như vậy, nhược điểm của anh ta là cái gì đây?
Nhược điểm của anh ta hẳn chính là thân phận "Kỳ Lân Vương" này, cùng "trách nhiệm" với toàn bộ Tường Hòa Hội Quán và tình cảm đồng đội với Ngũ Hành Kỳ Lân đi?
Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt Đằng Tế, âm thầm suy nghĩ kĩ.
Tuổi còn trẻ đã được giao cho trọng trách, áp lực của anh ta nhất định người thường không thế tưởng tượng, vừa phải lấy được tín nhiệm của các trưởng lão, vừa phải ở trước mặt tất cả thành viên phô bày tư thái của người lãnh đạo, anh nếu không có đường dẫn để phát tiết, chỉ sợ đã sớm sụp đổ.
Mà cái gọi là đường dẫn biểu đạt cảm xúc, đại khái chính là Ngũ Hành Kỳ Lân.
Nếu cô không đoán sai, độ nặng nhẹ của năm thanh niên kia so với trong suy nghĩ già dặn của anh ta xa vượt qua hết thảy, Đằng Tế cần bọn họ hơn bất cứ ai, mặc kệ là ở trong công việc, hay tinh thần.
[ alobooks ]
Cho nên, cô có thể nói anh là tên tiểu quỷ tịch cô đơn lại ưa cậy mạnh, từ lúc anh ta cùng Ngũ Hành Kỳ Lân đánh nhau cô liền nhìn ra được, Đằng Tế càng thích một người thì càng trêu chọc làm khổ đối phương, cố ý đi kích thích phản ứng của đối phương, khiêu chiến cực hạn của đối phương, sau đó quấy nhiễu thật nhiều mới nguyện ý giao ra trái tim của chính mình.
Trên cơ bản, hành vi ác ý lại ngây thơ đó, người bình thường có lẽ cứ như vậy trở mặt thành thù, nhưng kỳ quái là, Ngũ Hành Kỳ Lân cư nhiên trong lúc xung đột như thế chẳng những không cùng Đằng Tế trở mặt, ngược lại bởi vậy mà càng thấu hiểu anh, bao dung anh, thậm chí do đó mà thiết lập tình nghĩa.
Có lẽ điều đó và bản thân khí chất đặc biệt Đằng Tế có được của người lãnh đạo cũng có liên quan! Có một số người trời sinh để là làm vua, đó là một loại mị lực bẩm sinh, tự nhiên có thể làm cho người ta thần phục.
Tuy nhiên, dù giữa Đằng Tế cùng Ngũ Hành Kỳ Lân trong hành động tuy rằng có biểu hiện ra hình thức, nhưng khi bọn họ ở cùng nhau, cô vẫn từ trong ngôn ngữ cơ thể của Đằng Tế phát hiện sự kỳ lạ nào đó.
Tuy rằng được Ngũ Hành Kỳ Lân vây chung quanh, Đằng Tế ngẫu nhiên sẽ xuất hiện một loại cảm giác cô độc khiến cô giống như đã từng qn biết, dưới vẻ mặt nhìn như trưởng thành sớm, cô giống như thấy được một linh hồn thực sự mười chín tuổi, cô tịch lại mỏi mệt......
Một linh hồn cô độc giống như cô......
Lúc nàP, một mùi nước hoa nồng nàn từ sau lưng bay tới, mặt cô trầm xuống, cũng không quay đầu lại nói: "Bất Loạn, tôi nói rồi vào phòng tôi tốt nhất gõ cửa trước."
"Chậc, muốn gạt cô cũng thật không dễ dàng." Bất Loạn thu hồi động tác lén lút ban đầu, nhả ra vài lời.
"Có việc sao?" Cô hỏi.
"Tới tìm cô nói chuyện phiếm, cô đang làm gì vậy?" Bất Loạn tò mò đáp.
"Không có gì." Mặt cô không chút thay đổi nói.
"Chậc! Cô hóa ra đang chuyên tâm nhìn tên Đằng tiểu quỷ như vậy? Cô không phải phải lòng hắn rồi chứ?" Bất Loạn hoài nghi liếc mắt ngắm màn hình một cái.
"Tôi đang nghiên cứu anh ta." Cô lãnh đạm nói.
"Chỉ là nghiên cứu? Thật vậy chăng? Vậy cô có kết luận gì?" Bất Loạn đặt mông ở ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
"Kết luận là...... Anh ta là một nhân vật nguy hiểm." Cô lạnh lùng thốt.
"Tôi đã sớm nói hắn rất tinh ranh, giữ lại đối vớichúng ta một chút lợi ích cũng không có, tôi không biết Thiên Thần vì sao không thể không cần hắn?" Bất Loạn với Đằng Tế khá kiêng kị.
"Thiên Thần chẳng qua muốn chơi một trò chơi."
"Trò chơi?"
"Đúng, một trò chơi tàn nhẫn......" Cô dừng hình ảnh lại, vừa vặn ở đoạn Đằng Tế cùng Ngũ Hành Kỳ Lân đánh nhau, ngay tại thời điểm ý chí bọn họ chịu khống chế tấn công anh ta, dưới tình hình đó Đằng Tế còn có thể xuống tay tránh đi chỗ yếu hại của bọn họ, có thể thấy được anh ta coi trọng bọn họ ra sao.
Nhưng, Đằng Tế càng coi trọng Ngũ Hành Kỳ Lân, đến lúc đó anh ta sẽ càng thống khổ......
"Rốt cuộc là trò chơi gì? Không phải là muốn hắn làm Ma Vương gì đó sao?" Bất Loạn nháy mắt to đen nhánh, tò mò hỏi.
"Cô rất nhanh sẽ biết thôi, giữa Đằng Tế cùng với Ngũ Hành Kỳ Lân anh ta yêu quý nhất sẽ có một hồi hỗn loạn."
"Cô nói Đằng tiểu quỷ thích năm người đàn ông này? Đây là ý tứ gì? Trời ạ! Chẳng lẽ hắn giống Thiên Thần, cũng là đồng tính luyến ái?" Bất Loạn cố ý khoa trương le lưỡi.
Cô lạnh lùng liếc Bất Loạn liếc mắt một cái, tắt màn hình, đứng lên.
"Tôi không rảnh tranh cãi với cô, Bất Loạn."
"Thật là, một chút hài hước cũng không có." Bất Loạn trở giọnh khinh thường.
"Ở nơi này, không cần hài hước." Cô cầm lấy một chai nước khoáng, nhấp một ngụm.
"Đây đúng là chỗ chán chết được, đối mặt loại nha đầu như cô quả là buồn muốn chết, không có chút hài hước sẽ làm người ta điên mất."Bất Loạn bĩu môi.
"Người nếu phản ứng theo tình cảm, sẽ rất khó bảo trì bình tĩnh." Cô lý tính nói.
"Ai...... Làm sao có thể có loại con gái như cô? Trước kia Bất Lão đã nói, tâm tính cô so với lão ta còn già dặn hơn, quả thực tựa như người tuyệt vọng với toàn thế giới......" Bất Loạn nhìn chằm chằm cô nói.
Áo lông đen cao cổ, quần dài đen, tóc dài đen, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng thuần khiết lại không hề tươi cười, nói thật ra, ngay cả màu sắc trên người quả phụ đều nhiều hơn Bất Loạn cô, trong khi cô chỉ là một cô gái trẻ mới mười chín tuổi!
Từ năm năm trước lần đầu tiên nhìn thấP Bất Hoặc, cô chính là bộ dạng này, Bất Loạn thật muốn biết Thiên Thần là như thế nào đem nha đầu kia biến thànhphó quỷ đức hạnh này! Cũng uống thuốc Thiên Thần cho, cô cùng Bất Động, Bất Lão đều không giống bộ dạng này của cô, loại tính tình này rốt cuộc là trời sinh như thế? Hay là sau này dưỡng thành?
"Tôi đối loài người không hề có cảm giác, nếu đã không có cảm giác, làm sao tuyệt vọng." Cô hờ hững nói.
"Không hề có cảm giác chứng tỏ vấn đề lớn rồi, cô không phải là tâm hồn từng chịu tổn thương nặng gì chứ? Đến đây đến đây, có cần nói cho tỷ tỷ nghe một chút không?" Bất Loạn nửa nói vui đùa, nhưng cô nói còn chưa dứt lời, một bóng đen vọt đến trước mặt cô, khí thế lạnh thấu xương làm cho cô cấm khẩu.
Bất Hoặc đứng trước mặt cô, vũ khí "Băng châm" trên nhẫn đã hướng về ấn đường của cô, đồng tử đen hóa thành hai mũi tên nhọn lạnh như băng, bắn thẳng đến tim Bất Loạn.
Tim Bất Loạn đánh cái đột, lông tơ dựng thẳng đứng, phút chốc phát hiện chính mình rất khinh suất. Bất Hoặc tuy rằng chưa từng phát giận, nhưng không biểu hiện cô không phát cáu, vô hỉ vô giận sau lưng, cất giấu âm ngoan hiểm độc càng đáng sợ......
"Lại nhiều lời, tôi liền cho cô biến mất!" Lời nói uy hiếp cô dùng giọng điệu bình thản nói ra, nhưng tác dụng ngược lại càng gia tăng.
Bất Loạn biến sắc, tuyệt đối tin tưởng cô nói được thì làm được, bởi vì chỉ có "Tứ thiên vương" mới biết được, ở trong "Thần Thoại", lợi hại nhất kỳ thật là cô gái nhìn như nhu nhược này!
"Được rồi, không có việc gì, coi như tôi lắm miệng." Bất Loạn ngượng ngùng áy náy nói, trong lòng lại âm thầm nghiến răng nghiến lợi, đứa con gái nhỏ hơn mình gần bảy tuổi này thật sự là quá kiêu ngạo, cuối cùng sẽ có một ngày, Bất Loạn cô sẽ tìm được cơ hội giải tỏa oán giận này.
Bất Hoặc thu tay lại, băng châm lập tức tự động rút về trong nhẫn, lập tức nói sang chuyện khác."Cô có rảnh, tốt nhất đi chuẩn bị một chút."
"Chuẩn bị? Chuẩn bị gì?" Bất Loạn ngây cả người.
"Chuẩn bị nghênh đón Đằng Tế đến."
"Đằng Tế? Hắn làm sao có thể......" Bất Loạn nhíu mày.
"Anh ta sẽ đến, hơn nữa rất nhanh sẽ đến." Bất Hoặc định liệu trước nói.
"Làm sao có thể? Trừ hội viên, không ai biết nơi này chính là tổng bộ chúng ta!" Bất Loạn mới không tin Đằng Tế có năng lực này có thể tìm tới cửa.
"Cô cho Thiên Thần vì sao đặc biệt chú ý Tường Hòa Hội Quán? Chính là bởi vì lực lượng bọn họ không hề nhỏ, nếu theo đà phát triển này, sớm muộn gì cũng uP hiếp đến sự tồn tại của "Thần Thoại", mà Đằng Tế này lại là người càng không thể khinh thường." Bất Hoặc vô cùng hiểu suy nghĩ của Thiên Thần, người sở dĩ coi trọng Đằng Tế, không chỉ bởi vì tư chất cùng thiên phú của hắn khác hẳn với người thường, một nguyên nhân khác hắn là "Kỳ Lân Vương", chỉ cần nắm hắn trong tay, Tường Hòa Hội Quán sẽ không thể hành động.
"Nhưng nơi này là pháo đài cổ của tư nhân, ai có thể đoán được Thiên Thần chính là chủ nhân của tòa pháo đài cổ này......" Bất Loạn lại nói.
"Người bình thường có lẽ không biết, nhưng Đằng Tế lại khác, cô có biết hắn được nuôi lớn như thế nào không?" Bất Hoặc nhìn chằm chằm Bất Loạn hỏi.
"Tôi làm sao có thể biết?" Bất Loạn hừ giọng.
"Năm tuổi đã bị đưa đến Anh quốc tiếp nhận chế độ giáo dục dành cho các nhân tài và lãnh đạo cốt cán, trừ bồi dưỡng trí tuệ năng lực cùng học thức, cha anh ta còn mời riêng cho hắn ba nhân vật đặc biệt dạy dỗ anh ta, một người am hiểu thuật dịch dung, ma thuật thần trộm, dạy dỗ các loại ảo thuật trên giang hồ, thiết thuật cùng kỹ xảo thoát khốn; người thứ hai là một vị thủ lĩnh tình báo xuất sắc nhất đã giải ngũ của cục tình báo Mỹ, đem kiến thức cùng thân thủ cần có đầy đủ của một nhân viên đặc vụ tình báo dạy cho anh ta; người thứ ba là võ học tông sư, dạy anh ta các công phu Trung Quốc, thái quyền, còn có khí công......" Bất Hoặc tỉ mỉ nói.
"Trời ạ! Cô...... Cô làm sao có thể biết được rõ ràng như vậy?" Bất Loạn kinh mắt to.
"Cô nên kinh ngạc là quá trình anh ta trưởng thành, người như thế không thể chỉ là một thủ lãnh tầm thường mà thôi, bản thân Đằng Tế hấp thu tất cả sở trường của chính tà, người như thế có thể so với một thủ lĩnh hắc đạo độc ác hơn, cũng có thể so với một tổng tài công ty tinh ranh cay độc hơn, thậm chí so với một tham viên của CIA còn lợi hại hơn, lại phối hợp hệ thống tình báo trải rộng toàn cầu của Tường Hòa Hội Quán, anh ta cho dù muốn tìm ra một con kiến nhép ở nam cực cũng không phải là vấn đề."Bất Hoặc nhìn cô một cái.
"Ách...... Nam Cực có con kiến nhép sao?" Bất Loạn hơi giật mình hỏi.
"Không có, đó chỉ là so sánh, cô lại không nắm được trọng điểm, ý tôi muốn nói với cô là Đằng Tế nhất định sẽ tìm tới cửa." Cô liếc Bất Loạn một cái, sớm đã qn sự chậm chạp ở phương diện lô gíc của cô.
"Đợi chút, tôi còn rất muốn làm rõ ràng, cô làm sao tra ra được những việc này?" Bất Loạn nghe được trong đầu một mảnh hỗn loạn.
"Trong "Thần Thoại" tuP rằng không có nhân tài giống Thủy kỳ lân Giang Tuân, nhưng chỉ muốn dùng chút tâm, vận dụng nhân mạch của chúng ta, vẫn có thể tìm ra bí mật của bất cứ kẻ nào." Cô lạnh lùng nói.
"Dụng tâm?...... Tôi lại cảm thấy tâm cô lần này đối Đằng Tế đặc biệt nhiều......" Bất Loạn chớp chớp làn mi trang điểm giống yêu tinh, ý có điều chỉ nhìn chằm chằm cô.
"Đối phó loại kẻ địch cấp bậc giống anh ta, không dụng tâm nhiều chút không được." Cô lười không để ý Bất Loạn ngờ vực vô căn cứ.
"Phải không?" Bất Loạn tự nhận đầu óc không thông minh, nhưng trực giác nữ tính của cô ta còn rất tốt, mà hiện tại, trực giác của cô ta mách bảo rằng Bất Hoặc quá để ý Đằng Tế, để ý có mức không tầm thường.
"Cô cũng nên đi làm chuyện của cô đi, Bất Loạn, phòng vệ toàn tổng bộ cùng toàn bộ công tác hành chính là trách nhiệm của cô, không phải sao?" Bất Hoặc không muốn nhiều lời nữa.
"Vâng vâng vâng, tôi biết, cô muốn tôi tăng cường phòng bị, đúng haP không?" Bất Loạn hừ giọng.
"Không, giống bình thường là được rồi, thậm chí có thể lơi lỏng một chút." Cô đề nghị.
"Vì sao?" Bất Loạn lại không hiểu.
"Muốn dẫn dụ một con mãnh sư vào chuồng, đương nhiên trước chính là đem cửa chuồng mở ra, không phải sao?" Đáy mắt đen láy của cô lóe tia cơ trí giảo hoạt.
Bất Loạn kinh ngạc trừng mắt cô, trong lòng không khỏi run rẩy.
Cô gái này thật thông minh làm cho người ta sợ hãi, cô thật sự chỉ có mười chín tuổi sao?
Cô ta bỗng nhiên có ý nghĩ kỳ quái, nếu Bất Hoặc cùng Đằng Tế liên thủ, như vậy còn có ai sẽ là đối thủ bọn họ?
Tuy nhiên, loại chuyện này có lẽ chỉ có ở "Cổ tích Thần Thoại" mới có thể đã xảy ra......
← Ch. 02 | Ch. 04 → |